Thượng Sam Thác Dã nhìn thấy cái đao ảnh khống lô đó đang chém về phía mình với khí thế cường đại, mí mắt liên giựt một cái, sau đó vội vàng ném quang cầu màu đen trong bàn tay mình vê phía đao ảnh.

Hai hư ảnh đụng vào nhau, ngay lập tức bạo phát ra một luông ánh sáng chói mắt, khiến mấy người vây xem xung quanh đều vội vàng nhắm mắt lại.

Tiếp đó, đám người nghe thấy một tiếng vang to lớn, sau đó thì là tiếng căn nhà sụp đổ âm ầm.

Một làn khói bốc lên từ mặt đất, lập tức che phủ đi căn nhà mà Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Thác Dã đang ở.

Đám người lúc này mới dám nhìn qua bên đó, chỉ có điều bây giờ căn nhà đã bị khói bụi che khuất đi rồi, bọn họ căn bản không nhìn rõ bên đó bây giờ rốt cuộc đang có tình hình gì nữa.

Hồi nãy sự chung đụng giữa hai người đã cho bọn họ sự chấn cảm quá lớn, đến nỗi bây giờ bọn họ vẫn còn chưa phản ứng lại.

“Đây tuyệt đối là trận chiến đặc sắc nhất mà tôi được nhìn thấy trong đời này, không có cái thứ hai nữa”

“Thực sự là quá mạnh rồi, bọn họ rốt cuộc làm sao mà làm được vậy, cái ánh sáng đao kinh thiên đó thực sự là quá khiến người ta nhìn mà sợ hãi”

“Bây giờ tôi thực sự tin trên thế giới này có sự tồn tại của quỷ thần rồi, cái được gọi là quỷ thần, chẳng qua là những cao thủ có thực lực đã đạt đến mức mà chúng ta không thể tưởng tượng được mà thôi ”

“Bây giờ tôi chỉ muốn biết hai người họ rốt cuộc là ai thắng, có ai dũng cảm đi qua đó xem một cái không?”

“Anh đang đùa cái gì vậy, lúc này mà qua đó xem một cái, thật đúng là chẳng cần mạng nữa mà”

Lương Cung Nhạn Sương đứng ở phía trước của đám người, nhìn làn khói bụi cuôn cuộn ở bên kia, trong lòng ngập tràn lo lắng.

Lúc này Thượng Sam Tinh Vũ cũng đi đến bên cạnh cô ta, trước đây bởi vì sợ thu hút sự chú ý của người nhà Thượng Sam nên Thượng Sam Tinh Vũ luôn không có hiện thân, mà sau khi nghe thấy động tĩnh chiến đấu ở bên này, cô ta cũng vội vàng chạy đến.

Nhìn thấy sự phá hoại do cuộc chiến của Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Thác Dã tạo nên, trong lòng Thượng Sam Tinh Vũ cũng kinh ngạc, đồng thời cũng lo lắng cho Lâm Thanh Diện.

Hai cô gái đều nhìn về phía đám khói bụi bên kia với vẻ mặt tràn đầy lo lắng, hận không thế ngay lập tức xông qua đó xem tình hình của Lâm Thanh Diện.

“Lâm Thanh Diện, anh nhất định không được xảy ra chuyện đó”

“Công tử, cậu nhất định đừng xảy ra chuyện”

Gần như là đồng thời, hai cô gái đều hét lên suy nghĩ trong lòng mình, ngay sau đó, hai cô gái đều quay đầu lại nhìn đối phương một cái.

Trên mặt Thượng Sam Tinh Vũ lộ ra một tia xấu hổ, vội vàng cúi thấp đầu xuống, không dám tiếp tục đối mắt nhìn nhau với Lương Cung Nhạn Sương nữa.

Trong lòng Lương Cung Nhạn Sương thì nghĩ, quả nhiên cô ta không có đoán sai, Thượng Sam Tinh Vũ thật sự có ý với Lâm Thanh Diện.

Nhưng nghĩ lại, một người ưu tú như Lâm Thanh Diện, thì có cô gái nào mà không thích kia chứ.

Dù gì cũng không có được Lâm Thanh Diện, cô ta sau này cũng có một người bạn có thể thổ lộ tâm sự rồi.

“Mau nhìn xem, có người đi ra ngoài rồi!”

Qua rất lâu sau, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, đám người lập tức nhìn về phía ngôi nhà.

Chỉ thấy một bóng người chậm rãi đi ra khỏi làn khói, chỉ sau vài tiếng thở, cái thân ảnh đó đã trở nên rõ ràng trong tâm mắt của mọi người.

“Là Lâm Thanh Diện!” Lương Cung Kham Thái kêu lên một tiếng.

Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tình Vũ đều run lên, sau khi nhìn rõ người đi ra ngoài, viên đá treo lơ lửng trong lòng cũng đã được hạ xuống.

Chỉ thấy quân áo toàn thân Lâm Thanh Diện lúc này rách nát, khoé miệng mang theo một tia máu, trên mặt toàn là bụi bặm, nhìn khá nhếch nhác.

Một tay anh cầm thanh Thôn Chính lúc nãy đã phát huy ra uy lực vô cùng lớn mạnh, tay còn lại lôi theo cơ thể của Thượng Sam Thác Dã, từng bước từng bước đi đến trước mặt của đám người.

So với Lâm Thanh Diện, bệ dạng của Thượng Sam Thác Dã mới được tính là thê thảm.

Cả khuôn mặt của ông ta đã bị máu tươi che lấp, lúc đó vì để chống đỡ uy lực của nhát đao mà Lâm Thanh Diện tung ra, ông ta nghiễn chặt răng, thi triển sức mạnh đến cực hạn, những mạch máu màu đen trên mặt trực tiếp nổ tung ra.

Mà cơ thể của ông ta đã trở nên mềm nhũn, rất rõ ràng trong sự đụng chạm lúc nãy, Lâm Thanh Diện đã chiếm thể thượng phong, hoàn toàn đánh đổ Thượng Sam Thác Dã.

Trên người Thượng Sam Thác Dã đã không còn một khúc xương nào hoàn chỉnh nữa, lại cộng thêm những mạch máu trên mặt ông ta vỡ tung ra, cả người đều đã thoi thóp hơi tàn, chỉ còn tàn lại một hơi thở, Lâm Thanh Diện chỉ cân cho ông ta thêm cái nữa, ông ta sẽ đi gặp Diêm Vương thôi.

Rất nhanh, làn khói bụi bên ngôi nhà cũng đều đã tan đi, đám người nhìn thấy căn nhà mà Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Thác Dã chiến đấu lúc nãy đã bị bổ ra từ bên trong, một vết nứt khống lồ hiện ra trước mắt đám người, nhìn mà kinh sợ.

Tất cả mọi người đều không ngờ uy lực lớn mạnh lúc nãy của Lâm Thanh Diện vậy mà lại lớn đến mức này, vậy mà lại có thể chẻ cả một căn nhà ra, thực là khiến người ta khó bê tưởng tượng.

Lâm Thanh Diện ném Thượng Sam Thác Dã trên mặt đất, sau đó quét nhìn tất cả mọi người có mặt một cái, người bị ánh mắt của Lâm Thanh Diện quét qua đều sinh ra một tia kính sợ đối với Lâm Thanh Diện, không ít người bất tri bất giác đứng thẳng cơ thể dậy.

Trận chiến này đối với Lâm Thanh Diện mà nói, cũng là rất khó nhẳn, nếu như không phải có viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ đó đã cung cấp cho anh sức mạnh dồi dào không ngừng thì đến cuối cùng vẫn chưa chắc chắn được ai sẽ là người thẳng người thua.

Sự va chạm lúc nãy khiến anh cũng chịu vết thương không nhẹ, nhưng dựa vào hiệu quả của viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ đó, trạng thái của anh tốt hơn Thượng Sam Thác Dã rất nhiều.

Anh vươn tay lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong áo, đổ ra vài viên đan dược trong đó ra, bỏ vào miệng của mình.

Đan dược này là Lâm Thanh Diện đã xin từ chỗ Điền Uyên lúc rời khỏi Dược Thần Cốc, tác dụng chủ yếu là hoá giải cảm giác tỉnh lực thừa thãi sau khi dược hiệu của đan dược cấp bậc hoàn mỹ phát huy.

Anh không muốn vì cái đan dược cấp bậc hoàn mỹ này mà phạm phải tội lỗi gì, cho nên lúc rời khỏi đã đặc biệt tìm Điền Uyên xin cái đan dược này.

Sau khi uống đan được đó xong, Lâm Thanh Diện cúi đầu nhìn Thượng Sam Thác Dã trên mặt đất một cái, Ngưng Hồn Ngọc đang treo trước ngực ông ta, Lâm Thanh Diện trực tiếp khom lưng xuống, vươn tay tháo viên Ngưng Hồn Ngọc trên cổ ông ta xuống.

Sau khi cẩn thận xác nhận không có gì khác biệt giữa miếng ngọc này và miếng mà sư phụ đưa cho mình, Lâm Thanh Diện cất miếng ngọc vào trong áo, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Mục đích đến Đảo Quốc lần này coi như là đạt được rồi.

“Ông làm nhiều việc ác, tu luyện tà pháp, đã là phạm phải đại tội rồi, tôi không có vĩ đại như Thánh nhân, nhưng cũng có đạo nghĩa trong lòng mình, nếu ông đã bại trên tay tôi, thì cũng không cần ở lại thế gian này làm điều ác nữa”

Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào Thượng Sam Thác Dã nói một câu, sau đó một chân giẫm lên ngực ông ta, cắt đi hơi thở cuối cùng của ông †a.

Đám người xung quanh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng, không ngờ gia chủ Thượng Sam một tay che trời ở Đảo Quốc lại chết trước mắt bọn họ như vậy.

Trên một gốc gây lớn ở không xa kia, một lão già mặc thân áo bào trắng, mái tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt đang đứng trên cành cây, hướng mắt nhìn Lâm Thanh Diện ở không xa kia, trên mặt mang theo một ý cười kỳ lạ.

“Nửa bước hoá cảnh, thú vị”

Lão già lẩm bẩm một câu, sau đó ngón chân khẽ chạm, cành cây khẽ lắc lư một cái, bóng ảnh đứng trên đó liên biến mất không thấy tung tích đâu, không biết đã đi về phương nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play