"Năm ngoái chẳng cũ thì gì nữa?" Cố Diệc Minh đả kích lối sống tích cực của cậu. "Mua đồ mới đi."
Dư Bắc không buồn quan tâm tới anh, kéo vali ra ngoài.
"Mua gì mà mua? Có đồ để mặc là tốt rồi. Trong căn nhà này, cũ nhất chính là anh đấy."
Cố Diệc Minh không đồng ý: "Vậy không được, giờ tốt xấu gì em cũng là tâm điểm của sự chú ý, có thể sẽ phải trả lời phỏng vấn bất cứ lúc nào. Em đại diện cho hình ảnh công ty, đừng để vừa xuất hiện đã khiến người ta nghĩ rằng công ty đối xử tệ bạc với nghệ sĩ."
"Thôi, tiền vào túi ông chủ hết rồi, nghệ sĩ quèn làm thuê lấy đâu ra tiền mua quần áo?"
"Ok sếp Cố. Anh tốt ghê á Cố Diệc Minh. Sếp Cố tuyệt vời. Em yêu sếp Cố."
Mắt Cố Diệc Minh sáng bừng: "Nói lại câu cuối đi."
"Gì cơ? Em mất trí nhớ rồi."
Hai người rề rà mãi mới đến công ty, anh Lư vẫn đang dẫn đầu một nhóm đi chiến đấu trên mạng.
Anh Lư cũng lao tâm khổ tứ quá đỗi.
Sáng sớm hôm nay, nhằm chứng minh điều mình nói là sự thật, Trần Khang còn đăng một đoạn video.
Dư Bắc xem thử, gã ta chơi lớn ghê.
Giờ thì hay rồi, cơ quan chưa đuổi thì cũng phải đuổi gã.
Rút cục thứ gì đã khiến gã cố chấp làm chuyện hại người hại cả bản thân như thế?
Dư Bắc nghĩ gã chẳng phải vì yêu nên sinh hận, cũng không vì bị Cố Diệc Minh đánh cho một trận.
Hoàn toàn là do tâm lý vặn vẹo.
Tiểu Bạch xáp vào chỗ phòng quan hệ công chúng, lén hóng hớt.
Cả ngày toàn lông ba lông bông, như kiểu công ty này của cậu ta mở vậy.
Tiểu Bạch liếc video Trần Khang đăng đang chạy trên màn hình máy tính, chỉ thẳng vào đó.
"Ơ? Hoá ra là tên này."
Dư Bắc ngoảnh sang hỏi: "Cậu quen gã à?"
"Anh Tiểu Bắc, lần trước gã tới công ty tìm anh mà? Em ngó thử một phát. Hí hí..."
"Ngó thử" mà Tiểu Bạch nói bằng với rình rập cả tiếng đồng hồ.
"Tiểu Bạch." Dư Bắc tỏ vẻ nguy hiểm. "Cậu biết quá nhiều rồi."
"Không nhiều! Thật đấy ạ!" Tiểu Bạch giơ hai tay. "Em thấy gã ta bị đuổi khỏi công ty, Lâm Bối Nhi còn trò chuyện cùng gã một lát, sau đó gã đi theo Lâm Bối Nhi luôn. Bọn họ quen nhau hả?"
Anh Lư đột nhiên chen ngang: "Lâm Bối Nhi?"
"Vâng, khi ấy vừa đúng lúc Lâm Bối Nhi đi ra từ công ty, thấy bảo vệ đang giằng co với gã, bèn bắt chuyện."
Có vẻ như anh Lư nghĩ đến điều gì đó, anh ta và Cố Diệc Minh nhìn nhau.
Hai con cáo già đang trao đổi tâm tư tình cảm.
"Lâm Bối Nhi là bạn thuở nhỏ của tổng giám đốc Cố. Cậu nói cậu ta thích tổng giám đốc đúng không?" Anh Lư hỏi Tiểu Bạch.
"..."
Tiểu Bạch nhìn Cố Diệc Minh rồi lại nhìn Dư Bắc.
"Ặc... Vụ đó... Đâu phải em nói nhỉ? Anh nghe ai kể thế? Đừng đồn đại lung tung..."
"Lươn lẹo nữa là trừ lương tháng này của cậu đấy nhé!"
Tiểu Bạch hết hồn, vội hô: "À đúng! Lâm Bối Nhi kêu anh Tiểu Bắc cướp mất tổng giám đốc Cố!"
"..."
Dư Bắc phục cậu ta sát đất.
Chưa đánh đã khai hết sạch.
Nếu để Tiểu Bạch làm gián điệp, cậu ta sẽ phản bội tổ chức ngay lập tức.
"Tổng giám đốc..." Anh Lư nói. "Xem ra tám, chín mươi phần trăm là cậu ta rồi, kể cả không phải thì cũng có liên quan. Nếu không, Trần Khang chẳng phải người trong giới, sao có thể bắt tay hợp tác cùng đám page giải trí kia gây rối? Cần gọi Lâm Bối Nhi về hỏi thử xem không?"
"Giờ cậu ta ở đâu?"
"Đang chạy show ở nơi khác." Anh Lư trả lời.
Cố Diệc Minh rút điện thoại ra, gọi ngay cho Lâm Bối Nhi.
Chuông vừa mới đổ mà cậu ta đã bắt máy.
Dường như Lâm Bối Nhi rất bất ngờ.
"Anh Diệc Minh! Sao anh lại gọi cho em?"
"Tôi hỏi cậu một việc." Giọng Cố Diệc Minh không tốt lành gì. "Chuyện của Dư Bắc có liên quan đến cậu không?"
Lâm Bối Nhi im lặng trong chốc lát.
"Anh Diệc Minh, anh ta bị anti thì liên quan gì đến em?"
Cố Diệc Minh trầm giọng bảo: "Tôi còn chưa nói là chuyện gì, sao cậu biết?"
Lâm Bối Nhi nghẹn họng, sau đó đáp: "Bây giờ internet phát triển, chúng ta lại còn quen nhau, em không biết mà được à? Dư Bắc đã làm gì thì tự anh ta biết. Nếu không sai, liệu anh ta có bị mắng chửi thậm tệ vậy không? Chứng tỏ mọi người chẳng hề ngu ngốc! Chỉ mình anh Diệc Minh bị lừa thôi!"
"Đủ rồi đấy, cậu cứ thấy Dư Bắc là bắt đầu giở trò nhắm vào em ấy. Vụ này tôi nghi ngờ cậu cũng đếch oan đâu. Cậu từng gặp Trần Khang bao giờ chưa?"
Giọng Lâm Bối Nhi hơi thay đổi.
"Trần Khang... là ai?"
"Đừng giả vờ giả vịt nữa, camera của công ty đã ghi lại hình ảnh cậu trò chuyện với gã. Việc gã tung tin đồn nhảm trên mạng cũng do cậu sai khiến chứ gì?"
"Em không quen Trần Khang gì đó thật! À... Bạn trai cũ của Dư Bắc ạ? Em gặp gã ở cổng công ty, chỉ hỏi là ai, tại sao xảy ra mâu thuẫn với bảo vệ. Chẳng quen chẳng biết, sao gã có thể nghe lời em đi phỉ báng Dư Bắc? Là tại Dư Bắc và gã vốn dây dưa lằng nhằng. Gã cũng nói rồi đấy, Dư Bắc chủ động tìm tới gã..."
Cố Diệc Minh cúp máy thẳng thừng.
Suýt chút nữa anh đã ném điện thoại đi.
Tiểu Bạch hết hồn, né sang bên cạnh Dư Bắc. Cố Diệc Minh vốn luôn che giấu cảm xúc thật, chưa bao giờ thấy anh giận đến thế.
"Sắp xếp cho Lâm Bối Nhi về Hải Thành ngay. Không chịu về thì anh cử người lôi cổ cậu ta về."
Dứt lời, Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc rời khỏi phòng họp. Anh để cậu nghỉ ngơi trong phòng tổng giám đốc, còn bản thân lại đi ra ngoài một chuyến.
Dư Bắc ngồi nghịch đồ trang trí trên bàn làm việc, điện thoại bỗng đổ chuông.
"Tôi đây."
Giọng Lâm Bối Nhi vang lên.
"Dư Bắc, chuyện trên mạng là do tôi thao túng, xin lỗi. Nhưng tôi đã từng nói rằng mình sẽ dồn tất cả khả năng để bảo vệ tình yêu của bản thân. Tôi không nhắm vào riêng anh, đổi thành bất cứ ai khác, tôi đều sẽ làm như vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT