Ngay ở Thiên Hựu chấn chỉnh lại, kéo lấy dây cương, lúc chuẩn bị lần nữa xoay người lên ngựa, Bá Hồng Trần lại một bước giơ lên móng trước với nàng trước, ngẩng lên thân thể, không cho Thiên Hựu cởi đến trêи người mình
Thiên Hựu dở khóc dở cười, thầm nghĩ hai tiếng tốt…
Cúi đầu xuống, nhìn hai móng sau dùng sức của Bá Hồng Trần, Thiên Hựu cười xấu xa một tiếng, lập tức lấy toàn lực, một cái quét đường chân, mang theo tiếng gió, trực tiếp đạp lên hai móng sau của Bá Hồng Trần
“Phốc” Một tiếng, Bá Hồng Trần dùng sức bất ổn, ngã xuống đất, nhấc lên tảng lớn tro bụi
“Ai ya!” Hồng Nhạn một bên quan sát không nhịn được đau lòng ai ya một câu, nàng luôn luôn yêu ngựa như mạng, thấy được một bảo mã lương câu cứ như vậy bị Thiên Hựu gạt ngã như thế, khỏi nói đau lòng biết bao
Sau khi Bá Hồng Trần Ngã chổng vó lập tức vươn mình đứng lên, hoạt động một chút móng sau, trong mũi phát ra một tiếng hơi thở ồ ồ, nhìn về phía trong ánh mắt của Thiên Hựu cũng nhiều thêm một tia tàn nhẫn
Thiên Hựu thật là không để ý lắm, làm sao, ngươi cũng đạp được ta, ta thì không thể trả lại ngươi một cước?
Lại một lần xoay người lên ngựa, Bá Hồng Trần bay nhảy hai lần không ném nàng xuống, dứt khoác một bước xa xông ra ngoài, tựa như mũi tên cùng ra chung, tốc độ kia, làm cho Thiên Hựu cảm thấy trước mắt hoa mắt
“Ai ya, không tốt!” Mắt thấy Bá Hồng Trần tốc độ này đều phải bay lên rồi, Hồng Nhạn đột nhiên hú lên quái dị
Thiên Hựu vốn là gắt gao lôi lấy Bá Hồng Trần, không biết làm sao tốc độ này quá nhanh để nàng không thấy rõ vật bên cạnh, không ngờ dưới thân Bá Hồng Trần chuyển hướng, Thiên Hựu chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, theo tác dụng của quán tính, trực tiếp bị quật bay ra ngoài
Nhưng mà vạn hạnh chính là, trong tay còn nắm thật chặc dây cương
Bị Bá Hồng Trần ở trêи đất kéo được mấy bước, Thiên Hựu chỉ cảm thấy dưới thân dường như bén lửa, cắn răng một cái, hai chân hơi chạm đất, chỉ phải tạm thời tận lực để thân thể và mặt đất duy trì mức độ
Nhưng mà đau nhức trêи cánh tay lại làm cho Thiên Hựu không cách nào kiên trì quá lâu, hơi suy nghĩ một chút, đem một cái chân ôm lấy yên ngựa, hơi nghiêng người, cùng thân ngựa duy trì song song, mà sau đó bàn tay đột nhiên đánh về mặt đất mượn lực, cuối cùng lại lật trở lại trêи lưng ngựa
“Phù…” Thiên Hựu không ngừng thở phào nhẹ nhõm, mọi người vây xem cũng dồn dập thở phào nhẹ nhõm
Con ngựa một đường lao nhanh, vây quanh sân ngựa chạy bảy, tám vòng, dùng lời của Hồng Nhạn mà nói, nó đây là đang nghĩ đối sách…
Trong lúc tay của Thiên Hựu cầm lấy dây cương bủn rủn vô lực, mấy lần lại suýt chút nữa bị quăng xuống ngựa, liền dứt khoác sấp người xuống, dùng tay vây quanh cái cổ ngựa
Cứ như vậy lại chạy hai vòng, Bá Hồng Trần hí lên một tiếng, đột nhiên dừng bước lại, ngẩng thân thể, giữa lúc Thiên Hựu không rõ, Bá Hồng Trần này đột nhiên hướng về phía bên phải ngã xuống
Nguy rồi! Nếu như cứ như vậy ngã xuống, đùi phải của chính mình chắc phải bị nó đè gãy, nghĩ như thế, Thiên Hựu vội thu chân, nhưng mà phải không cùng tốc độ Bá Hồng Trần ngã xuống đất, đầu gối phải nặng nề nện xuống đất
“Ạch a!” Thiên Hựu một tiếng gào lên đau đớn, bưng đầu gối phải trêи đất lăn hai cái, trong nháy mắt chính là một thân mồ hôi lạnh
“Có phải là té bị thương rồi!?” Văn Khúc một mặt lo âu, thấy được vẻ mặt thống khổ của Thiên Hựu, nhỏ giọng nhắc nhở Mục Khuynh Tuyết
Mục Khuynh Tuyết vốn là cũng là có chút lo lắng, mà sau khi cô thấy được Thiên Hựu đứng lên lần nữa, vẻ mặt khi nhìn về phía Bá Hồng Trần, lại là cười ha ha, “Mau nhìn, tên gia hỏa này tức rồi!”
Không sai, Thiên Hựu tức rồi, hơn nữa là giận không nhịn nổi!
Con ngựa đáng chết này, chính mình lại không có đối với nó sinh ác ý, nhưng nó lại muốn đưa mình vào tử địa! Không thể nhẫn nhịn!
Thiên Hựu âm thầm cắn răng, nhìn về phía trong ánh mắt của Bá Hồng Trần, cũng nhiều thêm một tia tàn nhẫn!
Bá Hồng Trần một bên thấy cái ngã này không thành, tự mình đứng lên run run lông bờm trêи người
Nhưng mà chưa kịp đợi Bá Hồng Trần hơi nghỉ ngơi, Thiên Hựu liền bay người lên trêи lưng ngựa
Bá Hồng Trần một tiếng táo bạo hí lên, bay nhảy hai lần, lại không ngờ đỉnh đầu đau xót, thấy Thiên Hựu một cái trọng quyền
Không đợi Bá Hồng Trần phản ứng lại, Thiên Hựu giơ tay lại là một cái trọng quyền
“Ầm" "Ầm"
Trọng quyền liên tiếp nện ở trêи đầu Bá Hồng Trần, "Mã vương" này hiển nhiên có chút không chịu nổi, lại là lao nhanh lại là bay nhảy, nhưng mà mặc kệ nó chạy qua chạy lại, Thiên Hựu chính là nắm chặc dây cương không xuống, ra tay thì thưởng nó một cái trọng quyền
“Ai ya ai ya…” Hồng Nhạn ở một bên đau lòng kêu ai ya
Thiên Hựu làm sao biết, nàng từng cú đấm này, hoàn toàn giống như là đánh vào buồng tim của Hồng Nhạn…
Liên tiếp thì trúng mười mấy quyền, Bá Hồng Trần hiển nhiên có chút choáng váng, càng phát nóng nảy lên, Thiên Hựu lại là một tiếng cười gằn, nhấc chân mạnh mẽ một cước, đá vào trêи bụng của Bá Hồng Trần
“Hí….” Hồng Trần Hồng Trần hí lên một tiếng, ngẩng thân thể, Thiên Hựu ngầm thêm cẩn thận
Ở trong nháy mắt Bá Hồng Trần đứng dậy, Thiên Hựu một cước đạp ở trêи yên ngựa, quay người bay vòng chân, hung hăng đá vào trêи cổ ngựa
“Ầm” Bá Hồng Trần theo tiếng ngã xuống đất, Thiên Hựu thì là vững vàng rơi xuống đất
Không giống trước đó, lần này Bá Hồng Trần ngã xuống đất, nhưng không có bò lên lại, trái lại cứ như vậy nằm trêи đất, hồng hộc thở hổn hển
Thiên Hựu ổn định thân hình, nhìn con ngựa từ từ an tĩnh, cất bước đi tới trước người nó
Học lấy dáng dấp của Bá Hồng Trần nhìn nàng, cứ như vậy từ trêи cao nhìn nó
Bá Hồng Trần hiển nhiên không muốn cứ như vậy khuất phục, nhưng mà khi bên trong ánh mắt của nó lộ ra một tia không phục, Thiên Hựu một cái trọng quyền thẳng đến mặt nó mà tới.
Bá Hồng Trần tuyệt vọng nhắm mắt lại, đợi một lát lại không đợi được nắm đấm, mở mắt vừa nhìn, nắm đấm vững vàng dừng ở trước mặt, vẫn chưa hạ xuống
“Ta không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngựa cũng giống như vậy, chờ ngươi ăn uống no đủ có sức lực, chúng ta lại chiến” Thiên Hựu nói qua đưa tay muốn đem con ngựa này nâng dậy, nhưng mà nàng lại không biết nên dắt chân nào…
Bá Hồng Trần lại tựa như nghe hiểu câu nói này của nàng, nhìn về phía ánh mắt của nàng cũng không có thô bạo vừa rồi
“Hí… Hí…. Hí….” Bá Hồng Trần quay về bầu trời ba tiếng hí lên
“Nó…Nó đây là… Nhận chủ rồi!” Hồng Nhạn quen thuộc con ngựa nghe được thanh âm này, một mặt không thể tin nói ra
“Thiên Hựu… Nàng thật sự thuần phục Bá Hồng Trần?” Văn Khúc cũng kinh ngạc há to mồm
Mục Khuynh Tuyết hài lòng gật đầu, nhìn về phía trong ánh mắt của Thiên Hựu, có thêm một tia yêu thương không dễ phát giác
Nhưng mà Thiên Hựu còn không rõ nội tình, nghe gào thét của Bá Hồng Trần, còn tưởng rằng chính mình đánh đau nó, ngồi xổm người xuống giúp nó xoa đầu
“Không phải đánh ngươi mấy quyền sao… Da dày như thế, không đến nỗi đau thành như vậy chứ…”
“Thiên Hựu, ngươi thật cừ!” Văn Khúc và Hồng Nhạn chạy tới kiểm tra Thiên Hựu có bị thương không
“Văn Khúc di nương, Hồng Nhạn di nương, ta hình như, đánh bị thương nó rồi…” Thiên Hựu một mặt áy náy nhìn Hồng Nhạn
Người sau cười lắc đầu một cái, “Nó đây không phải đau, mà là đang nhận chủ, hiện tại nó đã nhận thức ngươi là chủ rồi"
“Hả” Thiên Hựu một mặt kinh dị, lần nữa nhìn về phía ánh mắt của Bá Hồng Trần, cũng biến thành khác thường, hai bên đối diện, ánh mắt của Bá Hồng Trần lại trở nên dịu ngoan, đúng là đem Thiên Hựu nhìn sửng sốt rồi
“Thiên Hựu, Bá Hồng Trần một đời chỉ nhận một chủ nhân, ngươi sau này phải đối xử nó tốt chút, không thể lại giống như hôm nay đánh nó như vậy!” Trong lời nói của Hồng Nhạn có chút oán trách, Thiên Hựu gãi gãi đầu, mang theo áy náy làm cái lạy xin lỗi Hồng Nhạn
“Thiên Hựu biết rồi”
Hồng Nhạn yêu quý sờ sờ đầu của Bá Hồng Trần, thầm nghĩ, sớm biết thời điểm ta thuần cũng thưởng ngươi mấy quyền tốt rồi…..
Hết chương 23
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT