Nhạc hội kết thúc thì trời vừa vặn cũng đã tối khuya, hai người Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An rẽ hướng vào nhà hàng Đỗ Quyên mà họ thường lui tới.
Vừa bước vào Cố Ngôn Sanh liền nghe thấy một đạo âm thanh quen thuộc. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Ôn Niệm Nam đang đứng cách đây không xa, nhìn cách ăn mặc khác xa so với bình thường của cậu, Cố Ngôn Sanh không khỏi cảm thấy sửng sốt. Nhưng sau khi thấy Đường Sóc cũng ở đây, sắc mặt hắn nháy mắt đen xuống.
Thẩm Lạc An thấy sắc mặt Cố Ngôn Sanh đột nhiên thay đổi thì nghi hoặc nhìn theo ánh mắt hắn. Sau khi thấy Ôn Niệm Nam và Đường Sóc đang lôi lôi kéo kéo đầy ám muội, trong lòng y tức khắc mừng thầm không thôi.
Y làm bộ giật mình nói: “Nha, đó không phải là Niệm Nam sao? Đối diện cậu ấy hình như là Đường thiếu gia, sao hai người bọn họ lại ở cùng với nhau thế?”
Thấy sắc mặt Cố Ngôn Sanh càng ngày càng âm trầm, Thẩm Lạc An vẫn giả như không biết gì mà tiếp tục nói: “Thời cao trung, không phải Đường Sóc từng theo đuổi Niệm Nam sao? Chẳng lẽ bọn họ vẫn còn liên hệ với nhau?”
Bàn của bọn họ cách nơi này không tính là xa, nhưng vì đang bị phân tâm nên Đường Sóc không chú ý tới Cố Ngôn Sanh, ngược lại lời nói của hai người, tất cả đều bị Cố Ngôn Sanh nghe được.
Nghe đoạn đối thoại của Đường Sóc và Ôn Niệm Nam, sắc mặt hắn trực tiếp đen như đít nồi, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm hai bàn tay đan xen vào nhau của hai người, mặt mày xanh mét đi qua.
Sau khi Ôn Niệm Nam nghe thấy âm thanh của Cố Ngôn Sanh thì lập tức buông tay Đường Sóc, kinh hoảng thất thố giải thích nói: “Ngôn Sanh, em không phải… Không phải như anh nghĩ đâu, em và Đường Sóc chỉ là đi nghe nhạc hội, vừa vặn em thấy đói bụng nên cậu ấy mới…”
“Câm miệng! Ôn Niệm Nam, cậu đúng là ghê tởm, vụng trộm với nam nhân bị tôi bắt gặp mà còn ngụy biện!”
Ôn Niệm Nam còn chưa nói xong đã bị hắn đánh gãy, cậu nhìn sự chán ghét cực độ trong mắt Cố Ngôn Sanh, không khỏi buồn bã cúi đầu.
Cố Ngôn Sanh nhìn thoáng qua Đường Sóc lại nhìn sang Ôn Niệm Nam, khinh thường nói: “Tình nhân cũ lần nữa tương ngộ? Các ngươi đúng là xứng đôi a, Ôn Niệm Nam, cậu đã có tình nhân cũ rồi mà vẫn không chịu ký vào đơn ly hôn? Chân đạp hai thuyền, thông đồng với nam nhân khác, một thủ đoạn thật tuyệt vời!”
Thông đồng với nam nhân khác…
Thanh âm Ôn Niệm Nam có chút run rẩy, nói: “Không phải, em và cậu ấy ngẫu nhiên gặp nhau ở bệnh viện, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, về sau sẽ không nữa, em bây giờ lập tức trở về.”
Cậu không ngờ tới tại nơi này lại có thể gặp được Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An. Ôn Niệm Nam liếc mắt nhìn sang Thẩm Lạc An đang vui vẻ xem trò, chỉ thấy y nâng cao cằm nhìn cậu, trong mắt có bao nhiêu cười nhạo.
Tim cậu mạc danh quặn thắt đau đớn, cậu bỗng nhiên không muốn giải thích nữa.
Cố Ngôn Sanh không phải cũng cùng nam nhân khác hẹn hò sao? Vì cái gì cậu lại không thể…
“Vậy anh vì cái gì lại có thể cùng Thẩm Lạc An tới đây? Anh không phải cũng đang cùng tình nhân cũ hẹn hò sao? Nếu anh có thể thì em sao lại không thể?” Ôn Niệm Nam bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng nói.
Cố Ngôn Sanh không ngờ Ôn Niệm Nam ngoan ngoãn không dám cãi lời hắn sẽ nói ra những câu như vậy, hắn nhất thời sững sờ tại chỗ.
“Cậu đang chỉ trích tôi sao? Ôn Niệm Nam, cậu có tư cách gì mà chất vấn tôi? Tôi đã đề nghị ly hôn với cậu nhưng chính cậu là người dính tôi như cao bôi da chó, không chịu ký tên.”
Nghe Cố Ngôn Sanh nói mình hèn mọn như vậy, Ôn Niệm Nam chợt nhận ra thì ra ngay từ lúc bắt đầu cậu đã hèn mọn tới mức không thể nào ngẩng đầu lên nổi, bộ mặt chật vật nhất cũng đã để lộ ra rồi.
Thân thể cậu lại bắt đầu run rẩy, Ôn Niệm Nam cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã trêи mặt đất.
Đường Sóc muốn tiến lên đỡ Ôn Niệm Nam nhưng lại bị cậu cự tuyệt, anh lo lắng hỏi: “Cậu thế nào? Thân thể không thoải mái sao?”
“Không sao, tôi nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”
Thấy Đường Sóc quan tâm Ôn Niệm Nam như thế, trong lòng Cố Ngôn Sanh không biết vì sao lại có chút bực bội, hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật chướng mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT