Sau khi ba người Lâm Thanh Diện uống rượu xong bèn quay trở lại nơi này.
Lúc ở trên đường, Thượng Sam Tinh Vũ mượn hơi rượu để phát tác, ý thức trở nên mơ hồ, bước chân cũng không vững vàng.
Mặc dù cô có thể uống rượu, thế nhưng tửu lượng cũng không cao lắm,
Lương Cung Nhạn Sương rót cho cô một ly rượu, cô lập tức cảm thấy mình
không uống nổi nữa, lúc trở về còn phải để cho Lâm Thanh Diện và Lương
Cung Nhạn Sương đỡ đi.
Lương Cung Nhạn Sương biết rõ tửu lượng của mình, nếu như cô cũng uống
chỉ một ly, chắc chắn cô cũng chẳng tốt hơn Thượng Sam Tinh Vũ bao
nhiêu, bởi thế cô ta chỉ rót hết rượu cho Lâm Thanh Diện và Thượng Sam
Tinh Vũ, rồi đổi loại rượu phổ thông cho mình.
Còn tại vì sao đến Thượng Sam Tinh Vũ cũng say khướt, tất nhiên là để đảm bảo không có ai quấy rầy.
Sau khi Lâm Thanh Diện uống rượu xong, đầu óc anh cũng mơ mơ màng màng, không ngờ ly rượu cuối cùng lại nặng đến như thế.
Nhưng anh vẫn miễn cưỡng giữ được tỉnh táo, kiên trì trở về khách sạn.
Sau khi về đến phòng mình, Lâm Thanh Diện đặt Thượng Sam Tinh Vũ lên
giường, sau khi ghém mền lại cho cô, anh quay người đi ra khỏi phòng.
Lương Cung Nhạn Sương cũng vờ như mình sắp không nổi nữa rồi, cô ta bèn nói: “Tôi hơi đau đầu, đi tắm rồi đi ngủ đây.”
Sau khi nói dứt lời, cô ta bèn đi vào nhà tắm.
Lâm Thanh Diện vốn chẳng quan tâm đến thái độ của Lương Cung Nhạn Sương, anh ngồi xuống ghế sô pha, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ mong có
thể lập tức ngủ ngay.
Vào lúc này, có tiếng thét vang lên trong nhà tắm, Lâm Thanh Diện giật
mình, anh tỉnh táo ngay, cứ tưởng rằng có người đến bắt Lương Cung Nhạn
Sương, bèn vội vàng chạy vào trong.
Mở cánh cửa nhà tắm ra, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương
cởi trần nửa người trên, đang ngồi bệt dưới sàn đất, nơi ấy lấp ló khiến cho Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy buồn bực.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt tủi thân, cô ta nói: “Tôi, tôi không dậy nổi nữa, anh dìu tôi dậy đi.”
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ, anh chỉ đành bước đến trước mặt Lương Cung Nhạn Sương, không nhìn cô ta mà chìa tay ra.
“Anh thế này sao người ta đứng dậy đây, tôi bị trặc chân rồi, cần phải
ôm mới được” Lương Cung Nhạn Sương tỏ vẻ ngượng ngùng, trông đáng thương vô cùng, dù là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể từ chối khi nhìn thấy bộ dạng này của cô ta.
Lâm Thanh Diện chỉ đành ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm Lương Cung Nhạn Sương lên, cố gắng không tiếp xúc với cô ta.
Tất nhiên Lương Cung Nhạn Sương sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đẹp này, cô
ta dụi vào người Lâm Thanh Diện, thì thầm bên tai anh: “Tối hôm nay, dù
anh làm gì thì tôi cũng sẽ không phản đối đâu.”
Lâm Thanh Diện nghe câu nói của Lương Cung Nhạn Sương mà cảm thấy kích
động, biết nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ xảy ra chuyện, anh bèn đẩy Lương Cung Nhạn Sương ra rồi nói: “Cô đã đứng lên rồi, mau tắm đi, tôi
ra ngoài trước đây.”
Sau khi nói dứt lời, anh kiên quyết đi ra khỏi nhà tắm, không cho Lương Cung Nhạn Sương bất kỳ cơ hội phản kháng nào nữa.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy Lâm Thanh Diện lại kiềm chế được, cô ta
không khỏi tức giận đến mức giậm chân, khi nãy tất nhiên cô ta cố tình
giả vờ mình bị té để tìm cơ hội gần gũi với Lâm Thanh Diện.
Chỉ có điều cô ta không ngờ Lâm Thanh Diện lại vững vòng như thế, đã đến nước này rồi mà anh vẫn còn có thể nhịn được.
“Hứ, dù gì anh cũng đã uống say, theo lẽ bình thường thì lát nữa anh
cũng phải nằm xuống ngủ, đợi đến khi anh ngủ rồi thì tôi muốn làm như
thế nào sẽ làm như thế đó!”
Lương Cung Nhạn Sương nở nụ cười gian trá, cô ta cởi đồ tiếp tục tắm rửa.
Sau khi ra khỏi nhà tắm, Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu, đến bây giờ mới cảm thấy bản thân mình tỉnh táo hơn một chút, nhưng men rượu làm người anh
tê liệt, muốn tỉnh táo hẳn thì chỉ có thể đi ngủ mà thôi.
Anh lại bước đến bên ghế sô pha, định nằm xuống ngủ một giấc.
Vào lúc này, đột nhiên anh nhớ đến một cách dùng Huyền Kình trong Huyền
Công để giải rượu, thế là anh bèn nhắm mắt lại, bắt đầu vận dụng Huyền
Kình như Huyền Công đã viết, giải men rượu trong người mình đi.
Sau khi vận dụng Huyền Công, ý thức của Lâm Thanh Diện đã tỉnh táo hơn nhiều, cảm giác say rượu bắt đầu giảm bớt.
Không ngờ Huyền Kình lại còn có công hiệu như thế, có thể giải hết hơi men trong người anh, đúng là huyền diệu vô cùng.
Chẳng bao lâu sau, Lương Cung Nhạn Sương bước ra từ trong nhà tắm, trên
người cô ta chỉ quấn mỗi một chiếc khăn, tóc ướt mẹp, trông có vẻ quyến
rũ vô cùng.
Cô ta nhìn về phía Lâm Thanh Diện trên ghế sô pha, thấy anh đã ngủ rồi, nụ cười phấn khởi lập tức nở rộ trên gương mặt.
Cô ta lặng lẽ đi đến bên cạnh ghế sô pha, cẩn thận nhìn Lâm Thanh Diện
một lúc, trong lòng thầm nghĩ anh có không tình nguyện đến mức nào đi
chăng nữa thì cũng sẽ trở thành người của tôi.
Cô ta bèn ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Diện, vươn tay cởi đồ của anh.
Vào lúc này, hơi rượu trong cơ thể Lâm Thanh Diện đã bị Huyền Công xua
tan hết, đầu óc anh vô cùng tỉnh táo, sau khi cảm thấy có người cởi đồ
mình, anh lập tức mở bừng mắt ra.
Lương Cung Nhạn Sương đang bừng bừng hứng thú, nhìn thấy Lâm Thanh Diện
mở mắt đột ngột, cô ta giật mình, bàn tay lập tức ngừng lại.
Lâm Thanh Diện nhìn thẳng vào mắt cô ta, bầu không khí dừng lại trong vài phút.
“Cô đang làm gì thế?” Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi cô ta.
Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy giọng nói không giống như người say của
anh, cô ta lập tức cảm thấy lúng túng: “Không phải anh say rồi sao, còn
mở mắt ra làm gì nữa, mau nhắm mắt lại ngủ tiếp đi.”
“Tôi đã tỉnh rồi.” Lâm Thanh Diện đáp.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức cảm thấy lúng túng hơn, cô ta cảm thấy
hình như việc này không phát triển giống như trong tưởng tượng của mình, không phải cái tên này đã say túy lúy rồi sao, sao bây giờ đột nhiên
lại tỉnh táo thế?
“Ồ, tôi, tôi cảm thấy có thể anh thấy hơi nóng nên mới muốn cởi đồ giùm
anh, nếu không thì người anh ướt rượt mồ hôi lại thấy khó chịu.” Lương
Cung Nhạn Sương vội vàng tìm đại lý do mà đến cô ta còn không tin.
Lâm Thanh Diện lườm cô ta, rồi sau đó, anh mới hất tay Lương Cung Nhạn
Sương ra khỏi người mình: “Đừng nghĩ rằng tôi không biết cô muốn gì, tôi đã nói với cô nhiều lần lắm rồi, trong lòng tôi chỉ có một mình Hoài mà thôi.”
Lương Cung Nhạn Sương bực mình đứng phắt dậy: “Chỉ có một mình cô ta thì sao, anh ưu tú như thế, được nhiều cô gái thích cũng là lẽ thường tình, tôi thích anh cũng không có gì sai cả.”
“Tôi không quan tâm, hôm nay tôi phải có được anh.”
Sau khi nói dứt lời, Lương Cung Nhạn Sương kéo khăn tắm trên người mình
xuống, định trần trụi đứng trước mặt Lâm Thanh Diện, cô ta không tin Lâm Thanh Diện còn có thể nhịn xuống nổi.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy thế, anh tóm cô ta cổ tay của cô ta lại rồi
ngồi bật dậy, lôi cô ta vào trong phòng ngủ, mạnh tay ném cô ta lên
giường.
“Ngoan ngoãn ngủ đi, nếu như còn dám suy nghĩ lệch lạc nữa thì tôi sẽ ném cô ra khỏi cửa sổ.”
Sau khi nói dứt lời, Lâm Thanh Diện quay lưng đi ra khỏi phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại.
Lương Cung Nhạn Sương đấm xuống giường mấy cái, cô ta không ngờ kế hoạch của mình lạ bị thất bại như thế.
“Lâm Thanh Diện! Anh đúng là cái đồ thẳng nam chết bằm, không thưởng thức được tôi đây thì anh sẽ hối hận đó!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT