Cổ họng Ôn Niệm Nam khô rát khó chịu, gắng sức ngồi dậy với lấy cốc nước đặt ở đầu giường uống một ngụm. Uống xong cốc nước làm đầu óc cậu tỉnh táo lại, vừa để cốc xuống liền thấy tiếng cãi vã dưới lầu truyền tới, cậu nghe được giọng nói của Cố Ngôn Sinh, trong mắt lóe lên sự sợ hãi vội trốn vào trong chăn.

Tiếng cãi vã tầng dưới ngày càng kịch liệt, Ôn Niệm Nam lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, do dự vén chăn lên xuống khỏi giường.

Cố gắng bám lấy thanh vịn cầu thang chậm rãi đi xuống, đầu cậu vẫn còn rất đau, bỗng nghe được giọng của mẹ Cố Ngôn Sinh, Ôn Niệm Nam sững sờ dừng bước.

Trong phòng khách, cuộc nói chuyện của hai người kia không ngừng vang tới tai, cậu đứng tại chỗ ngẩn người nghe mẹ con họ cãi vã, nước mắt không cầm được rơi xuống, lăn dài một đường từ đôi mắt tới cằm rồi nhỏ trêи mặt đất lạnh lẽo.

Ôn Niệm Nam cảm thấy bản thân mình như đang chìm trong hầm băng.

Hóa ra là như vậy… hóa ra là muốn cầu hôn Thẩm Lạc An… hóa ra cậu là nguyên nhân khiến mẹ con họ bất hòa… hắn thà cắt đứt quan hệ với gia đình còn hơn phải ở chung với cậu…

Cắt đứt quan hệ… không được…

Cậu lau đi nước mắt trêи mặt, bám thang xuống tầng, đúng lúc nhìn thấy Lục Vân đang giơ tay muốn đánh Cố Ngôn Sinh.

Lục Vân vẫn là người phản ứng lại đầu tiên, từ đôi mắt đỏ ửng của Ôn Niệm Nam bà đã biết những lời vừa rồi đều bị cậu nghe được, Lục Vân chỉ lo sẽ khiến cậu sợ hãi, chậm rãi tới gần.

“Niệm Niệm cuối cùng con cũng tỉnh rồi, sao lại xuống đây? Mau quay lại giường nằm nghỉ ngơi, vừa tỉnh lại sao có thể xuống giường được? Mẹ đỡ con lên phòng nhé.”

Ôn Niệm Nam đờ đẫn nhìn Lục Vân, vừa quay sang Cố Ngôn Sinh, trong ánh mặt cậu tựa hồ có gì đó đã thay đổi.

Lục Vân quay đầu lại quát về phía Cố Ngôn Sinh đang đứng đằng xa: “Cố Ngôn Sinh! Ngu người ở đó làm gì hả? Còn không lại đây bế Niệm Niệm lên lầu?”

“Cậu ta có thể tự mình mò xuống, sao lại không thể tự mình đi lên? Giả vờ cái quái gì?”

Chu Nguyên Phong đứng phía sau đột nhiên đá cho Cố Ngôn Sinh một phát, Cố Ngôn Sinh ăn đá đau quay đầu lườm anh, thấy anh nháy mắt ra hiệu ‘mau qua đó’. Hắn liền trưng ra bộ mặt không tình nguyện đi tới, cắn răng nghiến lợi mở miệng: “Được thôi, cậu ta đổ bệnh thân thể vô cùng yếu đuối đúng không, con bế cậu ta về phòng.”

“Không cần đâu… em có thể tự đi lên.”

Không đợi Ôn Niệm Nam nói xong, Cố Ngôn Sinh không đếm xỉa tới lời từ chối, đưa tay ôm người lên, Ôn Niệm Nam vừa định nói gì đã bị ánh mắt của Cố Ngôn Sinh ngăn lại, cúi đầu xuống sát bên tai cậu thì thầm: “Đừng có làm trò, thành thật nằm im cho tôi.”

“Mày nhẹ nhàng một chút, thân thể Niệm Niệm vẫn còn rất yếu, đừng có quên đắp chăn cho cậu ấy, mẹ và Nguyên Phong có mấy việc phải làm, lát nữa lên sau.”

Lục Vân lại nói khẽ với người nằm trong lồng ngực Cố Ngôn Sinh: “Niệm Niệm, chốc lát mẹ sẽ lên với con, nếu thằng nhóc này dám bắt nạt con, con cứ nói cho mẹ biết.”

Ôn Niệm Nam cứng ngắc nhẹ gật đầu: “Vâng ạ.”

Sắc mặt Cố Ngôn Sinh âm trầm bế người lên phòng, ai ngờ đi quá nhanh bị vấp bậc thang khiến hắn hơi trượt chân, người trong ngực giật mình vội đưa tay ôm lấy cổ hắn. Hai người sững sờ nhìn nhau, Cố Ngôn Sinh cứ thế cúi đầu nhìn cậu, Ôn Niệm Nam nhanh lẹ rụt tay lại, đầu cúi thật thấp không nói gì.

Khẽ đẩy mở cửa phòng rồi đặt người xuống giường, Cố Ngôn Sinh xoay người định rời đi.

“Chờ đã.” Đầu Ôn Niệm Nam vẫn cúi, tay nắm chặt ga giường, giống như là đã hạ quyết tâm cho việc gì đó.

Cố Ngôn Sinh bực mình quay đầu lại, cau mày liếc người trước mặt: “Cậu lại muốn cái gì nữa?”

“Anh thật sự dù cắt đứt quan hệ với Cố thị cũng phải ly hôn với em sao? Anh ghét em tới mức đó à?”

“Đúng vậy, đã nghe hết rồi còn hỏi cái gì.”

“Được, em biết rồi.”

Biết rồi? Là sao? Cố Ngôn Sinh hơi ngạc nhiên, hắn không hiểu Ôn Niệm Nam nói vậy là có ý gì.

Trong phòng khách, Chu Nguyên Phong rót cho Lục Vân một tách cà phê bưng tới, ngồi đối diện bà, nói: “Dì, dì định giải quyết việc này thế nào?”

“Còn có thể thế nào, bây giờ thằng nhóc vô sỉ này chỉ ước gì có thể ly hôn, rõ ràng Niệm Niệm là đứa trẻ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy, tại sao nó lại không nhìn ra.”

Lục Vân thật sự rất giận, đối với chuyện công ty Cố Ngôn Sinh luôn quyết đoán sáng suốt, suy xét tỉ mỉ cẩn thận, trái lại sao động tới việc của chính mình lại bị ngu không biết phân biệt đúng sai vậy.

“Chuyện này cũng không thể trách cậu ấy, dù sao Thẩm Lạc An cũng là người yêu đầu của cậu ấy, giờ gặp lại nhau trong tình cảnh này, đối với A Sinh mà nói, lúc đó cái cậu ấy cần nhất là được lắng nghe và quan tâm.”

“Nguyên Phong, chuyện video trêи mạng con xử lý đi, mau chóng giải quyết cho sạch sẽ, đừng để Niệm Niệm nhìn thấy lại khó chịu.”

Chu Nguyên Phong khẽ gật đầu: “Vâng, dì à, con có cách có lẽ có thể xoa dịu mối quan hệ của bọn họ.”

“Cách gì?”

“Sở dĩ bọn họ ầm ĩ rơi vào bế tắc như vậy là bởi có quá nhiều hiểu lầm không cùng đối phương nói rõ, nếu như A Sinh có thể thấy được một mặt khác của Niệm Nam, biết đâu cậu ta sẽ không giống với hiện tại.”

Sau khi nghe vậy, ánh mắt Lục Vân sáng lên, hài lòng nhìn về phía Chu Nguyên Phong nói: “Chắc là vậy, dì hiểu ý con, có lẽ chúng ta có thể thử một chút.”

Nhưng mà cho dù Lục Vân cùng Chu Nguyên Phong trong phòng khách hay Cố Ngôn Sinh trêи lầu, điều bọn họ không chú ý tới, đó là người vừa hôn mê tỉnh dậy kia, dường như đã thay đổi rồi.

Ôn Niệm Nam dựa vào giường cúi đầu nhìn mặt đất không nói gì, Cố Ngôn Sinh không nhẫn nại đi tới bên cửa sổ sát đất châm một điếu thuốc. Người ngồi trêи giường ngửi mùi khói thấp giọng ho khù khụ nhưng không hề chủ động mở miệng muốn Cố Ngôn Sinh tắt thuốc.

Lục Vân vừa mở cửa đi vào đã thấy cảnh này, tức giận nhìn sang người đứng trước cửa sổ: “Cố Ngôn Sinh, dập ngay thuốc lá đi, không biết Niệm Niệm không chịu được mùi khói thuốc à?”

Cố Ngôn Sinh đen mật gí tắt tàn thuốc, quay đầu cau mày nói: “Đúng là búp bê!”

“A Sinh, đủ rồi đừng có ồn ào nữa, dì có việc muốn nói đấy.” Chu Nguyên Phong đi tới mở cửa sổ để gió lùa vào cho bớt ám mùi.

“Khoảng thời gian này mày không cần phải đến công ty, tất cả cứ giao cho Nguyên Phong, mẹ sẽ ở lại M một tháng, trong một tháng này mày thành thật ở nhà chăm sóc cho Niệm Niệm, khi nào sức khỏe thằng bé tốt lên thì thôi.”

Ôn Niệm Nam nghe xong sững sờ, vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn sang Cố Ngôn Sinh thì thấy hắn cũng đang nhìn cậu, thấy cậu quay qua lại tức giận xoay đi chỗ khác.

“Hả? Bắt con chăm sóc Ôn Niệm Nam? Đến cùng thì mẹ là vì sức khỏe của cậu ta hay là kiếm cớ để có thể đoạt quyền quản lý Cố thị của con? Con biết rõ lần này mẹ trở về không chỉ vì chuyện video mà, quả nhiên đoán không sai.”

“Không cần đâu mẹ… sức khỏe của con đã ổn rồi…”

“Câm miệng! Không cần cậu giả mù sa mưa vờ vờ vịt vịt!” Trong bụng Cố Ngôn Sinh tràn đầy lửa giận không có chỗ phát tiết liền há miệng quát ầm lên với Ôn Niệm Nam, giơ chân đạp đổ bàn, trêи mặt đất là một đống lộn xộn bừa bãi.

“Mày đang nói chuyện với ai đấy hả?”

Ôn Niệm Nam không muốn ép buộc Cố Ngôn Sinh, vừa định từ chối lần nữa thì Lục Vân nháy mắt ra hiệu với cậu, cậu đành phải ngậm miệng.

“Mày đừng có quên Niệm Niệm và Nguyên Phong đều có cổ phần trong Cố thị, ban giám đốc còn chưa đến lượt một mình mày làm chủ!”

Chu Nguyên Phong thấy hai mẹ con nhà này lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, vội vàng kéo Cố Ngôn Sinh đi, lạnh nhạt nói: “Theo tôi tới phòng làm việc, tôi có chuyện cần nói với cậu.”

Cửa phòng ‘rầm’ một tiếng đóng lại.

Trêи mặt Ôn Niệm Nam lộ vẻ khổ sở, đầu cậu đau muốn nứt ra, vừa rồi hít khói thuốc càng thêm choáng váng, có điều cậu không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Cố Ngôn Sinh nên cố chịu đựng.

“Niệm Niệm, đầu con khó chịu à?”

Người nằm trêи giường có lẽ là đang đau tới mức không nói nên lời.

“Đau không? Con đau chỗ nào? Đau đớn trêи cơ thể không bằng những khổ sở trong lòng đúng không?”

Ôn Niệm Nam thả tay bàn tay đang ôm đầu xuống, trong mắt đã ngập nước, nghẹn nào nói: “Mẹ ơi, con…”

“Vừa rồi con nghe cả rồi sao? Chuyện ở phòng khách ấy.”

Ôn Niệm Nam khẽ gật: “Vâng.”

“Mẹ ơi…”

“Ừ? Sao vậy?”

“Con… con có thể ly hôn được không?”

“Con… con nói gì?” Lục Vân không thể tin vào tai mình, nhìn cậu, không ngờ được đây là những lời từ miệng Ôn Niệm Nam nói ra.

“Ngôn Sinh không thể cắt đứt quan hệ với Cố thị, ông nội và mẹ đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh ấy, không thể vì con khiến mẹ và anh ấy bất hòa, không thể chỉ vì con mà hủy đi tương lai của anh ấy…”

“Đủ rồi Niệm Niệm!” Lục Vân tức giận, thấp giọng gằn một tiếng, người trêи giường cũng im bặt.

“Bé ngoan, đã để con chịu ấm ức rồi, mẹ đã dặn Nguyên Phong gỡ bỏ đoạn ghi hình kia, tất cả bình luận trêи mạng cùng mấy lời đồn vô căn cứ sẽ bị xóa hết trong hôm nay, mẹ biết con tủi thân, việc mà thằng nhóc mất dạy Cố Ngôn Sinh kia làm thật không đáng mặt đàn ông, mẹ sẽ giúp con dạy dỗ nó.”

“Không được đâu.” Nghe thấy Lục Vân lại muốn đi răn dạy Cố Ngôn Sinh vì cậu, Ôn Niệm Nam cuống quýt ngăn bà.

“Mẹ không cần phải làm gì cho con đâu, không cần vì con mà khiến mối quan hệ của hai người càng thêm xa cách, chỉ cần con rời đi, anh ấy sẽ rất vui vẻ đúng không… sẽ không giống như bây giờ, trêи mặt anh ấy luôn luôn không có nổi một nụ cười… con có thể đồng ý ly hôn…”

Lục Vân thở dài, ngồi bên mép giường cầm tay cậu, khẽ nói: “Niệm Niệm, mẹ hiểu được con vì nó mới đồng ý chuyện ly hôn, con bị tổn thương quá nhiều vì những việc thằng nhóc vô sỉ đó làm với con nên mới nói ra những lời này, nhưng mà con không thể đầu hàng dễ dàng như vậy, không thể để cho Thẩm Lạc An đắc chí.”

Ôn Niệm Nam tuyệt vọng đưa tay lên che mắt, khóc như một đứa trẻ, giọng đứt quãng nấc nghẹn, nức nở nói: “Con có thể làm gì… con còn có thể làm gì khác nữa sao, con đồng ý ly hôn thì anh ấy sẽ rất vui vẻ đúng không? Con vốn không định như vậy, cũng không muốn kết hôn để khiến anh ấy hận con ghét con, nhưng tại sao mọi việc lại trở thành như thế này…”

Thời gian qua đi, vài năm sau họ gặp lại… cái ôm ấm áp… ánh mắt dịu dàng… còn có cả… nụ hôn nóng bỏng… Tất cả mọi ảo tưởng được tạo ra, cậu tự huyễn hoặc rằng Cố Ngôn Sinh sẽ đáp lại tình cảm hèn mọn mà mình ôm ấp năm đó, tất cả hình ảnh đều đẹp tuyệt vời như một giấc mơ.

Nhưng về sau Thẩm Lạc An mất tích… ánh mắt Cố Ngôn Sinh nhìn cậu cũng thay đổi, lúc đó cậu không biết mình đã làm sai điều gì, mãi tới tận khi Cố Ngôn Sinh đổ ly rượu vang lên đầu cậu ngay trong hôn lễ, sự chế giễu khinh thường của đám người kia khiến cậu tỉnh lại.

Thì ra tất cả đều là giả… tỉnh mộng rồi…

Lục Vân đau lòng ôm lấy đứa trẻ đáng thương này, vỗ về vai cậu, an ủi: “Con yên tâm, lần này mẹ trở lại chính là vì chuyện của hai đứa, mẹ phải cho thằng nhóc kia một bài học nhớ đời.”

“Niệm Niệm, mẹ không cam lòng cho con, con vì nó phải trả giá những gì mẹ đều thấy rõ, nếu như bây giờ con rời đi thì những gì con làm mấy năm nay đều uổng phí, mẹ sẽ bắt nó ở nhà trong thời gian này để chăm sóc con, tới khi nào sức khỏe con hồi phục, con cho nó thêm một cơ hội nữa được không?”

“Con… con cảm thấy dù cố gắng thế nào cũng vô ích thôi, chỉ có ly hôn mới là cái kết anh ấy mong muốn nhất… con không muốn tiếp tục nữa…”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Spoil: Sau khi ly hôn Niệm Niệm tập trung vào âm nhạc, sự nghiệp đạt được thành công, tự tin đầy mình.

Editor: nói hơi dài nhưng tôi chỉ edit câu cuối, mấy cái trêи đều lười không edit.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play