Ôn Niệm Nam đã hôn mê tròn một ngày một đêm không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Chú Từ lo lắng vô cùng, gấp tới nỗi xoay mòng mòng, do dự không biết có nên đưa cậu tới bệnh viện hay không, nhưng nhìn tới biểu cảm âm u cục cằn của Cố Ngôn Sinh lại không dám nói gì nữa, vì vậy ông đành phải nói lại với Chu Nguyên Phong.
Chu Nguyên Phong nghe bảo Ôn Niệm Nam vẫn chưa tỉnh thì rất bất ngờ, nhấc điện thoại lên gọi về nhà chính nói bác sĩ tới kiểm tra. Bác sĩ vừa tới đã bị chú Từ lôi kéo lên tầng, vừa đi vừa kể lại tình huống của phu nhân nhà mình.
Bác sĩ Lâm kiểm tra toàn thân cho Ôn Niệm Nam một lần, sau khi khám xong quay đầu hỏi: “Cố thiếu gia, xin hỏi gần đây phu nhân có ăn uống điều độ không?”
Cố Ngôn Sinh ngẩn người, thuận miệng trả lời: “Không rõ, hai ngày trước cậu ta vừa nhập viện vì bị chảy máu dạ dày nên mấy nay dì Lam cũng nấu vài món tốt cho dạ dày để bồi bổ.”
“Vậy có phải phu nhân đang gặp chuyện gì phiền lòng không?”
Cố Ngôn Sinh không mở miệng, mặt lạnh đi tới ghế sofa ngồi xuống, liếc chú Từ một cái. Chú Từ hiểu ý bước lên trước trả lời: “Gần đây trêи mạng có mấy tin đồn không hay về phu nhân, có lẽ vì vậy nên phu nhân phiền muộn trong lòng.”
“Vậy thì đúng rồi.”
“Cái gì đúng? Tại sao cậu ta ngủ mê mệt như vậy còn chưa tỉnh?” Cố Ngôn Sinh nhìn qua, nghi hoặc hỏi.
fanhongyu.wordpress.com
“Phu nhân dạo này chịu áp lực rất lớn khiến thần kinh cậu ấy luôn căng thẳng, không được nghỉ ngơi tốt lại hay lo nghĩ, thêm việc bị kinh sợ quá mức nên lần này thời gian hôn mê kéo dài, những cái khác không có vấn đề gì, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt là được, thân thể của phu nhân rất yếu cần phải chăm sóc cẩn thận, không thể tiếp tục bị giày vò.”
“Bao lâu nữa thì cậu ta mới tỉnh?”
“Có lẽ là ngày mai, phụ thuộc vào tình trạng cơ thể của phu nhân.”
Bác sĩ Lâm nhìn thấy vết rách chỗ xương trêи lông mày, nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà vết thương trêи mặt đây là vì…”
“Bác sĩ Lâm.”
Ánh mắt sắc bén của Cố Ngôn Sinh liếc tới, giọng điệu âm trầm: “Không hỏi nhiều về những thứ không nên hỏi, không nói lung tung về những điều không nên nói, hiểu không?”
“Vâng, thiếu gia.”
Sau khi bác sĩ Lâm căn dặn mấy điều cần lưu ý liền thu dọn đồ rồi rời đi, chú Từ tiễn người ra cửa, bỗng bác sĩ Lâm dừng lại, nhìn về hướng phòng ngủ, bất lực mở miệng nói: “Vết thương kia là do thiếu gia đánh sao?”
Chú Từ nghe vậy thì sững sờ, trả lời: “Đúng vậy.”
“Càn quấy! Đang yên đang lành tại sao lại chảy máu dạ dày, thân thể phu nhân quá yếu không thể bị thiếu gia dằn vặt như vậy nữa, trước khi kết hôn tôi đã khám cho cậu ấy, lúc đó còn không có yếu ớt thế này, mấy năm nay ông cùng chị Lam chăm sóc cho cậu ấy thế nào vậy?”
Bác sĩ Lâm nhớ tới khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc mình vừa nhìn thấy, lúc trước rõ ràng là một đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp, bây giờ lại hiếm khi thấy nụ cười trêи mặt cậu, liền vô cùng đau lòng: “Bọn họ vẫn ở chung như vậy sao?”
Chú Từ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi cũng không có cách nào, quan hệ giữa hai người luôn rất căng thẳng, từ khi họ Thẩm kia trở về, cậu chủ đối với phu nhân càng thêm lạnh nhạt, việc lần này chỉ có thể chờ bà chủ về giải quyết.”
—————
Cố Ngôn Sinh bực bội ra ngoài ban công châm một điếu xì gà, làn khói ngập tràn trước mắt khiến tầm nhìn của hắn có chút mơ hồ, quay đầu lại quan sát người đang nhu thuận ngủ say trêи giường, thật lâu cũng chưa rời mắt.
Sắc mặt người nằm trêи giường kia vô cùng nhợt nhạt, nghĩ tới Ôn Niệm Nam là người luôn cố chấp cứng đầu không chịu thua, lại nhớ ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn vào lúc sắp bị nhốt xuống tầng hầm, trong lòng không khỏi có chút bực dọc phiền muộn.
Thần kinh căng thẳng…. áp lực quá lớn…
Bởi vì đoạn video kia mà cậu ta mới lo nghĩ bất an sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT