Liễu Nhất Phàm cười ha ha, nghe câu hỏi của Lâm Thanh Diện, anh ta chỉ cởi áo trên xuống, sau đó đứng sang một bên của hình Thái Cực.

Lâm Thanh Diện thấy vậy, cũng không nói gì, nếu anh vừa đến đã bị xem thường như thế, nếu không thể hiện một chút thực lực ra, chỉ sợ bọn họ sẽ thật sự tưởng rằng Quan Lĩnh chỉ là một sân chơi cao cấp.

Anh vừa định đi sang chỗ Liễu Nhất Phàm, Giang Thu Nguyệt đã cản anh lại, sau đó quay sang nói với Liễu Nhất Phàm: “Lâm Thanh Diện cũng không phải dạng công tư ăn chơi như anh nói, bây giờ anh ấy cũng đã đến trình độ nội kình, chẳng qua chỉ mới đến chạm đến cánh cửa nội kình, bây giờ anh đã là nội kình tiểu thành, nếu đánh với Lâm Thanh Diện thì cũng ăn hiếp người khác quá rồi.”

Liễu Nhất Phàm nhướng mày, không ngờ Lâm Thanh Diện đã có thực lực chạm đến cánh cửa nội kình, nhưng mà trên mặt anh vẫn đầy vẻ khinh thường như cũ, dù sao thì giữa nội kình tiểu thành và vừa chạm đến cánh cửa nội kình, cũng không phải chỉ kém nhau một chút.

“Nếu là như thế thì cũng không cần lãng phí thời gian nhiều, anh còn trẻ thế này mà đã chạm đến cánh cửa nội kình thì cũng coi như có chút tài năng, nhưng mà so với những thiên tài thật sự thì vẫn còn kém không ít, hy vọng anh có thể tự hiểu rõ trình độ của bản thân.” Liễu Nhất Phàm nói, thiên tài thật sự mà anh vừa nói đến, đương nhiên là chỉ chính bản thân anh.

“Hừ, vừa mới chạm đến cánh cửa nội kình mà thôi, cũng chẳng có gì hay mà khoe, Thu Nguyệt, con có thời gian thì không bằng đi chơi với Nhất Phàm nhiều một chút, cần gì phải lãng phí thời gian trên người một người bình thường chứ.” Giang Trấn nói.

Giang Thu Nguyệt cũng không biết nên giải thích với ba cô thế nào nữa, bây giờ cô đột nhiên có hơi hối hận vì đã dẫn Lâm Thanh Diện về nhà, sớm biết như thế thì đã sắp xếp cho Lâm Thanh Diện ở lại khách sạn rồi.

Lâm Thanh Diện vòng qua Giang Thu Nguyệt, lập tức bước sang phía Liễu Nhất Phàm, chuyện đã phát triển đến nước này, nếu lúc này anh lại lùi bước, vậy thì anh sẽ thật sự bị Giang Trấn và Liễu Nhất Phàm xem thường.

Giang Thu Nguyệt thấy Lâm Thanh Diện đi qua đứng đối diện Liễu Nhất Phàm, trừng lớn mắt gọi: “Lâm Thanh Diện, anh làm gì đó!”

Lâm Thanh Diện cười nói: “Anh ta đã nói đến nước này rồi, nếu tôi không đánh với anh ta thì người khác sẽ tưởng tôi sợ anh ta thật đó.”

“Anh ngốc à, anh ta là cao thủ nội kình tiểu thành, anh không phải là đối thủ của anh ta!” Giang Thu Nguyệt hơi sốt ruột nói.

Lâm Thanh Diện quay đầu cười nhìn Giang Thu Nguyệt nói: “Từ nãy đến giờ tôi cũng chưa từng nói tôi chỉ vừa chạm đến cánh cửa nội kình mà.”

Giang Thu Nguyệt không suy nghĩ cẩn thận xem Lâm Thanh Diện nói như thế là có ý gì, ấn tượng đầu tiên của cô đã làm cô bất giác nghĩ rằng Lâm Thanh Diện hoàn toàn không thể nào thắng được Liễu Nhất Phàm.

Liễu Nhất Phàm thấy Lâm Thanh Diện khăng khăng muốn đánh nhau với mình, nở nụ cười hài hước, nói: “Không ngờ anh có cốt khí như thế, nếu đã như vậy, tôi sẽ để cho anh cảm nhận trình độ của bản thân một cách rõ ràng, cũng hy vọng anh nhớ kỹ, có đôi khi sợ sệt mới là lựa chọn tốt hơn.”

Lâm Thanh Diện đứng trước mặt Liễu Nhất Phàm, không nói thừa nhiều, chỉ nói thẳng: “Ra tay đi.”

Liễu Nhất Phàm bĩu môi, sau đó hét lớn, nắm chặt hai nắm đấm lại, bày ra một tư thế, sau đó nhanh chóng chạy vút qua chỗ Lâm Thanh Diện.

Nhà họ Liễu là truyền nhân của Hồng Quyền, trước đây Hồng Quyền cũng từng rất nổi tiếng ở trong nước, ở thời kỳ dân quốc còn từng truyền khắp từ Bắc chí Nam, nhưng mà sau này vì có người chấp pháp, võ thuật nước H phần lớn đều che giấu đi, một mạch nhà họ Liễu cũng đi sang nước M định cư phát triển.

Hồng Quyền khí thế mạnh mẽ, uy lực lâ dài, là ngạnh quyền hiếm thấy, nếu đánh nhau với cao thủ Hồng Quyền, thường thì không cần phải suy nghĩ xem tìm ra sơ hở của người đó như thế nào, mà là phải nghĩ xem khi người đó đánh ra một chiêu, bản thân có thể chống đỡ nổi hay không.

Hồng Quyền từ trước đến giờ đều lấy công làm thủ, cho dù có lộ sơ hở thì cũng rất hiếm khi để ý đến, bởi vì thường thì trước khi đối thủ kịp tấn công vào sơ hở đó thì đã ngã xuống vì không chịu đựng nổi nắm đấm của cao thủ Hồng Quyền.

Lâm Thanh Diện cảm nhận được khí thế trên người Liễu Nhất Phàm, cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ trong chiêu thức của anh ta, nhưng mà bản lĩnh mà sư phụ dạy cho anh là tập hợp sở trường của mọi nhà, cho dù Hồng Quyền có lợi hại thì Lâm Thanh Diện vẫn có thể tìm ra cách phá giải.

Huống chi thực lực của Lâm Thanh Diện đã đạt đến nội kình đại thành từ lâu, lại thêm ngoại công đỉnh cấp, cho dù là dùng phương pháp bạo lực để phá thì anh cũng có thể đánh bại Liễu Nhất Phàm một cách dễ dàng.

“Người này thật là quá liều lĩnh, cứ thế mà đánh nhau với Liễu Nhất Phàm, chờ lát nữa anh ta thua, ba lại sẽ mắng mình một trận, khi đó chỉ sợ là ba sẽ không cho mình xen vào chuyện của Quan Lĩnh nữa, ông chủ Quan Lĩnh là một người khôn khéo như thế, sao lại có một đứa con ngu ngốc như vậy chứ?” Giang Thu Nguyệt khó chịu nói thầm.

Giang Trấn và Liễu Hà Đông cũng đi đến cạnh hình Thái Cực, nhìn hai người chiến đấu, trong lòng bọn họ đều cảm thấy lần đánh nhau này, Liễu Nhất Phàm chắc chắn sẽ giành chiến thắng.

“Thực lực của thằng nhóc Quan Lĩnh này cũng không quá tệ, không ngờ còn có thể đánh với Liễu Nhất Phàm nhiều chiêu như thế mà còn chưa thua, cũng coi như là một nhân tài, nhưng đáng tiếc cuối cùng thì cậu ta cũng chỉ là con trai của một ông chủ khu vui chơi mà thôi.” Giang Trấn lạnh nhạt nói.

Liễu Hà Đông không trả lời Giang Trấn mà chỉ nhíu mày nhìn hai người đang chiến đấu, ông hiểu rất rõ đặc điểm của Hồng Quyền, tuy bây giờ nhìn thì hai người đang trong tình trạng đánh ngang tay nhau, nhưng dựa theo ánh mắt của Liễu Hà Đông thì Lâm Thanh Diện có rất nhiều cơ hội có thể ra tay đánh bại Liễu Nhất Phàm, anh cũng đúng là định làm như thế, nhưng cuối cùng đều nhịn được.

Chuyện này làm trong lòng Liễu Hà Đông có hơi kinh hãi, nếu thật sự như thế, thực lực của Lâm Thanh Diện chỉ sợ đã vượt qua Liễu Nhất Phàm rất nhiều, nếu không cũng không có khả năng nắm giữ toàn bộ tình hình chiến đấu trong tay.

“Anh Giang, có lẽ anh thật sự đã nhìn lầm người này rồi, cậu ta không có đơn giản như mặt ngoài đâu, trận chiến này, Nhất Phàm đã thua.” Liễu Hà Đông nói.

Trên mặt Giang Trấn hiện lên chút khó tin, không ngờ Liễu Hà Đông sẽ nói như thế, không khỏi nghiêm túc nhìn về phía Lâm Thanh Diện một lần nữa.

Cho dù thế nào thì Giang Trấn cũng là cao thủ nội kình đại thành, nhanh chóng phát hiện ra điểm kỳ lạ của Lâm Thanh Diện, cũng đã chú ý đến Lâm Thanh Diện có rất nhiều cơ hội có thể đánh bại Liễu Nhất Phàm, nhưng mà đều không làm như thế, giống như đang cố nể mặt Liễu Nhất Phàm, cho nên mới cố ý kéo dài thời gian chiến đấu vậy.

Giang Trấn giống như suy nghĩ gì đó gật đầu nói: “Xem ra đúng là tôi đã nhìn lầm người rồi, người này không đơn giản.”

Không lâu sau, Lâm Thanh Diện cảm thấy chắc cũng đã đến lúc rồi, anh cũng đã nể mặt Liễu Nhất Phàm lắm rồi, sau đó mới nắm lấy một cơ hội, dùng một chưởng đánh ngã Liễu Nhất Phàm xuống đất, hít sâu, thu công.

“Anh thua.”

Liễu Nhất Phàm ngồi dưới đất, ngây ngốc nhìn Lâm Thanh Diện, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, anh không ngờ rằng anh lại thua một tên chỉ vừa mới chạm đến cánh cửa nội kình.

Giang Thu Nguyệt cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, Lâm Thanh Diện lại đánh bại Liễu Nhất Phàm có thực lực nội kình tiểu thành, vậy chẳng phải có nghĩa là thực lực thấp nhất của Lâm Thanh Diện cũng đã là nội kình tiểu thành?

Cô hít sâu, bây giờ mới ý thức được, ngay từ lúc bắt đầu cô đã quá coi thường con người trông vô cùng bình thường này.

Lâm Thanh Diện xoay người, nhìn Giang Trấn hỏi: “Không biết bây giờ có còn người nào cho rằng Quan Lĩnh của tôi chỉ là một khu vui chơi cao cấp nữa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play