Nghe cái ngữ khí kỳ quái của Cố Ngôn Sinh, Ôn Niệm Nam càng thêm sợ hãi, cậu sợ hắn nổi giận rồi sẽ có thể làm bất cứ chuyện gì.

“Em… đây là lần đầu tiên, sau này em không dám nữa… em sẽ chuyển đàn xuống tầng hầm…”

“Tôi lại cảm thấy cần phải tặng cậu một bài học sâu sắc, mới khiến cậu nhớ kĩ được.”

Cố Ngôn Sinh hờ hững nhìn cậu một cái, xoay người đi ra ngoài, một lúc sau trong tay hắn cầm gậy bóng chày quay trở lại.

L Ôn Niệm Nam nhìn chiếc gậy trong tay hắn, như đoán được Cố Ngôn Sinh sẽ làm gì, hoảng loạn bối rối lao đến trước cây đàn mẹ cậu để lại.

“Anh… anh định làm gì?” Giọng nói cậu run rẩy kịch liệt, ánh mắt ngập ý cầu xin.

Cố Ngôn Sinh từng bước lại gần, nắm chặt gậy đánh bóng chày trong tay, lạnh lùng nhìn Ôn Niệm Nam.

“Em xin anh… Ngôn Sinh… đừng… về sau nhất định em không bao giờ đánh đàn nữa, em sẽ không động vào đàn thêm lần nào nữa, em xin anh đừng phá hủy nó…”

Ôn Niệm Nam ra sức lắc đầu, nước mắt không kìm được chảy xuống giàn giụa, cậu không muốn cây dương cầm yêu thích nhất của mẹ lại vì cậu mà bị phá hủy.

“Cút ra!” Ánh mắt Cố Ngôn Sinh hung hăng tàn ác, tức giận mắng.

Ôn Niệm Nam vẫn đứng che chở phía trước đàn, rõ ràng là thân thể đang sợ hãi cực độ mà run rẩy không ngừng, nhưng vẫn nhất định không muốn nhượng bộ tránh đi.

“Được, được lắm! Quản gia Từ, ông lên đây.”

Chú Từ đã sớm nghe động tĩnh trêи lầu nhưng không dám lên xem xét, chỉ có thể gấp gáp đi qua đi lại dưới tầng. Nghe thấy Cố Ngôn Sinh gọi tên mình, ông vội vã chạy lên, nhìn thấy gậy bóng chày trong tay hắn, giật mình hỏi: “Cậu chủ, cậu định làm gì?”

“Kéo ra, giữ chặt cậu ta lại.”

Chú Từ khó xử nhìn Ôn Niệm Nam, chậm chạp không động đậy, không biết xuống tay thế nào. Lúc này Cố Ngôn Sinh tiến tới, dùng lực lôi Ôn Niệm Nam ném sang bên cạnh.

“Đè cậu ta xuống.”

Dứt lời hắn quay người, đứng trước cây dương cầm, dừng lại một lúc rồi từ từ nâng gậy bóng chày trong tay lên.

“Đừng!!!”

Ôn Niệm Nam lấy hết sức vùng ra khỏi bàn tay đang giữ chặt mình của chú Từ, quỳ xuống khóc lóc: “Đừng mà! Cầu xin anh đừng phá hủy nó, đây là di vật duy nhất mẹ để lại cho em, là vật quan trọng nhất với em, xin anh đừng đối xử với em như vậy, cầu xin anh…”

Bàn tay đang giơ gậy giữa không trung ngưng giây lát, Cố Ngôn Sinh cho cậu một cái nhìn u ám, từng chữ vô tình lạnh lùng tàn nhẫn từ trong miệng hắn nói ra: “Tôi nói, phải tặng cậu một bài học khắc cốt ghi tâm, để cậu có thể nhớ kĩ.”

Banggg! Uỳnhhhh!

Cố Ngôn Sinh từng nhát từng nhát đập xuống, chiếc đàn rắn chắc phát ra âm thanh chói tai, giống như là đang cất tiếng gào thét cuối cùng.

Ôn Niệm Nam quỳ trêи mặt đất, ngây dại nhìn cây dương cầm bình thường cậu cẩn thận giữ gìn đang bị người khác không mảy may thương tiếc mà phá hủy, mỗi lần Cố Ngôn Sinh hạ gậy dường như không phải đập xuống chiếc đàn, mà đang từng nhát như phá hủy trái tim cậu.

Nhìn dương cầm bị đập hỏng, gãy nát từng mảnh trêи mặt đất, nước mắt Ôn Niệm Nam lặng lẽ tuôn rơi. Một lúc sau Cố Ngôn Sinh mới dừng tay, chiếc gậy bị quẳng xuống đất liền lăn tới cạnh chân Ôn Niệm Nam.

Hắn đưa tay sửa lại cà vạt, thờ ơ liếc nhìn người đang quỳ trêи mặt đất không còn hồn phách, đốt một điếu thuốc, lạnh nhạt mở miệng nói: “Về sau cậu dám đàn một lần, tôi lập tức trước mặt cậu đập một lần!”

Vứt lại một câu nói, hắn liền quay người rời khỏi phòng, để lại một người vẫn quỳ gối thất thần không có phản ứng gì.

Không kêu gào, không lớn tiếng khóc lóc, Ôn Niệm Nam đứng lên lết lại gần những mảnh đàn vụn vỡ, cứ như vậy ngồi trong phòng suốt một ngày không hề đi ra.

Ngày thứ hai, cửa phòng vẫn đóng chặt không mở.

Chú Từ lo lắng cho bệnh dạ dày của Ôn Niệm Nam, không yên tâm việc cậu không ăn không uống gì như vậy thân thể sẽ không chịu đựng được, liền nói dì Lam nấu vài món ăn cậu thích rồi đưa lên phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play