Tiếp tân nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, lập tức cau mày, sau đó dùng một ngữ khí mất kiên nhẫn mà nói: “Thật đúng là cho mặt mũi mà cũng không cần, nếu anh đã không biết tốt xấu như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Ném anh ta ra ngoài!”
Đám bảo vệ đó lập tức đi về phía Lâm Thanh Diện.
Nhân viên trong công ty đều nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện với vẻ cười trên nỗi đau của người khác, trên mặt đều lộ ra biểu cảm mỉa mai.
“Thật đúng là não tàn, vậy mà còn muốn khiêu chiến bảo vệ của công ty chúng ta, mấy bảo vệ của chúng ta đều được chọn lựa kỹ càng, mỗi một người đều lợi hại vô cùng, anh ta sao có thể là đối thủ của những người đó chứ.”
“Tên này chắc não bị úng nước rồi, bên trong đội bảo vệ của công ty chúng ta có một số huấn luyện viên thể hình chuyển ngành qua đây đó, chỉ e là một đấm của bọn họ cũng đã có thể khiến cho tên tiểu tử này không phân biệt nổi đông tây nam bắc rồi.”
“Các người quên cái tên đến công ty chúng ta làm loạn lần trước rồi sao, chậc chậc, nghe nói bây giờ còn chưa xuất viện nữa, tên này chỉ e cũng sẽ có kết cục như vậy.”
Người dẫn đầu cười lạnh với Lâm Thanh Diện một tiếng, nói: “Tiểu tử, người dám đến công ty chúng tôi làm loạn, bây giờ đều đang nằm ở trong bệnh viện đó, đúng lúc tôi cũng ngứa tay, hôm nay lấy cậu ra làm bao cát, đến lúc đó đừng kêu đau a.”
“Đừng phí lời nữa, các người cùng lên đi.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Mười mấy tên bảo vệ lập tức phá lên cười, tất cả đều nghĩ rằng Lâm Thanh Diện đang đùa với họ.
“Thật đúng là một tên không biết sống chết, vậy mà còn muốn chúng ta cùng nhau lên, tôi thấy cậu ta chán sống thật rồi.”
“Quan tâm cậu ta nghĩ gì làm gì, tẩn cho một trận, thì cậu ta không dám nghĩ như vậy nữa.”
“Tôi không đợi được nữa rồi, để tôi thay các người thử xem xương của tên tiểu tử này có cứng hay không!”
Một tên bảo vệ trực tiếp vung một quyền về phía Lâm Thanh Diện, lực đạo trên nắm đấm rất không nhỏ.,
Lâm Thanh Diện thấy bảo vệ ra tay, cơ thể cũng lập tức chuyển động, mấy tên bảo vệ này nhìn tên nào cũng cường tráng, nhưng tốc độ so với Lâm Thanh Diện mà nói, quả thực là như rùa bò.
Nắm đấm của Lâm Thanh Diện tựa như gió, cùng với chuyển động của cơ thể, nhanh chóng đánh về phía đám bảo vệ.
Mỗi một đấm mà anh vung ra, liền có một tên bảo vệ ngã xuống.
Mấy người chuyển ngành từ huấn luyện viên thể hình cũng không ngoại lệ, dù có cơ bắp đầy mình nhưng sau khi chạm trán với nắm đấm của Lâm Thanh Diện, cho dù bọn họ có một thân sắt thép cũng chỉ e không chống nổi.
Những người xem náo nhiệt xung quanh vốn còn tưởng Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ bị đánh một trận nhừ tử, nhưng sau khi nhìn thấy thân thủ của Lâm Thanh Diện, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Chẳng qua chỉ là thời gian thở vài cái, mấy tên bảo vệ đó toàn bộ đều ngã lăn trên mặt đất, không có một tên ngoại lệ.
Những người xem náo nhiệt đều kinh ngạc đến mức theo bản năng lùi về phía sau đến vài bước, sợ Lâm Thanh Diện sẽ đến cho mấy người bọn họ kết cục y như vậy.
Lâm Thanh Diện vỗ vỗ tay của mình, nhìn bảo vệ ngã đầy đất, cười nói: “Làm bảo vệ thì các người hợp tiêu chuẩn rồi, nhưng muốn chặn tôi, các người còn kém xa lắm.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện liền đi về phía thang máy, tất cả mọi người đều vội vàng nhường đường cho Lâm Thanh Diện, không có một ai dám ngăn anh.
Cô tiếp tân đó cũng kinh hãi đầy mặt, đã sợ đến mức nấp ở bên trong quầy tiếp tân, không dám ra ngoài nữa.
Lâm Thanh Diện đi vào thang máy, trực tiếp ấn số tầng lầu đặt văn phòng của giám đốc.
Triệu Tam Linh đến bộ phận khác lấy tư liệu, vốn không biết chuyện xảy ra ở đại sảnh dưới đầu, còn tưởng là Lâm Thanh Diện bây giờ đang bị bảo vệ của anh ta đánh nhừ tử nữa.
Lâm Thanh Diện tìm thấy văn phòng, trực tiếp mở cửa đi vào, bên trong không có người, anh liền ngồi xuống ghế.
Bởi vì biết Triệu Tam Linh chắc chắn sẽ không dễ dàng giao hợp đồng cho anh, cho nên anh bèn gọi điện thoại cho Hướng Vấn Thiên, bảo ông ta đến đây một chuyến.
“Dạ được anh Diện, anh đợi tôi một chút, tôi lập tức đến ngay.” Hướng Vấn Thiên trả lời trong điện thoại.
Lâm Thanh Diện vừa mới cúp máy, cửa văn phòng liền bị đẩy ra, Triệu Tam Linh bước vào với vẻ mặt vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện ngồi trên ghế của anh ta, lập tức giật bắn mình.
“Lâm Thanh Diện, anh lên đây bằng cách nào?” Triệu Tam Linh kinh ngạc nói.
“Tôi đi thang máy lên.” Lâm Thanh Diện đáp.
“Sao có thể được! Những bảo vệ của tôi chưa ném anh ra ngoài sao?” Vẻ mặt Triệu Tam Linh đầy nghi hoặc.
“Bọn họ à, đã bị tôi đánh sấp mặt rồi.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.
“Cái rắm! Mấy tên bảo vệ đó của tôi đều được chọn lựa kỹ càng, dựa vào anh sao có thể đánh bọn họ sấp mặt được, anh bớt bốc phét ở đó đi.” Triệu Tam Linh đương nhiên không tin Lâm Thanh Diện có bản lĩnh này.
“Anh muốn tin thì tin không tin thì thôi.” Lâm Thanh Diện nhún vai nói.
“Tôi thấy anh là bị bảo vệ của tôi ném ra ngoài, rồi lại nhân cơ hội chuồn vào, Lâm Thanh Diện, tôi nói cho anh biết, cho dù anh có vào văn phòng của tôi, tôi cũng sẽ không đưa hợp đồng cho anh, tôi đã nói điều kiện rồi, chỉ cần anh đồng ý, tôi mới đưa hợp đồng này cho anh.” Triệu Tam Linh đi tới, đặt văn kiện trong tay mình lên bàn.
“Không cần anh đưa, Hướng Vấn Thiên sẽ tự mình đưa cho tôi.” Lâm Thanh Diện nói.
Triệu Tam Linh cười khẩy một tiếng, nói: “Tuy không biết tại sao anh lại biết được tên của chủ tịch tập đoàn chúng tôi, nhưng anh cũng nên tìm một cái gương để soi đi, chỉ dựa vào loại phế vật như anh, cũng xứng để cho chủ tịch chúng tôi đích thân đưa hợp đồng cho anh sao?”
Lâm Thanh Diện không có quan tâm đến Triệu Tam Linh, anh lười phí lời với loại ếch ngồi đáy giếng này.
Triệu Tam Linh thấy Lâm Thanh Diện vẫn còn ngồi trên ghế của mình khoe mẽ, lập tức cảm thấy không vui, trực tiếp cầm lấy điện thoại, gọi cho bộ phận an ninh.
Thế nhưng điều khiến anh ta không ngờ chính là, bên kia vậy mà lại không có lấy một người nghe điện thoại của anh ta, điều này khiến trong lòng anh ta cảm thấy khó hiểu, bình thường anh ta gọi đi, bên kia đều bắt máy ngay lập tức mà.
“Thật đúng là một đám phế vật, không biết tôi phí tiền nuôi mấy thứ này làm gì nữa, lúc quan trọng thì không dựa vào được tên nào hết.” Triệu Tam Linh thầm mắng.
Lâm Thanh Diện tuỳ ý lật lật đồ ở trên bàn, đợi Hướng Vấn Thiên đến.
Triệu Tam Linh nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện một cái, đột nhiên cười nói: “Lâm Thanh Diện. Anh có thể nhàn nhã ngồi ở đây như vậy, chắc là vì còn chưa biết, Hứa Bích Hoài đã tìm tôi qua rồi chứ?”
Lâm Thanh Diện sững sờ, hỏi: “Cô ấy tìm anh làm gì?”
“Đương nhiên là tìm tôi để xin hợp đồng rồi, nhưng tôi không có cho cô ta, tôi nói cô ta ly hôn với anh, kết quả cô ta vậy mà lại vì tên phế vật anh mà ngay cả một hợp đồng lớn như vậy cũng không cần, cái này thật khiến tôi kinh ngạc a.” Triệu Tam Linh mở miệng nói.
Nghe thấy cái này, đáy lòng Lâm Thanh Diện chợt ấm áp. Không ngờ Hứa Bích Hoài còn trải qua sự lựa chọn như vậy nữa.
Cuối cùng cô đã chọn Lâm Thanh Diện, chứ không phải phần hợp đồng này, khiến cho Lâm Thanh Diện cảm thấy, tất cả sự kiên trì của anh đều xứng đáng.
“Một người không có ưu điểm gì như anh, Bích Hoài đương nhiên là không thích, hơn nữa anh còn bị thận hư, ai gả cho anh, há không phải là xui xẻo sao.”
Vẻ mặt Triệu Tam Linh lập tức tức giận, không ngờ Lâm Thanh Diện lại chọc vào chỗ đau của anh ta, khiến anh ta hận không thể lập tức xé Lâm Thanh Diện thành từng mảnh.
Anh ta cố gắng trấn an tâm trạng của mình, vốn định nói với Lâm Thanh Diện, anh ta đã bảo Hứa Bích Uyên đi nói chuyện này với Hứa Mạn Tranh, đến lúc đó Hứa Mạn Tranh chắc chắn sẽ ép Hứa Bích Hoài ly hôn với Lâm Thanh Diện.
Nhưng bây giờ thấy Lâm Thanh Diện khiến anh ta ấm ức như vậy, Triệu Tam Linh bèn không nói chuyện này nữa.
“Thứ chết tiệt, cứ để anh đắc ý trước một chút, nếu như không có đoán sai, thì Hứa Bích Uyên đã nói chuyện này cho lão già nhà họ Hứa biết rồi, nói không chừng lão già nhà họ Hứa bây giờ đang nói chuyện này với Hứa Bích Hoài, đợi anh về thì đột nhiên phát hiện Hứa Bích Hoài sắp phải ly hôn với anh rồi, xem anh còn huênh hoang thế nào ở trước mặt tôi nữa.” Triệu Tam Linh lẩm bẩm trong lòng.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào văn kiện trên bàn của Triệu Tam Linh, rất nhanh liền phát hiện có một số sai sót trong công việc của Triệu Tam Linh, có rất nhiều vấn đề rất đơn giản, Triệu Tam Linh vậy mà đều không phát hiện.
Thân làm một giám đốc, để xảy ra những sai sót như vậy trong công việc là điều rất không thể chấp nhận được.
Anh nhìn Triệu Tam Linh một cái, lên tiếng nói: “Sao anh lại mắc nhiều sai sót trong công việc như vậy, với trình độ của anh, hẳn không nên đảm đương vị trí này.”
Triệu Tam Linh lập tức trừng mắt, nói: “Mẹ nó anh bớt nói bậy ở đây đi, ông đây dựa vào bản lĩnh lên ngồi cái vị trí này, tôi không đảm nhiệm được, không lẽ anh có thể đảm nhiệm sao? Thật nực cười.”
Lâm Thanh Diện trực tiếp cầm lên một phần văn kiện, chỉ vào một cái sai sót phía trên, nói: “Thân là giám đốc, vậy mà thứ cơ bản nhất như vậy cũng có thể sai được, anh nói anh có thể đảm nhận vị trí này?”
Triệu Tam Linh nhìn chằm chằm vào chỗ đó một cái, phát hiện quả thực anh ta làm sai rồi, trên mặt lập tức lộ ra một tia xấu hổ.
“Anh thì biết cái gì, cho dù là người có lợi hại đến thế nào thì cũng có lúc sai sót, đó chẳng qua là do tôi bất cẩn mà thôi.” Triệu Tam Linh biện hộ.
“Ồ? Vậy thì chỗ này, chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này, đều là do anh bất cẩn sao? Với kinh nghiệm của anh, công ty này chỉ e là không chống được vài năm thì đã toi rồi.” Lâm Thanh Diện chất vấn.
Triệu Tam Linh lập tức cảm thấy không thể nhịn nhục được nữa, nhanh chóng giật lại phần văn kiện từ trong tay Lâm Thanh Diện.
“Mẹ nó anh bớt ở đây bận tâm thay cho tôi đi, dù thế nào đi nữa, tôi cũng là giám đốc ở đây, còn anh chỉ là một phế vật mà thôi, có tư cách gì nói tôi.” Triệu Tam Linh lẽ thẳng khí hùng mà nói.
“Lát nữa tôi sẽ bảo Hướng Vấn Thiên đổi anh đi, năng lực làm việc của anh quá kém, nhiều nhất là làm một tổ trưởng nhỏ thôi.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Mồ hôi lạnh trên trán Triệu Tam Linh đều toát ra, vị trí giám đốc này của anh ta là dựa vào việc mời người ta ăn cơm uống rượu mà đổi được, bây giờ bị một lời của Lâm Thanh Diện vạch trần, anh ta đương nhiên là có chút hoảng loạn.
“Anh mau cút đi cho tôi, chỉ dựa vào anh mà cũng muốn đến chỗ chủ tịch của chúng tôi báo cáo sao? Đừng nằm mơ nữa, đây là văn phòng của tôi, nếu như anh còn không ra ngoài, tôi sẽ báo cảnh sát đó.” Triệu Tam Linh mở miệng nói.
“Tôi đã gọi điện thoại cho Hướng Vấn Thiên rồi, ông ta sẽ qua đây ngay, đợi ông ta đến rồi nói tiếp.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.
Triệu Tam Linh cười ha ha, nói: “Lâm Thanh Diện, anh thật sự xem mình là đại nhân vật rồi sao? Anh còn gọi điện thoại cho chủ tịch của chúng tôi nữa ư, tôi thấy anh thật sự bị bệnh không nhẹ rồi a, chủ tịch của chúng tôi hôm nay có cuộc họp quan trọng, nếu như ông ta đến đây, tôi sẽ lập tức từ chức giám đốc này!”
Thanh âm của Triệu Tam Linh vừa dứt, cửa văn phòng liền bị đẩy ra, ngay sau đó, một người đàn ông gương mặt trầm ổn, thần sắc nghiêm túc liền đi vào bên trong văn phòng.
Chính là Hướng Vấn Thiên!
“Sao, cậu không muốn làm nữa rồi?” Hướng Vấn Thiên nhìn chăm chăm vào Triệu Tam Linh, lạnh lùng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT