“Mẹ, mẹ!” Lại nói Thiên Hựu ra nhà bếp chính là một đường chạy chậm, thẳng đến gian phòng của Mục Khuynh Tuyết

Trong phòng, Mục Khuynh Tuyết đang ngồi ở bên cạnh bàn cau mày đăm chiêu cái gì, mãi đến tận Thiên Hựu hồng hộc chạy đến trước mặt cô mới phục hồi tinh thần lại

“Hả? Hỏi rồi?”

“Ừ, hỏi rồi, sư phụ nói, mảnh giáp kia là lúc nàng mới lên chiến trường, mặc trêи áo giáp, suy nghĩ không có đồ vật gì có thể bên người, thì để lại một mảnh cất giấu, ân… Nói mang theo gần như ba mươi năm rồi!”

“Ba mươi năm?” Mục Khuynh Tuyết híp mắt, trầm ngâm một lát

“Mảnh giáp lấy đến rồi sao?”

“Không, sư phụ thay đồ, liền không mang ở trêи người, nói ngày khác đưa cho ta xem”

“Chậc…” Mục Khuynh Tuyết cau mày than nhẹ một tiếng

“Mẹ? Người làm sao đột nhiên hứng thú đối với mảnh giáp này?”

“Ừm, không có gì, ngươi đi chơi trước đi”

Thiên Hựu bĩu môi, “Mẹ, ngươi đây là kêu qua sông hủy cầu”

“Chậc!” Mục Khuynh Tuyết trợn mắt, Thiên Hựu liền suy sụp xuống, rủ đầu xuống, “Được rồi được rồi, ta đi làm trợ thủ giúp sư phụ”

Nhìn Thiên Hựu rời khỏi, Mục Khuynh Tuyết một mình lại lâm vào trầm tư, cũng không biết rốt cuộc là đang suy nghĩ chuyện gì, cả lúc ăn cơm tối cũng là mất tập trung, liên tiếp nhìn về phía An Lương, mấy lần muốn nói lại thôi

Ban đêm, Mục Khuynh Tuyết nằm ở trêи giường, lăn lộn khó ngủ, suy nghĩ hồi lâu, đứng lên, liếc nhìn sắc trời bên ngoài

Ở trong phòng đi dạo một lát, cuối cùng cắn răng, hạ quyết tâm



An Lương trong viện, Mục Khuynh Tuyết rón ra rón rén nhìn chung quanh, nhìn một lát mới nhớ lại, tướng quân phủ này chỉ có ba người chính mình…

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hướng về gian phòng nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy trong phòng An Lương còn đốt nến

Nhíu nhíu mày, đã trễ thế này còn chưa ngủ?

Cách gần vài bước, dựa vào cạnh cửa lắng nghe, nhưng cũng không nghe thấy động tĩnh gì

Moi ra khe cửa hướng về trong phòng nhìn một chút, đối diện bên cạnh bàn cũng chưa thấy được bóng dáng của An Lương, chỉ hơi trầm ngâm, bừng tỉnh nhớ tới Thiên Hựu từng nói, An Lương vì buổi tối thuận tiện chăm nom nàng, lúc ngủ cũng là đốt nến!

Do dự một lát, tính thắm dò đem cửa đẩy ra một cái khe nhỏ, một tiếng cọt kẹt nhẹ vang lên, Mục Khuynh Tuyết vội dừng lại động tác, theo tính phản xạ xoay người lại nhìn xung quanh

Khẽ thở dài, thầm nói chuyện trộm gà bắt chó này chính mình thật đúng là không làm được…

Cẩn thận đem cửa đẩy ra một cái khe, nghiêng người chui vào, trong phòng này đốt nến, ngược lại cũng thuận tiện chính mình hành sự

Trước tiên hướng về bên giường nhìn xung quanh một hồi, xác định An Lương đang ngủ say, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội ở bên trong phòng đánh giá bốn phía

Ý! Trêи bức bình phong không có, trêи ghế không có, trêи mắc áo không có… Quần áo thì sao!?

Mục Khuynh Tuyết ngẩn ra, lại vừa nghiêng đầu nhìn về phía An Lương, không thể nào… Cái tên này ngủ làm sao không cởi quần áo chớ!?

Một mặt bất đắc dĩ hướng về bên giường di chuyển vài bước, ánh mắt không tự giác rơi xuống trêи mặt An Lương, cái tên này, tại sao lại cau mày?

Ơ…Mình tại sao phải nói lại…?

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lần trước thời điểm ở Du Châu, An Lương nói xong thân thế liền về trong lều nghỉ ngơi, lần đó, nàng hình như cũng là bộ dáng này…

Nhìn kỹ một chút, không chỉ là lông mày nhíu chặt, cơ thịt một bên cũng hơi phát ra lực, ngón tay siết chặt góc chăn, càng là hơi trắng bệch, còn kèm theo run rẩy nhẹ nhàng, hô hấp có chút gấp gáp

Gặp ác mộng?

Như là bị kinh sợ, đang sợ hãi cái gì…

Sợ hãi?

Mục Khuynh Tuyết đánh giá một lát, đột nhiên hơi ngưng lại, trong đầu đột nhiên lóe qua một màn, An Lương như vậy cô từng thấy!

Không phải ở lần Du Châu kia, muốn càng sớm hơn… Từ lúc… Mười năm trước!

Lần nàng bị chính mình bắt được kia!

Trong xe tù, áo bào An Lương thấm máu, ngân giáp tàn tạ, hạ thân đã không cách nào nhìn vào trong mắt rồi, tảng lớn vết máu đỏ thẩm bản xe, theo khe hở chảy đầy đất

Mà An Lương từ lâu rơi vào hôn mê, sắc mặt trắng bệch, tóc rối rải rác dán chặt lấy gò má, khóe miệng đã ở ra bên ngoài thấm vết máu

Nàng lúc đó, cũng giống như ngày hôm nay, mặc dù đã hôn mê vô ý thức, nhưng cũng là nắm chặt bản xe, một mặt sợ hãi, hơi run rẫy

Khi đó chính mình đối với An Lương, đó là mắt không thấy lòng cũng phiền, chỉ cảm thấy phản ứng của nàng hơi khác thường, nhưng cũng không có nghĩ kỹ, nhưng hôm nay nghĩ đến, vẻ mặt đó, nói đau cực kỳ rồi, lại cũng không giống, mơ hồ có một tia sợ hãi

Nhưng mà, cả 100 quân côn, An Lương này lại là cả tiếng kêu rêи đau đớn đều không có, thì giống như quân côn kia không phải đánh vào trêи người nàng, phản ứng lớn nhất, cũng bất quá là phun ra một ngụm máu

Cô cũng không cảm thấy, An Lương sẽ vì thế sợ hãi, cả dưới trạng thái vô ý thức, đều sẽ nhẹ nhàng run rẩy!

Cẩn thận cẩn thận ngẫm lại, thời điểm ở Du Châu, An Lương cơ hồ mỗi đêm đều đi ra ngoài gác đêm…

Kì quái, nàng đang sợ?

Híp mắt đánh giá một lát, nhìn một chút đốt ngón tay trở nên trắng của An Lương, Mục Khuynh Tuyết chỉ hơi trầm ngâm, cẩn thận từng li từng tí một đưa tay chạm đến một hồi

“Đừng mà…” An Lương đột nhiên nói mớ, Mục Khuynh Tuyết sợ hết hồn, vội nghiêng người trốn ở sau cái màn giường

“Đừng…”

“Đừng…” Liền nghe một trận thanh âm huyên náo, Mục Khuynh Tuyết cũng không dám ló đầu

Chờ một lát, thấy An Lương không còn động tĩnh, xốc cái màn giường lén lút liếc mắt nhìn, chỉ thấy An Lương là đem chính mình cuộn tròn lại, hai tay ôm chặt lấy bờ vai

Mục Khuynh Tuyết nhìn một chút tay của chính mình, ngón tay vừa rồi chạm đến An Lương, càng là lạnh lẽo dị thường!

Nhưng trong phòng đốt lửa than này, ấm áp vô cùng, mặc dù là chính mình mặc áo đơn đi vào, cũng không lạnh a

Hơn nữa nghe An Lương vừa rồi tựa hồ nói chút gì? Đừng? Đừng cái gì?

Nhìn chăm chú đánh giá hồi lâu, lại không có được đáp án, trạng thái của An Lương tựa hồ có điều chuyển biến tốt, chữ xuyên giữa lông mày cũng dần dần giãn bằng, trêи tay cũng không bất chấp nắm lấy bờ vai

Mục Khuynh Tuyết thấy thế, cẩn thận giơ tay, đỡ lấy cánh tay của An Lương, để nằm ngang ở trêи giường

An Lương cái tên này, địa phương kỳ quái ngược lại thật sự là không ít, có cơ hội lại dò hỏi nàng thôi

Nghĩ như thế, Mục Khuynh Tuyết vội vứt bỏ tạp niệm, trước tiên đem mục đích hôm nay đạt thành

Chờ một hồi, thấy An Lương hô hấp đều đặn, từ từ ngủ say, Mục Khuynh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhìn quần áo của An Lương một chút, cẩn thận từng li từng tí một đưa tay thăm dò vào trong đó

Tay vừa duỗi ra, Mục Khuynh Tuyết liền hối hận rồi, lại không nói việc trộm gà bắt chó này chính mình chưa bao giờ từng làm, sớm biết An Lương cả ngủ đều sẽ mặc y phục ở trêи người, vừa rồi liền nên trở về đi chuẩn bị chút mê dược, đem nàng ngất đi dễ làm việc chút!

Hiện tại ngược lại hay rồi, một cái tay tiến vào một nữa, lại không thể chạm được thân thể của An Lương, hơi sơ sẩy một cái, đánh thức cái tên này, chính mình 800 miệng cũng không đủ giải thích…

Mục Khuynh Tuyết nín thở tập trung tư tưởng, cả thở mạnh cũng không dám thở, thỉnh thoảng hướng về trêи mặt An Lương quét một chút, tay phải cơ hồ là một tấc một tấc thâm nhập, hướng về trong lòng An Lương tìm kiếm

Đáng chết, đây là để có bao nhiêu sâu!

Mắt thấy toàn bộ bàn tay đều tiến vào, vẫn còn không tìm được vật mình muốn, Mục Khuynh Tuyết không khỏi âm thầm oán giận, quét An Lương một chút, thấy không khác thường, tăng lên gan rồi, lại dò xét nửa tấc

Mò được rồi!

Mục Khuynh Tuyết vui vẻ, đầu ngón tay rõ ràng chạm được một khối vật cứng, cũng không đợi cao hứng, liền lại tái phát sầu… Làm sao lấy ra?

“Chậc… Ôi!” Chỉ lo chỉ lo muốn làm sao đem mảnh giáp này lấy ra, nhất thời không chú ý, thở dài lên tiếng, bàn tay treo lơ lửng lại cũng không tự giác rơi vào trêи người An Lương…

Mục Khuynh Tuyết sững sờ, cảm giác vào tay một cục mềm nhũn, đang buồn bực là vật gì, không tự chủ được bóp bóp, bỗng dưng mặt đẹp một mảnh đỏ chót!!

Hết chương 34

Edit: Tuyết ma ma kỳ cục thiệt, nữa đêm nữa khuya vào phòng người ta còn bóp đậu phụ của người ta nữa haha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play