Sau khi mọi người nghe thấy lời nói của Phương Tôn, đều sững sờ.
Hôm nay lúc bắt đầu họp, Phương Tôn đã nói là có chuyện trọng đại cần tuyên bố, đồng thời cũng là phần thưởng cho Lâm Thanh Diện.
Lúc đầu mọi người còn đoán già đoán non phần thưởng cho Lâm Thanh Diện là gì, dù sao công lao lần này của Lâm Thanh Diện thực sự không thể tùy tiện dùng một ít tiền hoặc vật phẩm có thể đo đếm được.
Bây giờ Phương Tôn nói muốn bổ nhiệm Lâm Thanh Diện làm phó thống soái của Bắc Cảnh, thực sự đã khiến mọi người vô cùng bất ngờ.
Nếu như thật sự dựa vào thành tích của Lâm Thanh Diện, bổ nhiệm anh làm phó thống soái cũng không quá đáng, nhưng Lâm Thanh Diện còn quá trẻ, trong lịch sử chưa từng có phó thống soái trẻ tuổi như vậy, vì vậy mọi người có chút không phản ứng kịp.
Lâm Thanh Diện cũng sững sờ, không ngờ Phương Tôn lại đem đến cho mình một sự khiếp sợ lớn như vậy.
Mọi người im lặng một lúc, sau đó có người lên tiếng nói: “Tôi tán thành, mặc dù Lâm Thanh Diện vẫn còn rất trẻ, nhưng thực lực và lòng gan dạ, sự hiểu biết của cậu ấy có thể xứng với chức vị phó thống soái này.”
“Nói rất đúng, lần này nếu như không phải nhờ vào Lâm Thanh Diện, cả bộ chỉ huy của chúng ta đều sẽ xong đời, để Lâm Thanh Diện làm phó thống soái, không hề quá đáng.”
“Mặc dù Lâm Thanh Diện còn trẻ, nhưng tính cách của cậu ấy trầm ổn hơn rất nhiều những người đã có tuổi, hơn nữa cậu ấy còn có sự can đảm và sự hiểu biết mà mấy lão già chúng ta không có, để cậu ấy làm phó thống soái đối với Bắc Cảnh mà nói có lẽ sẽ là một cơ hội lớn.”
Tất cả mọi người đều bắt đầu tán thành quyết định của Phương Tôn, không có ai phản đối.
Phương Tôn thấy mọi người không có ý kiến gì, cũng nở một nụ cười, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Đã như vậy, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”
“Tôi không đồng ý.” Đúng lúc này, đương sự Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Mọi người đều có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Diện, bọn họ chưa từng nghĩ đến sẽ có người từ chối thân phận phó thống soái của Bắc Cảnh.
Phương Tôn cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói như vậy, có chút nghi hoặc nhìn anh, nói: “Tại sao? Cậu cảm thấy chức vụ phó thống soái này không đủ để làm phần thưởng cho cậu sao?”
Lâm Thanh Diện cười, nói: “Ông Phương hiểu nhầm rồi, không phải tôi cảm thấy không đủ để khen thưởng, thực ra hôm qua tôi ra tay cũng là vì bản thân mình, không cần phải khen thưởng.”
“Năm đó ông Phương cứu tôi một mạng, hôm nay tôi cứu ông Phương, chúng ta xem như huề nhau.”
“Chức vị phó thống soái của Bắc Cảnh này, không thích hợp với tôi, tôi cũng không có ý định đóng góp cả đời mình ở Bắc Cảnh, tôi còn có vợ và con gái, nếu như có thể, tôi càng hi vọng có thể cùng bọn họ trải qua một cuộc sống bình thường.”
Sau khi tất cả mọi người ở hiện trường nghe Lâm Thanh Diện giải thích, đều có chút ngạc nhiên, không ngờ Lâm Thanh Diện lúc chiến đấu, sát khí, nghiêm túc, trong lòng lại có nơi mềm mại như vậy.
Ông Phương cũng trầm mặc một lúc, lúc trước quả thật ông không cân nhắc đến suy nghĩ của Lâm Thanh Diện, bây giờ xem ra không phải tất cả mọi người đều muốn trèo lên được chức vị cao.
Ít nhất Lâm Thanh Diện không muốn.
Suy nghĩ một lúc, ông Phương nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Những lời cậu nói, trước đây tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng điều này không trở ngại đến việc tôi bổ nhiệm cậu làm phó thống soái.”
“Tôi có thể bảo đảm với cậu, chức vị này của cậu, sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào với cậu, Bắc Cảnh cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ai gây trở ngại cho cuộc sống của cậu.”
“Chức vị này, thực ra tương đương với một niềm vinh dự, tôi cũng chỉ muốn khen ngợi cậu một chút thôi.”
“Nhưng tôi cần cậu phải đồng ý với tôi, những ngày tháng sau này nếu như nước C có khó khăn, cậu không thể trơ mắt đứng nhìn, thế nào?”
Lâm Thanh Diện liếc nhìn lão Phương, nói: “Nước C có khó khăn, đương nhiên tôi cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn, tôi cũng hiểu rõ đạo lý có quốc gia mới có gia đình, còn về chức vị phó thống soái này, tôi thấy vẫn nên bỏ đi.”
Lâm Thanh Diện hiểu sự trân trọng người tài cuả Phương Tôn, nhưng anh có chuyện mà mình muốn làm, không thể cả đời ở lại Bắc Cảnh, lần này ra tay, cũng đã đủ đền đáp phần ân tình mà mình nợ lão Phương.”
Thấy Lâm Thanh Diện nhất quyết từ chối, Phương tôn cũng ngại tiếp tục ép buộc Lâm Thanh Diện, chỉ có thể cười nói: “Nếu như cậu không muốn, vậy tôi cũng không cưỡng cầu, nhưng nước C sau này cuối cùng cũng là của những người trẻ tuổi như các cậu, thực lực ngày càng mạnh, trách nhiệm cũng ngày càng lớn, tôi hi vọng cậu có thể hiểu đạo lý này.”
Lâm Thanh Diện gật đầu nói: “Cái này tôi hiểu rất rõ.”
Sau đó, mọi người thảo luận với Lâm Thanh Diện về chuyện mở rộng phương pháp thổ nạp phiên bản cấp tốc và kế hoạch huấn luyện trong quân đội.
Lâm Thanh Diện không hề phản đối chuyện này, dù sao lý tưởng của sư phụ cũng là mở rộng võ đạo ra cả nước C.
Mà quân đội vì những lý do đặc biệt, chắc chắn không được thể đi con đường võ thuật truyền thống.
Phương pháp thổ nạp phiên bản cấp tốc của Lâm Thanh Diện đối với họ mà nói quả thật là một lựa chọn rất tốt.
Nếu như cái này có thể phổ biến trong quân đội, quân đội của nước C sau này sẽ mạnh đến mức các nước khác không thể sánh được.
Nhưng kế hoạch huấn luyện mà Lâm Thanh Diện xây dựng cho Thần long Vệ là dựa trên việc xem xét thể lực của mọi người trong Thần long Vệ, trực tiếp phổ biến ra toàn quân đội chắc chắn không được.
Lúc lấy cho quân đội thông thường dùng, chắc chắn nó phải được cắt giảm tương ứng.
Sau cuộc họp, Phương Tôn kêu mọi người đi ra hết, chỉ giữ lại Lâm Thanh Diện.
Hai người cùng nhau đi về một ngọn đồi của bộ chỉ huy.
“Hôm qua cậu không chỉ cứu tôi, còn cứu cả bộ chỉ huy, xem ra năm đó tôi cứu cậu một mạng, đúng là một sự lựa chọn vô cùng sáng suốt.”
Phương Tôn cười nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười, nói: “Không biết ông Phương có phái người đi điều tra chuyện này không, mặc dù năm người kia đều đã bị tôi giết, nhưng nước Sa xuất hiện cao thủ Hóa Cảnh, chuyện này rất không bình thường, nếu như không điều tra rõ nguyên nhân phía sau, sau này chỉ sợ sẽ có tình huống càng nguy hiểm hơn đợi chúng ta.”
Phương Tôn cười nói: “Cái này đương nhiên phải điều tra, nhưng bây giờ không cần phải gấp, chúng ta còn phải đợi một người.”
“Đợi người?” Lâm Thanh Diện có chút nghi hoặc.
Phương Tôn gật đầu, không nói gì.
Không lâu sau, một tiếng xé gió vang lên, hai người đều quay đầu nhìn qua, nháy mắt đã có một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lâm Thanh Diện nhìn chăm chú, phát hiện người mới đến lại là điện chủ của Chúng Thần Điện, Quý Trường Thanh.
Cùng lúc này.
Ở một nơi nào đó trên nước Sa.
Trong một căn phòng tối, một người bí ẩn mặc áo choàng đen trực tiếp đập một cái khiến chiếc bàn biến thành bột.
Thống soái của nước Sa đang đứng bên cạnh chờ lệnh bị hành động này của người thần bí kia dọa sợ đến mức run rẩy.
“Năm người, lại không có một ai sống sót trở về! Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới có thể tích tụ đến Trúc Cơ cảnh, không ngờ ngay cả một chuyện nhỏ như vậy mà bọn họ cũng không làm được!”
“Xem ra tôi vẫn xem thường sức mạnh của nước C!”
Thống soái của nước Sa run rẩy nhìn người đàn ông thần bí kia, nói: “Đại….đại nhân, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Người đàn ông thần bí liếc nhìn chiếc giường ở sâu trong phòng, ở đó có một người đang nằm trên giường, trên ngực anh ta có một vài đường hoa văn phức tạp và kỳ lạ, trong những hoa văn này, thỉnh thoảng lại có sức mạnh đáng sợ giải phóng ra.
“Đến nước này, cũng chỉ có thể cố gắng nâng thực lực của hắn ta đến mức mạnh nhất, sau đó liên thủ với hắn ta, xử lý băng đảng phế vật của nước C.”
“Bây giờ lập tức sắp xếp để tôi đi đến thủ đô của các người, hơn nữa tổ chức một bữa tiệc mười nghìn người cho tôi, tôi có chỗ dùng, nghe thấy chưa?”
Thống soái của nước Sa không dám chậm trễ.
“Vâng! Lập tức đi sắp xếp!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT