Tay Ôn Niệm Nam đang cầm tai nghe liền cứng ngắc, giương mắt nhìn thẳng máy quay, gằn từng chữ: "Tôi đã nói...... Đừng bảo tôi đọc."

Cố Ngôn Sanh trước màn hình nhìn chương trình phát sóng trực tiếp kia với ánh mắt kiên định, trầm giọng nói: “Niệm Niệm, nếu em không đọc thì anh sẽ đọc."

"Cố... Anh... Anh điên rồi? Đây là phát sóng trực tiếp..."

Cố Ngôn Sanh thở ra một hơi nhẹ nhàng, nói: "WE, tôi là fan của cậu, có lẽ cậu nhìn thấy ID đó đã nhận ra tôi, cậu sẽ thường xuyên nhắn lại và gửi tin nhắn riêng tư. Tôi đã thích cậu hơn hai năm rồi mới biết cậu là Ôn Niệm Nam., Tôi đã bị cuốn hút ngay từ lần đầu tiên nghe nhạc của bạn. Chỉ nghe nhạc của bạn mới có thể khiến tôi cảm thấy thanh thản, nhưng hiện tại ... tôi đã gặp phải những khó khăn khiến tôi cảm thấy bất an ... Tôi muốn hỏi WE một chút có được không?. "

Ôn Niệm Nam cúi đầu nghe âm thanh từ trong tai nghe, siết chặt tay, không đáp.

Rốt cuộc Cố Ngôn Sanh muốn làm gì ... điên rồi sao?

Thấy bầu không khí có chút cứng ngắc, người dẫn chương trình vội vàng nói: "Xem ra W.E có chút ngượng ngùng. Fan này gặp khó khăn nên khó có thể nói ra, để fan cùng W.E giúp anh giải quyết."

Cố Ngôn Sanh nhìn sợi dây chuyền trong tay, trầm giọng nói: "Tôi muốn biết phải làm gì để cứu một người... Nếu là sau khi làm quá nhiều chuyện có lỗi với anh ta..."

Người dẫn chương trình nhìn vào màn chắn và có lẽ biết đó là gì, và ngượng ngùng hỏi: "Quá đáng là sao? Có chuyện gì vậy?"

"Rất quá đáng ... Anh ấy là một người rất hiền lành. Anh ấy đã cứu mạng tôi, nhưng bản thân anh ấy lại bị thương nặng. Tôi không chọn tin anh ấy khi anh ấy bị người khác vu oan. Trong ba năm kết hôn tôi không quan tâm đến anh ấy, thậm chí trong ngày kỷ niệm ngày cưới mà anh ấy đã chuẩn bị từ lâu cũng bị tôi phá hủy... "

"Đủ rồi... Đừng nói lung tung..."

Ôn Niệm Nam nghe Cố Ngôn Sanh nói mà cảm thấy chua xót, không muốn nhắc lại chuyện này nhưng anh ta vẫn không dừng lại.

Đôi mắt của Cố Ngôn Sanh tối sầm lại, anh ta tiếp tục nói với người trên màn hình.

"Tôi biết anh ấy sợ bóng tối nhưng đã ném anh ấy xuống tầng hầm. Anh ấy sợ để lại sẹo ... Tôi đã khiến anh ấy có sẹo trên trán ... Tôi đã làm hỏng cây đàn piano quý giá của anh ấy ... Ngay cả chiếc nhẫn cưới duy nhất cũng là giả ...Tôi đã bỏ rơi anh ấy khi anh ấy bị cô lập và bất lực nhất, bị tôi đánh mất hy vọng cuối cùng. Tôi đã làm tổn thương anh ây hết lần này đến lần khác mà không hề hay biết, tôi ... "

"Chính anh ấy đã cho tôi biết thế nào là ghen, chính anh ấy đã dạy tôi thế nào là thích, chính anh ấy đã dạy tôi đau đớn như thế nào khi mất đi người quan trọng nhất ..."

Ôn Niệm Nam đột nhiên rút tai nghe đứng lên, thân thể hơi hơi run lên, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn camera, run rẩy nói: "Đủ rồi! Câm miệng!"

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam run rẩy mất kiểm soát trong máy quay, trong lòng chợt nhói đau, trầm giọng nói: "Niệm Nam ... xin lỗi ... anh yêu em, anh muốn trở lại…Hãy cho anh một cơ hội? Anh biết em yêu anh, trong tim em đã có anh ... "

"Câm miệng! Câm miệng! Tôi không muốn nghe!"

Ôn Niệm Nam đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc, xoay người bước xuống sân khấu, máy quay nhanh chóng bị cắt đứt, Cố Ngôn Sanh ở trước màn hình nhìn điện thoại đã bị kết thúc mà trong lòng chua xót.

"Xin lỗi...... Tôi lại ép buộc em ..."

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Cố Ngôn Sanh nhìn thấy ID người gọi liền đơ ra, vội vàng đứng dậy kết nối cuộc gọi.

/ lla / lla ???

"Cố Ngôn Sanh, tên điên này rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy ..."

Cố Ngôn Sanh nghe thấy giọng nói run rẩy trên điện thoại, vội vàng trả lời: "Tôi không phải cố ý chọc tức em ... Tôi muốn xin lỗi em, tôi muốn cứu vãn lại… ???"

"Câm miệng! Đừng gọi tên tôi ... Tại sao lại gọi tên tôi ... Tại sao khi tôi đã ổn định lại mọi cảm xúc mà đối mặt với cuộc sống, anh lại muốn hủy hoại tôi ..."

"Không ... tôi không muốn hủy hoại em, tôi yêu em, tôi không quan tâm những người trên mạng nghĩ gì về tôi, tôi không quan tâm điều này có làm Cố thị mất mặt hay không, tôi chỉ quan tâm đến ý kiến của em, bởi vì tôi yêu em… "

Ôn Niệm Nam dừng lại một lúc lâu, giọng anh nghẹn lại: " Cố Ngôn Sanh... Tình yêu của anh là không có giá trị ... Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì anh đã làm ... Đừng để tôi nghe thấy anh gọi tôi là... "

Điện thoại bị cúp, Cố Ngôn Sanh gọi một cuộc khác và lại bị tắt đi.

Cố Ngôn Sanh nhìn sợi dây chuyền trong tay mình từ từ tuột xuống, ngồi trên mặt đất, đây là sợi dây chuyền của mẹ Ôn Niệm Nam, chiếc đàn piano của mẹ Ôn Niệm Nam cũng bị anh ta phá hủy ...

Đường Sóc đang họp thì có tin nhắn từ điện thoại di động của anh vang lên, anh nhìn xuống rồi sững người một lúc, đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài, các nhân viên trong phòng họp đều sửng sốt.

“ Mộ tổng, xảy ra chuyện gì với Đường tổng vậy?"

Người đàn ông mặc áo đen ngồi bên cạnh Đường Sóc không lên tiếng, bàn tay đeo găng gõ bàn phím vài cái, đôi mắt tối sầm khi xem tin tức về WE trong máy tính, quay đầu nhìn về hướng Đường Sóc rời đi.

Đường Sóc hoảng hốt vội vàng chạy đến địa điểm ghi hình, kêu nhân viên vào hậu trường, nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang ở một mình trong phòng thay đồ.

"Niệm Nam? Cậu có ở trong đó không?"

Không có ai đáp lại.

Đường Sóc mở cửa bước vào, liền nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang cuộn mình ở góc sau tủ.

"Niệm Nam?"

Ôn Niệm Nam hơi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra vẻ đáng sợ, có chút kinh ngạc nhìn Đường Sóc: "Cậu tại sao lại ở chỗ này... Cậu cũng xem truyền hình trực tiếp sao?"

"Không ... Tôi không xem nó. Tôi chỉ đi ngang qua và nhớ rằng cậu đang ghi hình một chương trình vào thứ tư, vì vậy tôi đến để cổ vũ cho cậu."

Có lẽ buổi biểu diễn đã kết thúc, ngoài cửa có rất nhiều người đi lại, và có những giọng nói nhỏ nhẹ của một số nhân viên chương trình đang nói chuyện, cười nhạo trước việc W.E thể hiện tính cách và không xứng với chủ tịch Cố.

Đường Sóc cởi áo khoác khoác lên người Ôn Niệm Nam, xoa xoa đầu anh, nhẹ giọng nói: "Niệm Nam, tôi đưa cậu về nhà được không? Anh về nhà sẽ không nghe thấy chuyện này. Về nhà với ba của cậu? "

Ôn Niệm Nam sững sờ nhìn Đường Sóc, kinh ngạc nói: "Được."

Trong nhà kho mờ mịt, một người đàn ông nằm trên mặt đất với những vết thương.

Cửa được mở ra, hai người lần lượt bước vào.

"Này! Cậu chết rồi à?" Tần Tề Bách liếc nhìn Tiêu Kỳ Hạo, Tiêu Kỳ Hạo bước tới cầm xô nước hắt vào Thẩm Lạc An cho hắn tỉnh lại.

Thẩm Lạc An tỉnh lại, mơ hồ nhìn người trước mặt, chửi bới: "Kẻ nào không có mắt hắt nước ta vậy?"

Tần Tề Bách vừa nghe xong liền tức giận, đạp xuống chửi bới: "Đồ khốn nạn dám mắng tao!"

Thẩm Lạc An nghe giọng nói liền đoán ra là ai, chật vật ngồi dậy nhìn Tần Tề Bách.

" Thẩm Lạc An, tao đã nói nếu như mày rơi vào tay tao, tao nhất định sẽ không buông tha cho mày, tao sẽ để cho mày chết."

Thẩm Lạc An vặn lại: "Cậu dám à! Ngày nào tôi còn chưa nói ra bí mật của Cố thì cha của anh cũng không dám đụng đến tôi!”

"Đồ khốn nạn, mày làm cho tao bắt nhầm người bị cha tao trừng phạt, còn để cho Cố Ngôn Sanh đánh tao ở nơi công cộng, khiến tao xấu hổ, bây giờ còn dám uy hiếp tao? Tiêu Kỳ Hạo, giữ hắn lại cho tôi."

"Tần Tề Bách, anh định làm gì?"

Tần Tề Bách chế nhạo nói: "Ôi chao, mày sợ sao? Không phải mày có Cố Ngôn Sanh sao? Mày giả bộ đáng thương vô tội sao? Mày xem tao có thể thương hại mày không."

Bốp, bốp… hai cái tát giáng xuống.

"Tần Tề Bách, đồ rác rưởi! Cậu dám đánh tôi! Cha cậu biết cậu ở đây sao?"

"Mày thật sự không sợ chết, còn dám cứng miệng sao? Xem tao đánh nát miệng mày!"

Tần Tề Bách tát mạnh vào mặt Thẩm Lạc An một cái tát, cho đến khi tay đau rát mới dừng lại, đá Thẩm Lạc An đi.

Nhìn thấy chiếc gương bên cạnh và nhớ ra điều gì đó, anh ta túm lấy quần áo của Thẩm Lạc An đập vào gương, ống kính vỡ tan tành xuống đất.

"A! Mặt của ta!"

Tần Tề Bách nhìn người bê bết máu trên mặt đất, giễu cợt: "Nhìn mặt mày, mày có xứng với Ôn Niệm Nam như bây giờ không?"

"Heh, mày không biết sao? Cố Ngôn Sanh đã tỏ tình với Ôn Niệm Nam trước công chúng trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay.

Loại gà rừng như mày cũng đòi so sánh, đến xách giày cho người ta mày cũng không xứng! "

Thẩm Lạc An ở dưới đất nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, hét lên: "Cậu nói cái gì! Không thể, bọn họ không thể làm lành! Không thể!"

Tần Tề Bách cảm thấy mình đánh không sai, xoa xoa hai tay đau nhức, nói: "Tiểu Kiều, cậu tiếp tục đánh đi, không phải cha tôi nói khi hắn lành bệnh sẽ được thả ra sao? Vậy cậu hãy để cho hắn không bao giờ khỏe lại." ! "

"Vâng, tiểu thiếu gia."

Thẩm Lạc An sờ lên vết máu trên mặt, trong mắt lóe lên một tia hận ý.

Tất cả những gì hắn phải trải qua đều do Ôn Niệm Nam gây ra ... tất cả đều là do anh ...

Nếu không có Ôn Niệm Nam, hắn đã không bị giam ở Cố trang và bị Cố Lâm tra tấn ... sẽ không bị Tần Tề Bách tra tấn nhiều ngày như vậy ...

Tôi sẽ không thừa nhận thất bại, Ôn Niệm Nam, nếu anh để tôi rỏi vào kết cục như thế này, tôi nhất định sẽ không để cho anh tốt hơn tôi.

"Muốn cùng Cố Ngôn Sanh hợp lại? Đừng có mơ..."

Cố Ngôn Sanh phờ phạc, nhìn danh sách trong tay và bước lên lầu bệnh viện.

Mấy ngày nay cơn đau đầu khiến đầu anh ấy sắp bùng nổ, mất ngủ cả tháng nay.

Chu Nguyên Phong nói rằng anh cần gặp bác sĩ tâm lý để xoa dịu cảm xúc của mình, chứng mất ngủ liên tục và đau đầu khiến anh trở nên cáu kỉnh hơn, cuối cùng anh đã đến bệnh viện sau khi nghe những gì Chu Nguyên Phong nói.

Tên bác sĩ ở danh sách trong tay anh rất quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu.

Cố Ngôn Sanh đang chăm chú vào danh sách, không để ý đến người đi qua, và cả hai tình cờ gặp nhau.

"Xin lỗi, tôi đụng phải anh."

Cố Ngôn Sanh ngẩng đầu nhìn sang, vốn định nói không sao, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, người nọ cũng sững sờ, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

"Là anh! Đồ khốn nạn!"

Bốp…

Ba Ôn giơ tay tát anh một cái, chỉ vào người trước mặt giận dữ nói: “Anh hại Tiểu Niệm của tôi thảm như vậy, còn phá hỏng sự nghiệp âm nhạc của nó, rốt cuộc phải làm gì anh mới buông tha cho nó! "

"Thực xin lỗi, bác Ôn."

"Xin lỗi bây giờ có tác dụng gì không? Niệm nhi rốt cuộc đã khỏi bệnh rồi, tại sao cậu lại muốn để nó mất tự chủ ở nơi công cộng!Cậu có biết nó mỗi ngày đều phải uống thuốc không? Năm đó để cứu anh nó đã bị thương nặng như vậy......nhìn gần như đã chết ... "

Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào lọ thuốc chống trầm cảm trong tay ba Ôn, cả người đột nhiên đông cứng lại.

"Cháu muốn biết ... em ấy hồi phục như thế nào sau khi điều trị trong bệnh viện ... Cháu muốn biết em ấy đã trải qua những gì sau khi bị thương ... Làm ơn"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play