Lâm Thanh Diện và Mục Tu đến khoảng đất trống dùng làm nơi chiến đấu trước đây, những người còn lại đều vây xung quanh, làm người chứng kiến cho lần đấu này.
Lý Tam Thốn đến cạnh Lương Cung Nhạn Sương, cười nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, cô thấy không, tên Lâm Thanh Diện này quá ấu trĩ, người như vậy có gì tốt, anh ta đã thua Mục sư huynh bao nhiêu lần rồi, vậy mà còn điếc không sợ súng, tôi thấy hay là cô đừng dính lấy anh ta cả ngày nữa, thực ra tiềm lực của tôi cũng rất mạnh, hơn nữa còn trẻ như vậy…”
Lương Cung Nhạn Sương trừng anh ta, nói: “Ra chỗ khác, thằng nhãi như cậu hiểu cái gì.”
“Điều tôi nói không phải sự thật sao, vừa nãy anh ta đã cược với Mục sư huynh, nếu thua rồi thì phải rời khỏi đây.”
Lương Cung Nhạn Sương lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Anh ấy sẽ không thua.”
Cô ta cũng không biết mình lấy đâu ra tự tin, nếu Lâm Thanh Diện đã nói hôm nay anh sẽ không thua, vậy anh nhất định thắng.
Lý Tam Thốn hoàn toàn không hề có chút tự tin về Lâm Thanh Diện, theo anh ta thấy, trận đấu hôm nay của Lâm Thanh Diện sẽ kết thúc thất bại như trước đây.
Trên khoảnh đất trống, Lâm Thanh Diện và Mục Tu đứng đối diện nhau, Mục Tu đầy vẻ khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, vẻ mặt Lâm Thanh Diện lại bình thản.
Trong mấy lần đấu trước đây, Lâm Thanh Diện đã có năng lực đánh thắng Mục Tu, chỉ có điều vì để xác minh một số suy đoán của mình, anh đã xem Mục Tu như bạn tập luyện miễn phí.
Mà hiện giờ trong mắt Lâm Thanh Diện, tiếp tục đấu với Mục Tu đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vì vậỵ lúc này anh sẽ chứng minh thành quả nỗ lực hơn bốn tháng này của bản thân cho mọi người thấy.
Không có bất kỳ lời dư thừa nào, Lâm Thanh Diện một bước xông về phía Mục Tu, nhịp thở thay đổi, sức mạnh trong cơ thể tăng vọt, khiến tốc độ của anh nhanh hơn trước kia gấp bội, trong mắt mọi người, sau lưng Lam Thanh Diện đã xuất hiện tàn ảnh.
Nội công tăng lên không chỉ là sức mạnh của con người, nó có thể ảnh hưởng đến mỗi phương diện trên cơ thể, khiến tố chất các phương diện trong người đều đạt đến sự nâng cao tuyệt đỉnh.
Mục Tu nhìn thấy tốc độ thần tốc của Lâm Thanh Diện, ánh mắt đăm chiêu, Lâm Thanh Diện hôm nay dường như có hơi không giống với trước kia.
Anh ta không dám lơ là, lập tức nhìn chằm chằm động tác của Lâm Thanh Diện, bày ra tư thế tiếp chiêu.
Lâm Thanh Diện sau khi xông đến trước mặt Mục Tu, lập tức đánh một chưởng về trước, Mục Tu giơ tay tiếp chiêu, ngay giây phút chạm vào chưởng kia của Lâm Thanh Diện, đột nhiên nội công bộc phát, một luồng nội công hùng mạnh tấn công về phía Mục Tu, Mục Tu cau mày, toàn lực chống đỡ, đợi đến sau khi hóa giải được chưởng này của Lâm Thanh Diện, cơ thể đã ngã lùi về sau năm mươi mét.
“Sức mạnh của cậu sao lại trở nên to lớn như vậy?” Mục Tu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Lâm Thanh Diện so với lần trước lại tiến bộ nhiều như vậy.
“Sức mạnh cuar tôi luôn to lớn như vậy mà.” Lâm Thanh Diện cười, nói.
Mục Tu hừ lạnh, nói: “Phô trương thanh thế, tôi không tin mỗi một chiêu của cậu đều đạt được sức mạnh to lớn như vậy!”
Nói xong, anh ta chủ động xuất chiêu, đánh mấy chưởng thần tốc về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện thoải mái tiếp chiêu, mỗi một chiêu đều phát huy sức mạnh không thua kém một chưởng vừa nãy.
Đến tận lúc này, Mục Tu mới nhận ra, năng lực của Lâm Thanh Diện không phải là nhất thời, mà là trình độ đã đạt đến dẳng cấp này mới có thể phát huy sức mạnh như vậy.
“Đáng chết, lần trước sức thằng ranh này còn chưa mạnh như vậy, sao bây giờ đã trở nên lợi hại thế này?” Trong lòng Mục Tu nghi ngại, chăm chú quan sát mỗi một lần tấn công của Lâm Thanh Diện, không dám lơ là chút nào.
Hai sư huynh khác, người đã đạt đến cấp nội công, đang có mựt ở đây, nhìn hai người Lâm Thanh Diện và Mục Tu đang giao đấu, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, người khác có thể nhìn không ra năng lực của Lâm Thanh Diện thế nào, nhưng hai người họ thấy rất rõ ràng.
Năng lực mà tên này thể hiện đã hoàn toàn vượt mặt họ, nếu đổi thành hai người họ đánh với Lâm Thanh Diện, chắc chắn hiện giờ đã đầu hàng rồi.
“Thằng oắt này sao vậy, vì sao lại tiến bộ nhiều như vậy? Lẽ nào trước đây cậu ta tìm chúng ta giao đấu, đều là cố ý thua sao?”
“Gì đây, cậu ta thế này cũng quá khủng khiếp rồi đó, cậu ta vừa trở về mới bốn tháng, mà đã đạt đến cấp độ này, dùng từ yêu nghiệt để hình dung cậu ta cũng không quá đâu nhỉ?”
Hai người tự lẩm bẩm, họ đã bị chấn kinh trước năng lực mà Lâm Thanh Diện thể hiện.
Lúc này, trên một ngọn đồi nhỏ gần đó, một bóng dáng già nua đang nhìn về phía hai người chiến đấu trên khoảnh đất trống, khuôn mặt mỉm cười mãn nguyện.
“Quả nhiên là hạc giữa bầy gà, hạt giống tốt như vậy, e rằng ta cũng hao tốn hết vận may mới có thể gặp được, bốn tháng, nội công đã đạt đến trình độ thế này, trên đời còn ai có thể sánh bằng nó?”
“Có đồ đệ như vậy, đời này không hối tiếc!”
Trận chiến trên khoảnh đất trống vẫn tiếp diễn như cũ, hai người Lâm Thanh Diện và Mục Tu đã giao thủ hơn trăm chiêu, lúc này, Mục Tu không khỏi cảm thấy lực bất tòng tâm, anh ta phát hiện bản thân vậy mà lại rơi xuống thế hạ phong trước mặt Lâm Thanh Diện.
Mà Lâm Thanh Diện vẫn luôn nhanh nhẹn đối phó, tựa như không dùng hết toàn lực, dù cho Mục Tu sử dụng chiêu gì, đều có thể dễ dàng ứng phó.
Cuối cùng, lúc Mục Tu tiếp chiêu của Lâm Thanh Diện đã để lộ sơ hở, Lâm Thanh Diện nắm bắt thời cơ, lập tức chưởng vào ngực Mục Tu, đánh ngã anh ta trên đất.
Vị trí Mục Tu ngã xuống, xuất hiện một cái lỗ khoảng 3cm, đủ thấy uy lực của một chưởng Lâm Thanh Diện đánh vừa nãy mạnh bao nhiêu.
“Anh thua rồi.” Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Mục Tu ngây ngẩn nhìn Lâm Thanh Diên đứng trước mặt, hơi không phản ứng kịp chuyện vừa xảy ra.
Anh ta mới vậy đã thua Lâm Thanh Diện? Thua cái tên tự phụ, rời xa sư phụ mấy năm?
Cậu ta rõ ràng mới quay về có bốn tháng!
Chỉ có bốn tháng, đã đánh thắng anh ta, người học nội công ba năm, trong lòng Mục Tu nhất thời có hơi suy sụp.
Tận đến giờ phút này, trong lòng anh ta mới hiểu rõ, dù cho Lâm Thanh Diện giữa chừng có mấy năm không theo cạnh sư phụ, thiên phú mạnh mẽ của Lâm Thanh Diện vẫn có thể đủ để nhẹ nhàng bù đắp sự cách biệt về thời gian như cũ.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng Lâm Thanh Diện trì trệ mấy năm, sẽ trở thành một người vô dụng, tuy nhiên thực tế anh ta đã đánh giá thấp tiềm lực của một thiên tài.
Lúc này, mọi người xung quanh đều chấn kinh trong lòng như Mục Tu, chỉ dùng bốn tháng đã đánh thắng sư huynh có năng lực mạnh nhất hiện giờ của họ.
Thiên phú của Lâm Thanh Diện đủ để dùng từ khủng khiếp mà hình dung.
Lý Tam Thốn ngây ngốc nhìn Lâm Thanh Diện, yết hầu dường có vật gì nghẽn lại, muốn nói chuyện lại nói không nên lời.
Lâu sau đó, anh ta thở dài, nói lẩm bẩm: “Rốt cuộc giữa tôi và cậu ta vẫn cách nhau quá xa.”
Trong những người có mặt ở đây, người phản ứng lại đầu tiên là Lương Cung Nhạn Sương, cô ta sung sướng nhảy cẫng lên, chạy về phía Lâm Thanh Diện với khuôn mặt vui vẻ.
“Lâm Thanh Diện, anh thật sự quá lợi hại rồi! Không hổ là người đàn ông tôi nhìn trúng!”
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện đầy vạch đen, cúi đầu nhìn Mục Tu, nói: “Từ hôm nay, anh chính là em trai cô ta.”
Khóe môi Mục Tu nhúc nhích, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ biến thành tiếng thở dài, vừa yếu ớt, vừa bất lực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT