Hai người Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ theo Điền Uyên đi đến nơi sâu nhất của Dược Thần Cốc, trong lòng vô cùng tò mò với cái ao nước mà Điền Uyên nói.
Qua rất lâu, ba người xuyên qua kiến trúc rối rắm của Dược Thần Cốc, đến một nơi đá chất lộn xộn, rừng cây um tùm.
Nơi này căn bản không nhìn thấy bóng người nào, bởi vì là cấm địa, cho nên đệ tử của Dược Thần Cốc bình thường đều không dám đi lung tung đến đây.
Rất nhanh, Lâm Thanh Diện liền nhìn thấy một ao nước phản chiếu ánh sáng nước màu lục bích ở không xa, nước trong ao tuy rất trong, nhưng màu sắc lại là màu lục bích, xung quanh ao nước là một số hòn đá dính rêu, có lẽ là bởi vì nhiệt độ nước trong ao tương đối thấp, Lâm Thanh Diện vừa đến khu vực này liền cảm thấy một tia lạnh băng băng.
Điền Uyên vươn tay chỉ vào cái ao nước đó, mở miệng nói: “Đây chính là ao nước tồn tại ngàn năm của Dược Thần Cốc tôi, trong nước có dược tính tương đối phong phú, bởi vì được nuôi dưỡng từ dược liệu trong mấy trăm năm, cái ao nước này đã trở thành linh dịch, cho dù là uống một ngụm, cũng có thể có tác dụng chống được bách bệnh.”
“Dược hiệu của ao nước này có liên quan đến màu sắc của nước, năm đó khi tôi vừa vào Dược Thần Cốc, nước ở chỗ này vẫn còn là màu xanh lục đậm, cứ như vậy mà năm này qua năm kia, đã từ từ trở thành màu lục bích, cũng không biết dược hiệu của ao nước này còn có thể chống đỡ bao nhiêu năm nữa.”
“Đương nhiên, đối với cậu mà nói là tuyệt đối đủ dùng.”
Lâm Thanh Diện gật gật đầu, hỏi: “Tôi phải ở trong ao nước này bao lâu?”
“Cái này phải xem tình trạng hấp thụ của cơ thể người đó, có người đi vào được nửa ngày liền chịu không nổi phải đi ra, cũng có người đi vào ở được đến hai ngày hai đêm, có thể kiên trì ở trong đó càng lâu thì lợi ích càng lớn, cậu cũng không cần lo là cứ ở trong đó sẽ bị chết đói, dinh dưỡng trong ao nước này rất phong phú, cậu ở bên trong đó sẽ tự động hấp thụ, có thể duy trì được trạng thái sinh mạng cơ bản của cậu” Điền Uyên giải thích.
“Cũng chính là nói, tôi muốn ở bên trong đó bao lâu thì ở bấy lâu?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Điền Uyên gật gật đầu, nói: “Không sai, cậu có thể ở đến khi cậu cảm thấy thích hợp rồi ra ngoài.”
Trong lòng ông ta nghĩ Lâm Thanh Diện dù có lợi hại đi nữa, cũng không thể nào gánh nổi cái dược hiệu trong ao nước này mãi được, cho nên nói như vậy hẳn cũng không có vấn đề gì lớn.
ngôn tình hoànNghe xong lời của Điền Uyên, Lâm Thanh Diện lập tức có một cảm giác háo hức muốn thử, muốn xem thử mình có thể kiên trì ở trong ao nước này được bao lâu, sau đó mở miệng nỏi: “Tôi hiểu rồi, tôi vào đây, các người không cần quan tâm tôi.”
Nói xong, anh liền trực tiếp nhảy vào ao nước.
Điền Uyên vội vàng ngăn anh lại, mở miệng nói: “Người anh em, cậu không thể trực tiếp vào như vậy a.”
Lâm Thanh Diện có chút nghi hoặc mà nhìn Điền Uyên một cái, mở miệng hỏi: “Vậy tôi phải vào thế nào?”
Điền Uyên cười cười, nói: “Trên người cậu mặc nhiều quần áo như vậy, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến việc hấp thụ dược hiệu a, cho nên muốn vào trong thì phải cởi quần áo ra trước.”
Thượng Sam Tinh Vũ ở bên cạnh nghe thấy ông ta nói như vậy, lập tức có chút đỏ mặt, vội vàng nói: “Cái…cái đó, tôi đi trước đây, không ở đây làm ngáng chuyện nữa.”
Điền Uyên cũng cười ha ha, nói: “Tôi cũng đi trước đây, tôi sẽ sắp xếp đệ tử trong cốc đúng giờ đến chỗ cậu xem một cái, nếu như có tình huống gì thì có thể thông báo cho tôi bất kỳ lúc nào.”
Lâm Thanh Diện gật gật đầu, nhìn hai người Điền Uyên và Thượng Sam Tinh Vũ rời khỏi, sau khi xác định xung quanh không có người, mới cởi quần áo, nhảy vào trong cái ao nước đó.
Ao nước không có sâu bao nhiêu, Lâm Thanh Diện ngồi khoanh chân xuống ao nước, mực nước đến vị trí ngực của anh.
Anh vừa vào ao nước, liền cảm thấy dược hiệu trong ao liền nhanh chóng xuyên vào lỗ chân lông toàn thân mình.
Ao nước vốn lạnh băng, sau khi dược hiệu phát huy tác dụng, Lâm Thanh Diện thậm chí cảm nhận được một tia nóng bức.
Anh lập tức nhắm mắt định thần, vận chuyển huyền kình, cố gắng hấp thụ dược hiệu trong ao nước này.
Tuy không biết ao nước này rốt cuộc có thể khiến cho thực lực của mình nâng cao hay không, nhưng chỉ riêng tác dụng rèn luyện thân thể của thuốc này thôi thì đối với Lâm Thanh Diện mà nói cũng đã đủ rồi.
Cứ như vậy, Lâm Thanh Diện bắt đầu nâng cao thực lực trong ao nước, Thượng Sam Tinh Vũ cũng tạm thời ở lại Dược Thần Cốc.
Vừa bắt đầu Điền Uyên tưởng rằng Lâm Thanh Diện sẽ ở trong ao nước khoảng hai ngày sẽ ra ngoài, nhưng đã hai ngày trôi qua, ông ta đích thân đến ao nước xem một cái, phát hiện Lâm Thanh Diện ngồi ở đó không hề động đậy, hoàn toàn không có ý định ra ngoài.
“Thằng này là thiên tài vạn năm hiếm gặp, ở trong đó lâu hơn người khác thì cũng là bình thường, nếu đã đồng ý với người ta rồi thì cho dù cậu ta có ở bên trong đó thêm vài ngày nữa thì cũng không sao.”
Chiều hôm đó, mấy vị trưởng lão cùng nhau đến trước mặt Điền Uyên, một vị trưởng lão trong đó có chút trịnh trọng mà nhìn Điền Uyên một cái, mở miệng nói: “Cốc chủ, Lâm Thanh Diện đã ngâm trong ao nước của Dược Thần Cốc chúng ta năm ngày rồi, nếu cứ như vậy, cậu ta chắc không phải sẽ hấp thụ hết dược hiệu trong ao đó chứ.”
Điền Uyên cười cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin, mở miệng nói: “Cái này thì các người yên tâm đi, tuy dược hiệu trong ao nước đang dần yếu đi, nhưng ít nhất còn đủ cho đệ tử trong cốc sử dụng hơn trăm lần nữa, sao có thể bị một mình Lâm Thanh Diện hấp thụ sạch sẽ được, cái này các người nghĩ nhiều quá rồi đó.”
Mấy vị trưởng lão nghe thấy lời của Điền Uyên nói xong, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể rời khỏi chỗ Điền Uyên với sắc mặt nghiêm trọng.
Lại năm ngày trôi qua, Điền Uyên đang xử lý một số chuyện trong Dược Thần Cốc, lúc này một đệ tử chạy đến thư phòng, vẻ mặt sốt sắng mà gọi Điền Uyên: “Cốc chủ, không hay rồi, bên ao nước xảy ra chuyện lớn rồi!”
Điền Uyên lập tức ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn sang đệ tử đó, mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Lâm Thanh Diện ra ngoài rồi?”
“Chưa, nhưng màu nước trong ao đã thay đổi rồi, mấy vị trưởng lão nói, nếu như Lâm Thanh Diện tiếp tục ngâm trong nước ao nữa, thì dược hiệu trong ao nước sẽ hoàn toàn hết sạch đó.” Đệ tử nói.
Điền Uyên lập tức trừng mắt, trực tiếp đứng dậy, kinh ngạc mà nói: “Màu sắc thay đổi rồi? Cái này sao có thể!”
Nói xong, ông ta liền vội vàng ra khỏi thư phòng, đi về phía ao nước.
Mấy vị trưởng lão lúc này đang vây xung quanh ao nước, đều nhìn về nước trong ao và cả Lâm Thanh Diện với sắc mặt nghiêm trọng.
Sau khi Điền Uyên đến, vội vàng nhìn vào ao nước một cái, phát hiện màu sắc của nước trong ao quả thực đã nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa nghiêm trọng như lời người đệ tử đó nói.
Mà lúc này Lâm Thanh Diện vẫn đang khoanh chân ngồi trong ao nước, hai mắt nhắm chặt, như là ngồi thiền vậy, hoàn toàn không cảm nhận được tình hình xung quanh.
Hơn nữa nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn thấy ở sau đỉnh đầu của anh, mang máng có những tia sương khí bốc lên, vô cùng thần kỳ.
Mấy vị trưởng lão nhìn thấy Điền Uyên đến, một người trong đó mở miệng nói: “Cốc chủ, hay là kêu cậu ta dậy đi, nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì ao nước bảo bối của chúng ta sẽ thật sự mất đi hiệu quả đó.”
Cốc chủ nghe thấy lời của ông ta, trên mặt lập tức giăng đầy sự lúng túng, ban đầu đã đồng ý với Lâm Thanh Diện là muốn ở bao lâu thì ở, bây giờ mà kêu Lâm Thanh Diện dậy, thực sự quá không tuân thủ lời hứa rồi.
Cho nên liền miễn cưỡng nói: “Đợi thêm đi, nói không chừng hôm nay hoặc ngày mai cậu ta sẽ tự dậy thôi, chúng ta kêu cậu ta dậy sẽ ảnh hưởng đến cậu ta, dù gì, cậu ta chắc cũng đến cực hạn rồi.
Thế là, năm ngày sau.