Tiệc nhà họ Lâm kéo dài ba ngày ba đêm, người đến dự từ lúc tỉnh táo đến lúc say bét nhè, lại từ trong cơn say mà từ từ khôi phục lý trí, sau đó tiếp tục nâng ly, trò chuyện với những người đến tham dự, tạo nên bầu không khí sục sôi như mọi người đang bàn luận quốc gia đại sự, viết những trang văn gạn đục khơi trong.

Mà trong thời gian ba ngày này, trận đấu giữa Lâm Thanh Diện và La Cương cũng được lan truyền trong giới võ thuật Giang Bắc với tốc độ chóng mặt, chỉ trong một đêm, gần như tất cả mọi người đều nói về trận đấu đặc sắc này.

Tiếng tăm của trận này thậm chí còn lan đến khu vực Lĩnh Nam, thậm chí có khá nhiều người còn đặt dấu hỏi về năng lực của Lâm Thanh Diện, còn có kẻ đe dọa sẽ đến thách đấu Lâm Thanh Diện.

Trong thời gian ngắn, cả giới võ thuật đều lan truyền đủ loại tin đồn về Lâm Thanh Diện, vì quả thực La Cương có địa vị khá cao ở khu vực Giang Bắc, hơn nữa lúc người ta tán dóc thường thích “thêu hoa dệt gấm” về những chuyện mà họ không nhìn thấy, khiến cho trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh Diện trở thành một cái tên mang màu sắc huyền thoại.

Có khá nhiều người lúc nói đến độ hứng chí, còn bắt đầu bịa hẳn tiểu sử của Lâm Thanh Diện, có người nói Lâm Thanh Diện là thần long trên trời hạ phàm, vì anh vốn mang cốt thần long nên mới có thể ở độ tuổi hơn hai mươi mà đã diệt được người đứng đầu giới võ thuật Giang Bắc.

Cũng có người nói khi Lâm Thanh Diện ra đời, trên trời có hiện tượng lạ, sét đánh ngang trời, mưa to gió lớn, gần như đạt đến cấp độ thảm họa, trong khoảnh khắc Lâm Thanh Diện ra đời, cất lên tiếng khóc, bỗng chốc sấm sét rền trời đều chấn động đến nỗi trốn vào trong mây, mưa như trút nước cũng rút hết về trời.

Sau khi chính chủ Lâm Thanh Diện nghe được những “truyền thuyết” này thì hơi dở khóc dở cười, càng tin chắc rằng sở dĩ câu “Nghe hơi nồi chõ” tồn tại là có lý do cả.

Có điều Lâm Thanh Diện chẳng màng đến lời đồn, khi mọi người còn đang bàn tán về trận đấu giữa anh và La Cương, Lâm Thanh Diện đã cùng Hứa Bích Hoài thu dọn đồ đạc, định làm một chuyến du lịch ngẫu hứng, đến núi Ngọc Bình vô cùng nổi tiếng trong thời gian gần đây, du sơn ngoạn thủy, tự do thoải mái.

Về phần nhóc Nặc đáng thương, đành giao nó cho Tôn Tuệ Phương và bảo mẫu chăm sóc.

“Đôi vợ chồng bỏ con” không hề áy náy về chuyện này, thậm chí còn cảm thấy thảnh thơi hơn, sau khi có con, thế giới hai người đối với họ là chuyện vô cùng xa xỉ, đương nhiên họ phải nghiêm túc trân trọng.

Cùng lúc đó, trên một vách núi sâu trong núi Côn Luân, có một thân cây con mọc giữa khe hẹp, tựa như một xúc tu sừng sững trên vách núi.

Thân cây không quá dày, bên trên lác đác vài cành cây có vẻ khá yếu ớt.

Mà lúc này, có một người đang đứng hiên ngang trên một cành cây mảnh nhất trong số đó, đầu ngón chân người đó khẽ nhịp, cả người tựa như hoàn toàn không có trọng lượng, chỉ khiến cành cây yếu ớt kia khẽ cong một chút, trông có vẻ vô cùng kỳ diệu.

Nếu người thường nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ cho là thần tiên hạ phàm, nếu không với trọng lượng của người thường, hoàn toàn không thể đứng trên một cành cây mảnh mai như vậy mà còn có thể giữ cho cành không gãy.

Người đứng trên cành cây kia mặc một thân áo choàng trắng, tóc dài qua vai, râu tóc dài như nhau, đều đã bạc trắng như tuyết, tựa như lão yêu quái đã sống mấy trăm năm trong phim.

Có điều người này da dẻ hồng hào, nhìn có vẻ khá mạnh khỏe, so với tóc tai của ông ta, thì chẳng giống người lớn tuổi chút nào.

Lúc này, ông lão tóc bạc đang nhắm mắt ngưng thần, tựa như hoàn toàn không lo lắng bản thân sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng dưới chân, mà còn có cảm giác như ông ta mang cốt cách thần tiên.

“Điện chủ, một ông lão như ngài sao lại chạy đến nới nguy hiểm thế này, tôi đã sắp xếp xong xuôi tất cả tài liệu về Lâm Thanh Diện, tôi đặt trên tảng đá này, sau khi ngài lên đây liếc mắt qua là được.”

Lúc này ở nơi bằng phẳng của đỉnh vách núi, có giọng nói truyền đến, chủ nhân của giọng nói chính là Dư Kình Thương.

Sau khi Dư Kình Thương đặt một số tài liệu lên tảng đá bên cạnh, đặt hòn đá đè lên, cẩn thận đi về phía vách núi, cúi đầu liếc nhìn xuống dưới, tim đập nhanh thêm mấy nhịp.

Vách núi này là vách núi cao nhất, dốc nhất của núi Côn Luân, từ trên nhìn xuống hoàn toàn không thể nhìn được đến đáy, có khi trên đỉnh còn thấy được mây mù lượn lờ, cái cây con kia chỉ cách đỉnh có bảy, tám mét.

Ở độ cao này, dù là cao thủ cấp tông sư như Dư Kình Thương mà rơi xuống cũng chỉ có kết cục tan xương nát thịt, hơn nữa Dư Kình Thương hơi sợ độ cao, nên mỗi lần nhìn thấy điện chủ rèn giũa tâm tính trên cái cây nhỏ đó thì hắn đều lo lắng sốt ruột, mồ hôi đầy đầu.

“Với cảnh giới của điện chủ, quả nhiên người có trình độ như ta không thể hiểu được, người nặng như vậy mà có thể đứng trên cành cây mảnh mai như thế, hơn nữa còn giữ cho cành cây không gãy, năng lực của điện chủ e là sắp sánh ngang với quỷ thần rồi.” Dư Kình Thương lẩm bẩm.

Không dám tiếp tục nhìn thêm, sau khi đặt tài liệu về Lâm Thanh Diện xuống, Dư Kình Thương bèn rời khỏi chỗ này.

Một lúc sau, ông lão tóc bạc mở trừng mắt, sau đó trên người tỏa một luồng khí vô hình, dưới chân khẽ vận lực, cả người bật lên trên, đáp xuống đỉnh vách núi, mà cành cây vẫn y nguyên như cũ, chỉ khẽ khàng rung rinh.

Ông ta cầm tài liệu trên tảng đá lên, cẩn thận xem một hồi, sau đó cười giễu, lẩm bẩm: “Khá thú vị, tài giỏi như vậy, đúng là nên chiêu mộ vào thần điện chúng ta.”

“Tính ra, cách ngày đó cũng không còn bao lâu nữa, ta phải nhanh chóng tìm được người thích hợp, chuẩn bị tốt cho hôm đó.”

“Nhưng mong rằng Lâm Thanh Diện sẽ là người thích hợp đó.”

……

Chạng vạng, dưới chân núi Ngọc Bình.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đeo balo vừa bước xuống xe, định đi kiếm một khách sạn để ở trước, ngày mai bắt đầu leo núi.

Lúc này, dưới chân núi bóng người chật kín, tuy là trong núi, nhưng đâu đâu cũng có thể bắt gặp sạp bán hàng, đủ loại ánh đèn đã phản chiếu cả chân núi rực rỡ muôn màu, ngập tràn hương khói nhân gian.

Gần chân núi là từng dãy nhà với kiến trúc hiện đại, do phong cảnh núi Ngọc Bình nổi tiếng, thứ nhìn thấy nhiều nhất ở đây chính là khách sạn, còn có một số biệt thự view phong cảnh chuyên cho thuê.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài kiếm khách sạn trước, sau khi cất hành lý xong thì ra ngoài kiếm chỗ ăn cơm, lúc nãy khi họ xuống xe đã nhìn thấy gần đó có một chỗ giống như chợ đêm, có lẽ sẽ có nhiều đồ ăn vặt.

“Để Nặc Nặc ở nhà, em vẫn không yên tâm lắm, hai người chúng ta cứ đi du lịch thế này, chắc không phải quá vô trách nhiệm đâu nhỉ?” Hưa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, nói.

Lâm Thanh Diện cười cười liếc nhìn Hứa Bích Hoài, nói: “Yên tâm đi mà, chị Tôn chăm sóc nó sẽ không có chuyện gì đâu, em đã ở lì trong nhà nửa năm rồi, nếu còn không dẫn em ra ngoài hít khí trời, người sẽ yếu đi hết.”

“Đã đến đây rồi thì đừng suy nghĩ linh tinh nữa, chúng ta ăn gì đó trước, lúc nãy anh thấy bên đó giống như sắp biểu diễn, hình như là biểu diễn khí công, chúng ta ăn cơm rồi đi xem thử.”

Hứa Bích Hoài gật đầu, cùng Lâm Thanh Diện đi đến chỗ bán đồ ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play