Hôm nay Thẩm Lạc An vốn là muốn đi tới nước F, bên kia không ngừng điện thoại tới thúc giục y ra ca khúc mới. Từ khi y đạt được giải thưởng hai năm trước ở nước F thì đã không còn ra ca khúc mới nữa.
Mới ra khỏi cửa y liền nhận được cuộc gọi từ Cố Ngôn Sanh nói buổi tối muốn đến, y cũng không có tâm tư đi để mắt tới thông báo của nước F, trực tiếp cự tuyệt.
Chỉ cần trở thành phu nhân của tập đoàn Cố Thị, y đương nhiên muốn gì được nấy, còn quan tâm đến một chút danh tiếng này làm gì?
Chỉ là phía sau Ôn Niệm Nam còn có lão phu nhân chống lưng cho cậu, y nên tìm một biện pháp nào đó làm lão phu nhân chán ghét cậu.
Thẩm Lạc An tâm phiền ý loạn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên thấy một bóng hình quen thuộc, nhìn động tác của hai người đó, trong mắt y hiện lên ác ý.
“Thật đúng là đi mòn gót giày sắt cũng không tìm được* a. Ôn Niệm Nam! đây là cậu tự mình tìm tới.” Y giơ di động lên, ấn chụp một màn vừa rồi.
(*Đi mòn gót giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.)
Lúc Ôn Niệm Nam về đến nhà, tâm tình cậu rất tốt, cậu mở máy tính đăng nhập vào tài khoản tuyên bố muốn phát hành ca khúc mới, rất nhanh liền có người nhắn hỏi lại cậu khi nào ra.
Ôn Niệm Nam nhìn lịch phía đầu giường, khi nhìn thấy ngày hai mươi sáu trêи tấm lịch cậu liền sửng sốt, đó là… sinh nhật của Cố Ngôn Sanh…
Thân là người cầm đầu của tập đoàn Cố Thị, mỗi năm sinh nhật của Cố Ngôn Sanh đều được tổ chức rất long trọng, người trong giới thương nghiệp ồ ạt chúc phúc, những người trong giới thượng lưu cũng không ngoại lệ mà tới nịnh bợ hắn.
Nhìn ngày trêи tấm lịch, Ôn Niệm Nam hồi phục tinh thần, nhắn lại: hai mươi sáu công bố.
Sau khi Cố Ngôn Sanh rời khỏi công ty, hắn liền trực tiếp đi tới chỗ của Thẩm Lạc An. Mang theo Tiramisu mà y thích ăn nhất, Cố Ngôn Sanh vừa mới bước xuống xe liền nhìn thấy Thẩm Lạc An đang đứng ở cửa ôn nhu cười với hắn.
Hắn tiến lên ôm Thẩm Lạc An vào lòng, ngữ khí sủng nịch nói: “Không phải đã nói em không cần đợi ở cửa sao? Trời lạnh như vậy, đừng để sinh bệnh.”
“Em muốn thật nhanh nhìn thấy anh, một chút cũng không lạnh.”
Thẩm Lạc An vừa nói xong liền hắt xì một cái, Cố Ngôn Sanh nhanh ôm y vào lòng bước chân về phòng, hắn đi tới phòng bếp rót cho y một ly nước ấm.
“Không phải anh nói muốn nghe em đánh đàn sao? Hôm nay em đi chọn đàn nhưng không thấy thích cây nào cả, lần sau anh cùng em đi chọn có được không?” Thẩm Lạc An dựa vào lòng Cố Ngôn Sanh lười biếng nói.
“Được, cây dương cầm trước kia em hay dùng vẫn luôn ở chỗ anh, ngày mai anh gọi người đưa tới.”
“Không cần, đó là em cho anh, tuy đó là cây đàn em thường dùng lúc trước nhưng em đã cho anh rồi, không thể lấy lại được đâu.”
“Nghe em.”
“Đúng rồi, hôm nay lúc em đi chọn đàn thì nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang ở Nhạc Tình Đường.” Thẩm Lạc An như nhớ bừng lại cái gì đó, nói.
Cố Ngôn Sanh sửng sốt, hắn đã sớm cảnh cáo Ôn Niệm Nam không được đánh đàn, mấy năm nay cũng không hề bắt gặp cậu đánh đàn, sao lại đột nhiên đi đến nơi đó?
“Phải không? Có thể là đi xem đàn.” Tuy trong lòng Cố Ngôn Sanh cũng nghi hoặc nhưng hắn lại không nói gì.
“Em đi mang đồ ăn ra, anh trước tiên ngồi đây đi.” Thẩm Lạc An đứng dậy đi vào phòng bếp, ý vị thâm trường âm thầm nhìn người đang ngồi trêи sô pha.
Sau khi Ôn Niệm Nam tuyên bố sẽ ra ca khúc mới, mấy ngày nay cậu được rất nhiều lời bình luận từ fans.
[W.E rốt cuộc cũng ra ca khúc mới, chờ đến cũng hoa nở rồi a, cảm tạ cảm tạ!]
[W.E, anh có thể lộ chút chủ đề lần này được không?]
[Kϊƈɦ động quá! Lại có thể nghe ca khúc mới!]
[Chờ mong tác phẩm mới, mỗi tác phẩm của cậu đều có thể làm tôi khắc sâu nhận thức vào nội tâm của cậu.]
Ôn Niệm Nam chú ý tới dòng tin nhắn này, người này từ hai năm, lúc cậu mới chập chững bước chân vào giới âm nhạc thì người ấy vẫn luôn duy trì theo dõi cậu.
Ca khúc đã viết xong không sai biệt lắm, ngày mai cậu sẽ đến phòng làm việc của Đường Sóc liền có thể hoàn thành rồi, cuối tuần này chính là ngày sinh nhật của Cố Ngôn Sanh, cậu muốn tặng ca khúc này cho hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT