Bầu không khí trong phòng nhất thời lúng túng đến cực điểm..
Thiên Hựu sửng sốt, sư phụ một thước này đánh xuống, chỉ nghe âm thanh, cũng không cảm thấy đau…
Quay đầu nhìn lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết ngốc tại chỗ, một thước vừa rồi… Sợ là… Sợ là đánh vào trêи người cô…
Xong rồi….
Thiên Hựu nuốt một ngụm nước bọt, đang suy nghĩ làm sao an ủi Mục Khuynh Tuyết một chút, chỉ thấy cái tên này hai tay nắm chặt, mắt lộ ra hung quang, cả thân thể cũng bắt đầu khẽ run
“Ngươi… Lại dám đánh ta?”
“Mẹ…Mẹ… Cái kia… Sư phụ làm việc xưa nay đã như vậy, mẹ nuôi đã từng vì hộ ta mà bị sư phụ đánh qua, người….người trước tiên bớt giận…. Có chuyện từ từ nói a…”
Mục Khuynh Tuyết làm sao để ý tới nàng, giờ khắc này đầy đầu đều là mình bị An Lương đánh!
Chậm rãi quay người nhìn về phía An Lương, “Ngươi lại dám đánh ta?”
An Lương thầm mắng mình kϊƈɦ động, giờ khắc này nhìn Mục Khuynh Tuyết thật sự nổi giận, cũng khó tránh có chút phát sầu, mắt thấy cô từng bước áp sát, An Lương không khỏi lui về phía sau hai bước
“Tướng…. Tướng quân… An Lương vô ý mạo phạm….”
“Chỉ là….”
“Ngươi lại dám đánh ta!”
Mục Khuynh Tuyết làm sao nghe nàng giải thích, chỉ thấy cô cả gân xanh trêи trán đều lộ ra ngoài, là thấy tức đến cực hạn…
“Mẹ, mẹ, người trước tiên bớt giận….” Thiên Hựu vội đi tới kéo lấy cánh tay của Mục Khuynh Tuyết
“Sư phụ không phải cố ý, người trước tiên bình tĩnh một chút a….”
“Câm miệng” Mục Khuynh Tuyết lạnh giọng mở miệng, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi An Lương
“Mẹ….”
“Ta không muốn nói thêm lần thứ hai”
An Lương thở dài, trong lòng biết chuyện hôm nay không thể dễ dàng rồi
“Tướng quân…” Đang muốn nói chút gì, nhưng không nghĩ Mục Khuynh Tuyết một cái trọng quyền thẳng đến mặt chính mình mà đến!
An Lương giơ tay đỡ, lại vẫn là bị đánh đến lui về sau một bước, giơ tay sờ sờ cánh tay, thầm nói Mục Khuynh Tuyết này dưới cơn thịnh nộ sức mạnh thật đúng là không nhỏ!
Không còn Thiên Hựu vướng bận, Mục Khuynh Tuyết cũng buông tay buông chân, căn bản không từ phân trần, một quyền một cước, nhắm trêи người An Lương bắt chuyện
An Lương bất đắc dĩ, chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ
Mắt thấy mình bị Mục Khuynh Tuyết bức lui đến góc tường, An Lương thả người nhảy một cái, nhảy đến phía sau Mục Khuynh Tuyết, nhưng mà còn chưa đợi vững vàng rơi xuống đất, Mục Khuynh Tuyết này quay người chính là một cái quét ngang, mũi chân An Lương chỉa xuống đất, mượn lực trêи không trung lật nghiêng, lúc này mới miễn cưỡng tránh thoát đòn đánh này của Mục Khuynh Tuyết
“Mẹ, sư phụ, các ngươi đừng đánh!” Thiên Hựu gấp hư rồi, lại cũng không xen tay vào được
Hai người đang kịch đấu, nào quan tâm nàng
Lại nói Mục Khuynh Tuyết này ra tay tàn nhẫn, không chút lưu tình, An Lương nỗ lực phòng thủ, nhưng mấy lần đều là hiểm mà lại hiểm, suýt chút nữa bị làm bị thương, cả Thiên Hựu một bên cũng là nhìn nơm nớp lo sợ
“Mẹ, sư phụ, các ngươi đừng đánh, đừng đánh!”
Mục Khuynh Tuyết hừ lạnh một tiếng, lại là một quyền sát chóp mũi An Lương xẹt qua
Phù…không đợi An Lương thở một hơi, Mục Khuynh Tuyết lại là một chưởng thẳng đến bả vai nàng
“Tướng quân, An Lương thật sự vô ý mạo phạm”
Mắt thấy tiếp tục đánh như vậy cũng không phải chuyện, An Lương chủ động mở miệng, mong tắt lửa giận của cái tên này trước
“Hừ!” Mục Khuynh Tuyết lại là không chút nào nghe
Một quyền một cước, tiếp tục hướng về trêи người An Lương bắt chuyện
Trong nháy mắt chính là hơn mười chiêu, Mục Khuynh Tuyết càng đánh, sắc mặt càng trầm, thấy An Lương từng chiêu thức này, luôn cảm thấy có cảm giác hơi khác thường
Mắt thấy Mục Khuynh Tuyết một cái trường quyền thẳng đến trước ngực mình, An Lương ánh mắt hơi ngưng lại, nghiêng người tránh thoát, bỗng dưng sững sờ ở một bên, không biết đang suy nghĩ cái gì, đã quên mất sư tử xù lông lên trước mặt này
An Lương hồi thần, chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết một cái đá chéo, An Lương vội lắc người một cái, bổ nhào tránh thoát
“Ồ?” Thiên Hựu thở nhẹ một tiếng, chỉ thấy trong nháy mắt An Lương bay lên không, có một đồ vật nhỏ hình vuông màu bạc từ trong lòng nàng rơi xuống
An Lương cả kinh, tranh thủ nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, còn chưa chờ mình vững vàng rơi xuống đất, liền vội vàng đưa tay đi lấy đồ vật kia
Mục Khuynh Tuyết vốn là vẫn chưa lưu ý, một quyền kéo tới, chỉ thấy An Lương không né không tránh, càng là liều mạng kề bên một quyền của mình, cũng phải bảo hộ vật kia chu toàn trước!
“Ầm” một tiếng, Mục Khuynh Tuyết một quyền đánh vào bả vai An Lương
“Hừ…” An Lương rêи lên một tiếng, lùi về sau mấy bước, bưng lấy vết thương
“Sư phụ! Sư phụ!” Thiên Hựu vội chạy lên phía trước, lo lắng nhìn An Lương
“Sư phụ, người thế nào?”
“Không có chuyện gì” An Lương lắc đầu một cái, đồ vật cầm trong tay thả lại trong quần áo, lén lút giương mắt liếc nhìn Mục Khuynh Tuyết
“Tướng quân, ta đánh ngươi một thước, ngươi trả cho ta một quyền, liền như vậy huề nhau, được không?”
“Mẹ, huề nhau đi huề nhau đi, người cũng đừng tức giận sư phụ nữa!”
Mục Khuynh Tuyết nhìn chằm chằm An Lương thật lâu, An Lương này càng là không có ngẩng đầu đối diện cùng cô!
“Bỏ đi, việc này không được truyền ra ngoài!” Do dự một lát, Mục Khuynh Tuyết mới mở miệng, còn không quên nhắc nhở một tiếng
Cũng phải, đường đường đại tướng quân bị An Lương đánh một thước, nếu như truyền đi, uy danh làm sao còn a!
“Ôi, không truyền ra ngoài không truyền ra ngoài!” Thiên Hựu vội bảo đảm
“Hừ” Mục Khuynh Tuyết cất bước liền đi, đi ngang qua An Lương, còn phải nặng nề hừ một tiếng
An Lương bất đắc dĩ, cười khổ lắc lắc đầu
“Sư phụ, người không có sao chứ?” Thiên Hựu giơ tay muốn giúp An Lương xoa vết thương
“Ân…” An Lương rêи lên một tiếng
“Sư phụ, ta giúp người bôi chút thuốc?”
“Không cần, sư phụ không có chuyện gì”
“Vậy ta đi lấy chút thuốc cho người, tự người bôi?”
Thấy tiểu đồ đệ một mặt lo lắng, An Lương không đành lòng từ chối, gật gật đầu
Chờ Thiên Hựu rời đi, An Lương ngồi trở lại đến trước bàn đọc sách, cau mày hoạt động một chút bờ vai
Từ trong lồng ngực lấy ra khối đồ vật vừa rồi chính mình liều mạng bảo vệ, là một khối giáp màu bạc!
Cẩn thận kiểm tra một chút khối giáp có bị tổn thương hay không, yêu quý ở trong tay vuốt nhẹ một lúc lâu
Một lát, An Lương một tiếng cười khẽ, lắc lắc đầu, nghe được tiếng bước chân vội vã của Thiên Hựu bên ngoài, vội đem khối giáp thả lại trong lồng ngực
“Sư phụ, sư phụ”
“Sư phụ, hay là để ta giúp ngài bôi đi” Thiên Hựu ba bước lấy hai bước chạy đến trước người An Lương, thở hổn hển
“Không cần, sư phụ không có chuyện gì” An Lương cười từ chối
“Tự ta sẽ bôi” Tiếp nhận bình thuốc
“Nhưng mà…”
“Không có chuyện gì, ngươi vẫn là đi xem thử mẹ ngươi đi.”
Thấy Thiên Hựu cúi đầu không chịu đi, An Lương cũng biết nàng lo lắng cho mình