“Bảo tôi xin lỗi sư phụ cậu là tuyệt đối không được, cậu đã hung hăng như vậy, đừng trách tôi độc ác! Cho dù lão phu có chết, cũng phải kéo vợ con cậu theo cùng!”

Tốc độ của La Liệt nhanh đến mức mọi người ở đây không kịp phản ứng, không ai có thể ngờ đến một cao thủ tông sư cảnh lại muốn ra tay với vợ con người khác.

“Lão già này, ông tìm chết!”

Lâm Thanh Diện nghe thấy câu nói của La Liệt, cơ thể anh bùng phát tức thì, cơn giận dữ bùng lên từ anh, anh không ngờ La Liệt lại vô liêm sỉ đến mức tấn công vợ và con gái anh.

Uy lực của huyền kính lúc này đạt đến đỉnh phong, cơ thể Lâm Thanh Diện hóa thành dư ảnh khiến cho mọi người hoa mắt, bọn họ chưa từng thấy một người có tốc độ như vậy.

La Liệt nghĩ mình đã dốc cạn chút sức lực cuối cùng, lợi dụng sự bất ngờ của Lâm Thanh Diện, ông ta nhất định có thể lao tới chỗ Hứa Bích Hoài trước khi Lâm Thanh Diện kịp phản ứng.

Nhưng mà, vừa chuyển thân liền nghe thấy sau lưng có tiếng quát giận dữ, cảm giác được không khí chung quanh run lên, một cỗ khí tức cường hãn xuất hiện, khiến cho bộ dáng của ông ta có chút bất ổn.

Nhìn thấy sắp tới gần Hứa Bích Hoài, đúng ngay lúc này, một dư ảnh xuất hiện ở trước mặt La Liệt, sau đó dần dần ngưng thực, chính là Lâm Thanh Diện vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Vẻ mặt của La Liệt thay đổi rõ rệt, không ngờ ông ta đã lao tới khi anh còn chưa kịp chuẩn bị, đồng thời còn lao tới với tốc độ tối đa nhưng vẫn bị Lâm Thanh Diện chặn lại.

Tốc độ của anh chàng này đã vượt qua tốc độ của tông sư, sao có thể làm được chuyện này?

La Liệt nhanh chóng dừng lại, quay người bỏ chạy, lúc này tay của Lâm Thanh Diện đã vươn về phía hắn ta, hắn ta cảm thấy suy nghĩ của mình đã trở nên chậm hơn rất nhiều, ngay cả khi nhìn thấy bàn tay của Lâm Thanh Diện duỗi ra, hắn ta cũng không thể chống lại bằng bất cứ chiêu thức nào.

Đây không phải là vì Lâm Thanh Diện khiến suy nghĩ chậm lại, mà là Lâm Thanh Diện nhanh đến mức không kịp phản ứng.

“Con rồng có vảy ngược, ai chạm vào nó sẽ phải chết! Dám có ý tứ đánh vợ con tôi, cho dù là thiên vương lão tử, ông đây cũng sẽ diệt hết!”

Tay của Lâm Thanh Diện bắt lấy cổ La Liệt, La Liệt giãy dụa kịch liệt, lòng bàn tay Lâm Thanh Diện cứng rắn, có tiếng xương gãy, La Liệt bị Lâm Thanh Diện chặt cổ.

Đây vẫn chưa phải là kết thúc. Sau khi bẻ cổ La Liệt, Lâm Thanh Diện ném cơ thể ông ta xuống đất, giơ một chân lên, giẫm lên ngực La Liệt, một hố sâu hiện ra, miệng La Liệt ứa ra vô số máu, hai mắt trợn tròn, không có sinh khí.

Tông sư La Liệt cứ như vậy chết trong tay Lâm Thanh Diện, nhà họ La cứ như vậy mất đi một cao thủ có vị trí then chốt.

Mọi người xem cảnh tượng này đều kinh ngạc, lúc này Lâm Thanh Diện giống như sát thần từ địa ngục trở về, thần cản giết thần, phật cản giết phật.

Ba người Lý Trần Hiên nhìn La Liêt ngừng động đậy, rùng mình, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Lâm Thanh Diện liếc về phía ba người bọn họ, trong lòng ba người Lý Trần Hiên dấy lên nỗi sợ hãi vô song, đối mặt với Lâm Thanh Diện, trong lòng họ chỉ có cảm giác vô lực liên tục.

“Ba người còn muốn ra tay với vợ tôi không?” Lâm Thanh Diện hỏi không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Lý Trần Hiên run rẩy đứng lên, đi về phía Lâm Thanh Diện, khi còn cách Lâm Thanh Diện hơn mười mét, bịch một tiếng, ông ta quỳ xuống.

“Lý Trần Hiên tôi muốn xin lỗi Lục Diên Thọ vì những sai lầm trước đây của mình, thề sẽ không bao giờ trở thành đối địch Lục Diên Thọ nữa, cầu xin tiểu huynh đệ hãy tha mạng cho tôi!”

Nói xong, Lý Trần Hiên quỳ xuống bên cạnh Lâm Thanh Diện.

Trong lòng Lý Trần Hiên biết rất rõ, cho dù chưởng môn Hình Ý Môn đến cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Thanh Diện, người thanh niên này chắc chắn sẽ gây náo loạn toàn bộ cổ võ giới, nếu tiếp tục là kẻ địch thì chỉ có đường chết.

Thạch Khiêm và Lưu Ngạn Xương có cùng suy nghĩ như Lý Trần Hiên nghĩ, nhìn thấy Lý Trần Hiên đi đến quỳ gối với Lâm Thanh Diện, hai người cũng bước tới, đối mặt với Lâm Thanh Diện, quỳ xuống.

“Thạch Khiêm tôi muốn xin lỗi Lục Diên Thọ vì những sai lầm trước đây của mình…”

“Lưu Ngạn Xương tôi…”

Sau khi xin lỗi xong, cả hai cũng đều nằm áp trên mặt đất.

“Cút đi chỗ khác đi.” Lâm Thanh Diện chỉ lạnh lùng nói một câu, cũng không tiếp tục làm bọn họ khó xử nữa.

Ba người Lý Trần Hiên nhanh chóng đứng dậy, mang theo người của mình rời khỏi đây.

Trận đấu kinh hoàng trước ngôi nhà cổ của nhà họ Lâm đã đến hồi kết, cuối cùng kết thúc bằng cái chết của một tông sư và sự quỳ gối xin lỗi của ba nửa bước tông sư.

Trong số đám đông theo dõi trận chiến này, rất nhiều người đã chụp ảnh trận chiến đăng lên Internet. Tin rằng không lâu nữa trận chiến của Lâm Thanh Diện sẽ được cả thế giới biết đến, cái tên Lâm Thanh Diện sẽ không chỉ vang danh trong giới kinh doanh mà còn làm rung chuyển toàn bộ giới võ đạo

Chẳng mấy chốc, người của nhà họ Lâm đã thu dọn lôi đài trước cửa, những người xem náo nhiệt cũng tản ra ngoài, nhà cổ của nhà họ Lâm cũng yên tĩnh trở lại.

Lâm Thanh Diện thu hồi khí thế trên người mình về, anh xoay người đi về phía Hứa Bích Hoài và những người khác.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện với ánh mắt sáng ngời, chàng trai này luôn có thể mang đến cho họ những bất ngờ không tưởng tượng được, nhà họ Lâm, có Lâm Thanh Diện, sẽ không bao giờ gục ngã.

“Làm em lo lắng rồi.” Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói với Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cách kỳ lạ, nhưng trong mắt cô tràn đầy niềm vui.

“Anh không ôm con gái của mình sao? Lâu quá không về, con bé suýt không nhận ra cha nó nữa rồi.” Hứa Bích Hoài nói.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng ôm lấy Lâm Nhất Nặc từ vòng tay Hứa Bích Hoài, nói: “Anh là cha của con bé, cho dù có trải qua một thời gian dài, con bé cũng sẽ không bao giờ quên anh.”

Hứa Bích Hoài đảo mắt nhìn anh, nói: “Anh đã tự tin như vậy, nếu anh có khả năng thì bảo con bé gọi anh là cha đi.”

Lâm Thanh Diện cúi đầu liếc nhìn Lâm Nhất Nặc trong tay, bé nhỏ tò mò nhìn Lâm Thanh Diện, trong mắt hiện lên vẻ thân thiết không che giấu được.

“Nhất Nặc, mẹ con không tin vào mối liên hệ đặc biệt giữa cha và con này. Con mau gọi cha là cha để mẹ biết tình cảm giữa cha và con không thể bị phai nhạt theo thời gian nào.” Lâm Thanh Diện nói.

Lâm Nhất Nặc vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra bắt lấy khuôn mặt của Lâm Thanh Diện, không hiểu Lâm Thanh Diện đang nói cái gì.

Hứa Bích Hoài cười ngay lập tức, nói: “Xem kìa, con bé hoàn toàn không biết anh, chỉ sợ trong mắt con bé, anh chỉ là một món đồ chơi vui vẻ thôi.”

Những người phía sau Hứa Bích Hoài cũng hé miệng nở nụ cười.

Vẻ mặt Lâm Thanh Diện bất lực, không có cách nào với đứa trẻ này.

Ngay khi Lâm Thanh Diện chuẩn bị ôm Lâm Nhất Nặc bước vào nhà, cô nàng nhỏ bé đột nhiên dùng giọng nhu nhu kêu lên: “Cha.”

Mặc dù cô bé nói không rõ, nhưng cũng có thể biết cô bé đang gọi Lâm Thanh Diện.

Mọi người tròn xoe mắt, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Lâm Thanh Diện cười lớn, mạnh dạn nói: “Con gái yêu của cha, con thực sự là hạt dẻ cười của cha mà.”

“Cha đã bỏ lỡ bữa tiệc Trăm ngày của con rồi, lần này cha về sẽ tổ chức một bữa tiệc to ăn mừng.”

“Ông Độ, chọn ngày lành tháng tốt, tôi muốn mở tiệc mừng cho Nhất Nặc, mời bạn bè người thân, đại tiệc ba ngày!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play