- Đại nhân nói quá lời! Ta làm gì đến mức đó cơ chứ. Tố Tố cầm lấy chén rượu mà Du bổ khoái đưa, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, hệ thống cũng thông báo cho Du Hương biết nhờ Hạo Nhiên Chính khí hấp thu năng lượng xung quanh mà tu vi của mình đã tăng từ tiên thiên trung kì lên đến hậu kì. Có thể nói trong lịch sử đế quốc Đại Việt này chưa có một ai mà tốc độ tu luyện lại nhanh một cách vô lý như nàng. Tố Tố càng kinh ngạc hơn khi tận mắt nhìn thấy Du Hương thăng cấp như nước chảy thành sông không có bất kì trở ngại nào.

Nàng cũng vội vàng đưa tay ngọc đích thân rót rượu mang đến đưa vào miệng cho Du Hương. Đôi môi anh đào của nàng nở nụ cười ngọt ngào:

- Tố Tố cũng chúc đại nhân thăng cấp. Hôm nay chúng ta thật là song hỷ đó nha. Không biết có phải định mệnh không?

Du Hương không hề khách khí. Nàng uống chén rượu do chính tay Tố Tố chuốc cho mình. Sau đó đứng dậy dơ tay làm lễ:

- Đêm cũng khuya rồi. Ta có việc phải về Lục Phiến Môn. Hẹn khi khác gặp lại cô nương.

Tố Tố mở đôi mắt hạnh tròn to kinh ngạc:

- Làm gì mà vội vàng như vậy? Nếu không chê mời đại nhân ở lại nghỉ ngơi một đêm. Sáng mai đi cũng chưa muộn. Ta còn chưa biết danh tính của ngài đâu.

Du Hương bước đến bên cạnh cửa sổ phòng trước khi phi thân ra ngoài để lại lời nói:

- Gọi ta là Du Băng!

Bóng người đã đi từ lâu chỉ còn lại trong phòng mỗi Tố Tố cô nương một mình. Nàng đi đến bên chiếc gương đồng soi lại dung nhan của bản thân. Đối diện trong gương phản chiếu một thiếu nữ mắt phụng mày ngài đẹp tựa tiên nữ. Miệng nàng không ngừng lẩm nhẩm tên của thanh niên lãnh khốc có vết dao sẹo dài một bên mắt của Lục Phiến Môn vừa nãy:

- Du Băng! Mới nhập Lục Phiến Môn đã thăng đến cảnh giới tiên thiên hậu kì hơn nữa là một đao khách mà có Hạo Nhiên Chính khí không kém Nho môn. Xuất khẩu thành thơ động thiên văn, múa bút viết chữ hiện địa lý. Thật là một con người thú vị. Ta thích!

Đột nhiên, trong phòng bỗng hiện lên một bóng người đứng lặng lẽ sau lưng Tố Tố. Bóng ấy chính là một người trung niên phụ nhân vẫn còn nét phong vận. Nhìn kĩ không phải tú bà Thúy Niên thì là ai. Bà ta đi đến bên cạnh Tố Tố khom người cung kính:

- Thánh Nữ! Ngài thế nhưng đã tấn thăng đến tiên thiên rồi. Ta vui mừng quá! Thế là từ nay chúng ta không phải núp ở cái xó xỉnh này nữa. Hiện tai hai ta có thể hồi bản giáo rồi.

- Ta thì muốn ở lại đây một thời gian nữa. Tố Tố vẫn soi gương trả lời.

Thúy Niên ngạc nhiên:

- Vì cớ gì phải nán lại vậy? Chẳng lẽ tiểu thư coi trọng cái tên bổ khoái của Lục Phiến Môn có vết sẹo ở mặt đó ư?

Lúc này, Tố Tố mới yểu điệu quay ra đối mặt với tú bà. Nàng cất giọng oanh vàng:

- Coi trọng thì làm sao? Ta thích con người của hắn ta. Vừa lạnh lùng lại võ công sâu sắc khó dò. Nam nhân như vậy ta thích!

Tú bà Thúy Niên vội hốt hoảng:

- Tiểu thư! Nàng suy nghĩ kĩ chưa vậy? Lời này đến tai cha của tiểu thư thì không hay đâu. Hơn nữa thánh nữ của Hợp Hoan Giáo xưa nay đều có vị hôn phu là thánh tử của bổn giáo không thay đổi.

Tố Tố mắt đẹp cau lại đầy lạnh lùng:

- Bà bà yên tâm đi. Ta tự thu xếp được. Còn tên thánh tử Gia Lạc kia chỉ giỏi đi bắt nữ nhân thái âm bổ dương chứ tài cán gì. Đến bây giờ ta cũng là tiên thiên sơ kì bằng hắn rồi mà hắn vẫn dậm chân một chỗ không tiến triển. So với thiếu hiệp Du Băng vừa rồi thì hắn có xách giày cũng không xứng!

Nói xong, Tố Tố uyển chuyển bước đi ra khỏi phòng để lại phía sau tú bà âm thầm thở dài nhìn theo.

Lại nói về Du Băng ( từ giờ gọi tên này vì Du Hương đang cải trang thành nam nhân) từ khi thoát li Sương Nguyệt Lâu nàng bay thẳng về tổng đàn Lục Phiến Môn. Quay vào phòng ngủ một mạch đến sáng.

Hôm sau, khi vừa bước ra nàng bỗng chạm mặt Lãnh Huyết đang đứng đợi sẵn bên ngoài. Du Băng ngạc nhiên:

- Lãnh thần bổ có việc gì vậy? Mới sáng ra đã đứng sẵn nơi đây rồi?

Lãnh Huyết lạnh lùng nói từng chữ:

- Mau khai ra! Tối qua cô có phải theo bọn Lô Nhất đi Sương Nguyệt Lâu có phải không?

Du Băng bất ngờ vì Lãnh Huyết cũng biết việc này. Nàng cứ tưởng hôm qua hắn chỉ tập trung vào Tiểu Long Nữ và Lý Mạc Sầu thì hơi đâu để ý xung quanh chứ.

Nghĩ vậy, Du Băng bèn cự cãi:

- Đi thì có sao? Bọn Lô Nhất đi được thì tại sao tôi không đi được chứ?

Lãnh Huyết vò đầu bứt tai giận giữ nói:

- Thật là! Bọn nó là nam nhân đi nơi đó để hưởng lạc còn cô một nữ nhân qua đấy làm cái gì chứ? Hơn nữa, nơi đấy bọn ta điều tra là có dấu hiệu người của Hợp Hoan Giáo có mặt tại đó.

Du Băng cũng đuối lý bèn cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi:

- Thì ta bị bọn họ rủ rê không đi thì sợ lộ hành tung nên nhắm mắt theo. Nhưng ta thề, vào đó một lúc rồi tìm cớ chuồn về huynh yên tâm.

- Yên tâm cái con khỉ! Lãnh Huyết nổi đóa:

- Cô nương! Cô vào Sương Nguyệt Lâu thì thôi lại còn phóng bút để lại bài thơ trên tường tạo thành kinh động khắp kinh thành này rồi. Bây giờ khắp nơi Nho môn thân sĩ đều ùn ùn tập trung đổ về Sương Nguyệt Lâu chỉ để chiêm ngưỡng đầu thơ "Tĩnh Dạ Tư" nổi tiếng của cô đó.

Du Băng không ngờ một phút thi hứng của mình mà lại gây nên to chuyện như vậy. Nàng không tin vào mắt mình bèn dơ tay nắm lấy vai Lãnh Huyết nói:

- Vậy giờ ta phải làm sao đây?

- Ta nghĩ sắp tới người của Nho môn sẽ thi nhau bái phỏng trước cổng Lục Phiến Môn vì muốn một lần chiêm ngưỡng tác giả múa bút hiện thiên văn. Tốt nhất chúng ta đi gặp Gia Cát Tiên Sinh xin chỉ thị đi thôi.Lãnh Huyết trả lời.

Du Băng gật gù bèn đi theo hắn đến phòng Gia Cát Tiên Sinh. Cả hai vừa bước đến cổng chưa kịp gõ thì đã gặp Vô Tình ngồi xe lăn ra mở cửa. Anh ta nhìn chăm chú vào Du Băng mỉm cười:

- Không ngờ Du đệ đây lại có thiên phú văn thơ xuất chúng như vậy. Ta đã đọc qua bài thơ của đệ làm ở Sương Nguyệt Lâu. Thật là một tuyệt phẩm. Hơn nữa bút sa hiện gió mưa thể hiện một thân Hạo Nhiên Chính Khí cực kì cao minh.

Du Băng đang lúng túng không biết ứng đối ra làm sao thì đúng lúc đó giọng nói của Gia Cát tiên sinh vang lên giải thoát cho nàng:

- Mau vào đây ngồi xuống đi. Ta cũng biết chuyện rồi. Phải công nhận Du Băng ngươi làm ta cũng bất ngờ. Tài năng như vậy mà không vào Mao Sơn Thư viện thì thật phí. Lão Viện chủ vừa liên lạc với ta muốn được diện kiến ngươi đó. Ha ha ha!

Cả Du Băng và hai vị thần bổ nhìn Gia Cát Tiên Sinh cười sảng khoái như vậy đều ngạc nhiên. Cả ba tưởng ông ta sẽ giáo huấn Du bổ khoái một trận vì dám đi dạo thanh lâu chứ.

Cười một hồi Gia Cát Tiên Sinh vuốt vuốt chòm râu bạc của mình nói tiếp:

- Hừ! Lão viện trưởng Mao Sơn từ xưa tới nay đều coi khinh ta cũng như Lục Phiến Môn chỉ có biết tra án tìm thi nào hiểu biết gì về đạo nhưng không ngờ ngươi. Một bổ khoái vô danh lại có thể làm được bài thơ tuyệt phẩm xuất ngôn động thiên văn! Điều này cả Mao Sơn Thư viện không một đệ tử nào làm được. Ngay đến Liên Hoa tiên tử là người được đích thân lão viện trưởng truyền y bát cũng chưa đạt đến tầm đấy. Du cô nương quả nhiên không làm lão phu thất vọng. Cô nương chính là phượng trong biển người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play