Quản lý đại sảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Thanh Diện, ba trăm tỉ, đối với anh ta mà nói thì cả đời này anh ta cũng không thể kiếm được con số trên trời này đâu.
Sau khi nghe được Lâm Thanh Diện nói ra con số kia quản lý đại sảnh đã hoàn toàn tuyệt vọng, thân thể vốn đang thẳng tắp lập tức xụ xuống.
"Thưa ngài, số tiền mà ngài muốn chuyển khoản quá lớn nên đương nhiên ATM bình thường không làm được, năng lực và nghiệp vụ quản lý của quản lý đại sảnh của chúng tôi chưa đủ tốt nên khai trừ anh ta cũng là trừng phạt đúng tội."
"Mời ngài đi theo tôi, tôi sẽ giúp ngài làm chuyển khoản."
Vẻ mặt Giám đốc tràn đầy cung kính nhìn Lâm Thanh Diện, đối với một người sở hữu thẻ đen của ngân hàng thế giới mà nói thì một quản lý đại sảnh hoàn toàn không là cái gì cả, nói đuổi là đuổi thôi.
Lâm Thanh Diện cũng không lãng phí thời gian thêm nữa mà đi theo Giám đốc vào trong phòng VIP cao cấp bên trong xử lý việc chuyển khoản, Trần Tài Anh cũng nhanh chóng vào theo.
Lúc từ ngân hàng đi ra, trong tay Trần Tài Anh đang cầm một tấm thẻ ngân hàng, cánh tay anh ta cũng hơi run rẩy giống như tấm thẻ ngân hàng này có trọng lượng rất lớn vậy.
Anh ta tận mắt nhìn thấy quản lý ngân hàng chuyển ba trăm tỉ từ tấm thẻ kia của Lâm Thanh Diện sang tấm thẻ anh ta đang cầm trong tay, cho tới bây giờ cảm giác của anh ta vẫn giống như là đang nằm mơ vậy.
"Lâm Thanh Diện, rốt cuộc là cậu còn có bao nhiêu bí mật nữa vậy, người người đều nói cậu là thứ rác rưởi nổi tiếng nhất ở Hồng Thành này nhưng tại sao tôi lại có cảm giác toàn bộ người ở Hồng Thành này không ai có thể sánh được với cậu nhỉ?" Trần Tài Anh bùi ngùi nói.
Lâm Thanh Diện cười cười, anh cũng không trả lời vấn đề của Trần Tài Anh mà là mở miệng nói: "Tôi giao toàn bộ số tiền này cho anh xử lý và tôi cũng đang chờ một ngày anh nắm trong tay thế giới ngầm của Hồng Thành, đừng để tôi phải thất vọng."
Trần Tài Anh lập tức nghiêm túc nhẹ gật đầu, mở miệng nói: "Cậu yên tâm đi, nếu ngay cả chuyện này mà tôi cũng không làm được thì tôi thật sự nên trở về bán bánh trứng cho rồi."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng sau đó tách ra ở cửa ngân hàng.
Vốn Vương công tử định chờ Lâm Thanh Diện làm xong chuyện thì sẽ nhận lỗi với anh thật tốt.
Nhưng lúc Lâm Thanh Diện đi vào làm chuyển khoản thì đột nhiên bạn gái anh ta nói với anh ta là mình có chuyện rất gấp cần tìm anh ta nên anh ta không còn cách nào khác đành phải chạy tới.
Ai ngờ sau khi anh ta chạy tới mới biết thì ra bạn gái anh ta đang thích một cái túi nên lừa anh ta tới trả tiền.
Trong lòng Vương công tử vô cùng sốt ruột, sau khi trả tiền xong anh ta vội vàng chạy về nhưng lúc về tới ngân hàng mới biết Lâm Thanh Diện đã đi rồi.
Trong lòng anh ta thầm mắng bạn gái mình cả trăm lần, một cơ hội cực tốt như vậy lại bởi vì một cái túi của cô ta mà bỏ lỡ mất.
"Con chó cái thối tha làm chậm trễ chuyện lớn của ông đây, sớm muộn gì ông đây cũng đá cô đi cho mà xem!"
...
Về đến nhà đã là chạng vạng tối.
Tống Huyền Khanh làm một bàn thức ăn ngon để bồi bổ thân thể cho Hứa Bích Hoài.
Khoảng thời gian này tiền lương của Hứa Bích Hoài đã được tăng thêm mấy lần nên số tiền nộp lên cho Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa cũng tăng lên rất nhiều, dạo này Tống Huyền Khanh dùng tiền cũng biến thành vung tay quá trán chứ không phải người hay trả giá giống như trước kia nữa.
Hứa Bích Hoài lái xe về đến nhà, sau khi vào trong nhà chuyện đầu tiên cô làm không phải là ngồi xuống ăn cơm mà kéo Lâm Thanh Diện vào trong phòng xoa bóp.
Tống Huyền Khanh thấy hai người đi vào phòng thì lập tức ngăn bọn họ lại.
"Hai người làm cái gì vậy?" Tống Huyền Khanh trừng mắt với Lâm Thanh Diện giống như Lâm Thanh Diện muốn làm gì con gái của bà ta vậy.
"Mẹ, công việc cả ngày của con quá mệt mỏi nên muốn để Lâm Thanh Diện đấm bóp cho con một chút, mẹ ngăn cản làm gì?" Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
"Đấm bóp? Để mẹ làm cho con, không thể để cho Lâm Thanh Diện chạm vào con được, mấy ngày nay mẹ vẫn luôn cảm thấy hai người các con không ổn, mẹ thấy hai đứa đi vào phòng không chắc đã là xoa bóp mà là làm chuyện khác thì đúng hơn đấy." Vẻ mặt Tống Huyền Khanh giống như vừa khám phá ra sự thật.
Hứa Bích Hoài dở khóc dở cười, không ngờ Tống Huyền Khanh lại nghi ngờ hai người bọn họ làm chuyện khác.
"Mẹ, mẹ nói cái gì đấy, thật sự chỉ là để Lâm Thanh Diện đấm bóp giúp con mà thôi." Hứa Bích Hoài giải thích nói.
"Hừ, vậy cũng không được, thằng nhóc Lâm Thanh Diện này có mưu đồ làm loạn với con nên con phải tăng cường cẩn thận hơn đấy." Tống Huyền Khanh mở miệng nói.
"Con và anh ấy là vợ chồng hợp pháp của nhau mà!" Hứa Bích Hoài lí nhí nói.
Tống Huyền Khanh chưa từng và cũng không bao giờ coi Lâm Thanh Diện là con rể của bà ta cho nên cũng không tán đồng với lời này của Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài bất đắc dĩ đành phải chịu đựng cái lưng đau nhức ngồi xuống trước bàn ăn, cô dự định ăn cơm trước sau đó chờ buổi tối lúc đi ngủ sẽ để cho Lâm Thanh Diện xoa bóp giúp cô.
Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ của Hứa Bích Hoài cũng có chút đau lòng nhưng suy nghĩ của Tống Huyền Khanh không phải là thứ mà anh có thể phỏng đoán được cho nên anh cũng muốn đợi buổi tối lúc đi ngủ sẽ xoa bóp cho Hứa Bích Hoài.
"Nào con gái, ăn chút cá đi, bồi bổ đầu óc." Tống Huyền Khanh gắp thức ăn cho Hứa Bích Hoài.
"Con gái chúng ta càng ngày càng có tiền đồ, hôm nay đứa con trai của nhà họ Phương ở dưới lầu kia gặp tôi không còn vênh vang đắc ý như trước kia nữa mà còn phải chạy tới chào tôi một tiếng chú nữa đấy." Hứa Quốc Hoa cười nói.
Lúc này Tống Huyền Khanh cũng đắc ý nói: "Ông cũng không nhìn một chút xem là con gái của ai sinh ra, đương nhiên là con gái của chúng ta có tiền đồ rồi nhất là sau khi tiếp quản hợp tác với tập đoàn Thiên Dương thì đã có không ít người nhà họ Hứa đã bắt đầu nịnh bợ chúng ta, tất cả chuyện này đều phải cảm ơn con gái chúng ta đấy."
Lúc này Hứa Bích Hoài mới mở miệng: "Ba, mẹ, chuyện này hoàn toàn là công lao của Lâm Thanh Diện, là anh ấy giúp con lấy được hạng mục này nên hai người phải cảm ơn anh ấy mới đúng."
Cô cho rằng đã đến lúc phải thay đổi hình tượng của Lâm Thanh Diện ở trong lòng hai người Tống Huyền Khanh mà chuyện lần này cũng đã thể hiện rõ được năng lực của Lâm Thanh Diện rồi.
Nhưng cô vẫn biết là Tống Huyền Khanh vô cùng chán ghét Lâm Thanh Diện nên xem ra lần này Tống Huyền Khanh vẫn cứ cố chấp cho rằng Lâm Thanh Diện không hề liên quan gì tới chuyện đó.
"Cảm ơn cái rắm ấy, chuyện lần này sao có thể có công lao của nó được, con đừng tưởng ba mẹ già rồi nên hồ đồ nhé, lần này con có thể nhận được hạng mục kia hoàn toàn là bởi vì dựa vào năng lực của mình, con gái của mẹ ưu tú thế nào không hề liên quan với Lâm Thanh Diện đâu nhé." Tống Huyền Khanh mở miệng nói.
Hứa Bích Hoài không nói nên lời, mãi sau cô mới mở miệng nói: "Mẹ, hợp đồng lần này có được là nhờ Lâm Thanh Diện, công lao của anh ấy to lớn như vậy mà chẳng lẽ mẹ lại không nhìn thấy ư."
"Hừ, con đừng ở đây nói dối mẹ nữa, rõ ràng hợp đồng này là chính con tự lấy được nhưng con cứ cố ý nói là nhờ Lâm Thanh Diện là thế nào, mẹ biết con muốn để ba mẹ thay đổi ấn tượng về nó nhưng con cũng phải nhìn một chút xem nó có đức hạnh gì đã chứ, sao nó có thể làm được chuyện như vậy." Tống Huyền Khanh liếc mắt nói.
"Đúng vậy con gái à, con cũng đừng bận tâm đến thứ rác rưởi này nữa." Hứa Quốc Hoa phụ họa theo.
Hứa Bích Hoài không ngờ hai người Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa lại bóp méo sự thật như thế, khả năng bịa chuyện của bọn họ quả là khiến cho người ta giận sôi.
"Mẹ, chuyện này thật sự là Lâm Thanh Diện đàm phán được chứ con không hề làm gì cả." Hứa Bích Hoài gần như sắp phát điên.
Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài một chút, cười nói: "Ăn cơm trước đã, đừng xoắn xuýt chuyện này nữa."
"Con xem đi, chính Lâm Thanh Diện cũng thừa nhận như vậy rồi đấy." Tống Huyền Khanh bắt được cơ hội, vội vàng nói.
Trong nháy mắt Hứa Bích Hoài không còn tâm trạng để mà ăn cơm nữa, cô thật sự cảm thấy ba mẹ mình đã không còn bất kỳ biện pháp nào để nói chuyện nữa.
Tống Huyền Khanh nhìn Lâm Thanh Diện chằm chằm, sau đó mở miệng nói: "Tôi đã dọn dẹp xong căn phòng ở dưới tầng hầm kia rồi nên sau này Lâm Thanh Diện chuyển xuống ngủ ở tầng hầm đi, công việc của Bích Hoài mệt mỏi như vậy nên cậu không thể quấy rầy nó nghỉ ngơi được, Lâm Thanh Diện chịu ấm ức một chút cũng chỉ là vì để tốt cho Bích Hoài thôi."
Tống Huyền Khanh vừa nói dứt lời, Hứa Bích Hoài cũng chịu không nổi nữa, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy bà ta hơi quá đáng rồi.
"Không được!" Hai người trăm miệng một lời.
"Cái gì mà không được chứ! Cứ làm theo lời tôi nói đi, con gái mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, sau này con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ." Tống Huyền Khanh mở miệng nói.
"Mẹ khổ tâm cái gì chứ, con thấy mẹ chính là không muốn để cho con tốt hơn thì có, con đã mệt mỏi như vậy rồi mà mẹ lại còn nghĩ ra cách khiến cho con ngột ngạt thêm!" Hứa Bích Hoài kêu lên.
"Con gái, con suy nghĩ cho thật kỹ đi, bây giờ địa vị của con ở nhà họ Hứa càng ngày càng cao mà tiền đồ tương lai của con cũng vô cùng rộng mở, Lâm Thanh Diện chính là nhìn vào điểm này nên gần đây mới có thể thân thiết với con như thế, bởi vì nó biết chỉ cần khiến con mang thai con của nó thì con sẽ không chạy được nữa!" Cuối cùng Tống Huyền Khanh cũng đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra.
Hứa Bích Hoài lập tức mở to hai mắt, không ngờ Tống Huyền Khanh lại có tính toán như vậy.
"Mẹ đang nói bậy bạ cái gì đấy, sao Lâm Thanh Diện lại là loại người như mẹ nói được hơn nữa con và anh ấy cũng là vợ chồng hợp pháp của nhau nên cho dù con có mang thai con của anh ấy đi chăng nữa thì con cũng không hối hận!" Hứa Bích Hoài hét lên.
Tống Huyền Khanh bị tức sắc mặt vô cùng khó coi, bà ta quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Sau này cậu nhất định phải ngủ dưới tầng hầm, phòng của Bích Hoài cậu không được phép bước vào nửa bước, mấy năm nay nhà chúng tôi đã tạo điều kiện cho cậu ăn tạo điều kiện cho cậu uống nên bây giờ có để cậu phải chịu chút ấm ức thì cậu cũng không thể nói cái gì."
"Ngày mai cậu chuyển xuống tầng hầm luôn đi nếu không thì cút ngay ra ngoài cho tôi, vĩnh viễn đừng bao giờ bước chân vào cửa nhà chúng tôi nữa!"
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện trầm xuống, lạnh lùng nói: "Bảo con và Bích Hoài tách ra ngủ, tuyệt đối không thể nào."
Trước kia anh khắp nơi nhường nhịn hai người Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa là xem ở công lao bọn họ nuôi nấng Hứa Bích Hoài lớn như thế nhưng từ lần trước Tống Huyền Khanh ép anh và Hứa Bích Hoài ly hôn thì anh cũng đã hiểu rõ, dù anh có nhường nhịn như thế nào thì Tống Huyền Khanh cũng không có chút nào gọi là chấp nhận anh cả.
Cho nên Lâm Thanh Diện đã quyết định sau này chỉ cần chuyện gì liên quan đến anh và Hứa Bích Hoài thì anh tuyệt sẽ không nhượng bộ.
Tống Huyền Khanh không ngờ Lâm Thanh Diện sẽ cãi lại lời bà ta nên trong lúc nhất thời cũng có chút tức giận, mở miệng nói: "Cái nhà này không tới lượt cậu quyết định, đây là nhà tôi, tôi cho cậu ở thì cậu mới được ở, tôi bảo cậu đi thì cậu nhất định phải đi!"
"Nếu đã như vậy thì con và Bích Hoài sẽ dọn ra ngoài ở để mẹ đỡ phải phiền lòng." Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.
Tống Huyền Khanh sững sờ sau đó lập tức cười nhạo, mở miệng nói: "Cậu đừng cố ra vẻ với tôi nữa, hai người dọn ra ngoài thì ở đâu được chứ? Ở bên ngoài cậu có nhà ở à? Thứ rác rưởi không có gì trong tay như cậu sau khi ra ngoài cũng chỉ có thể dựa vào con gái của tôi mà sống lại còn dám ở chỗ này khoe khoang lên mặt với tôi."
"Con có thể tự mua nhà của mình." Lâm Thanh Diện cau mày nói.
Tống Huyền Khanh hoàn toàn không tin Lâm Thanh Diện, bà ta quay đầu nhìn về phía Hứa Bích Hoài, mở miệng hỏi: "Bích Hoài con thấy không, tên rác rưởi này ngoại trừ cái miệng ra thì hoàn toàn không có chút bản lĩnh nào hết, nó còn cảm thấy mình mua được nhà ở cơ đấy, thật sự là buồn cười, mẹ thấy nó chỉ có thể mang con ra ở cống thoát nước thôi."
"Con muốn đi cùng tên rác rưởi này ra ở cống thoát nước sao? Cuộc sống đó đổi thành ai khác thì người ta cũng không thể chịu nổi." Tống Huyền Khanh cảm thấy Hứa Bích Hoài chắc chắn sẽ không đi theo Lâm Thanh Diện ở cống thoát nước rồi.
"Con đồng ý!" Đúng lúc này, Hứa Bích Hoài lại trả lời như chém đinh chặt sắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT