Tòa cao ốc Lam Khấu.

Lâm Thanh Diện đứng ở phía trước cửa sổ sát đất nhìn ra cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ, sau đó duỗi lưng một cái rồi lại thở dài một hơi.

Lần này tiêu diệt nhà họ Hàn, tìm được Hứa Bích Hoài, làm rõ thân phận của Hứa Bích Hoài, để cho những tảng đá đang treo ở trong lòng của Lâm Thanh Diện rốt cuộc cũng đã rơi xuống, trong lòng của anh liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Mà cái anh không thể tưởng tượng nhất đó chính là Hứa Bích Hoài mang thai con của anh, anh là một người đã sắp trở thành ba.

Nghĩ đến đây, trên mặt của Lâm Thanh Diện nhịn không được mà lộ ra nụ cười.

Đương nhiên trước mắt, trí nhớ của Hứa Bích Hoài vẫn còn chưa khôi phục lại được, anh còn phải nghĩ cách để cho Hứa Bích Hoài khôi phục ký ức, mặc dù là cảm giác đầu của tình yêu không tệ, nhưng mà Lâm Thanh Diện vẫn muốn Hứa Bích Hoài của trước kia.

“Một mình anh đứng đó cười ngây ngô cái gì vậy?” Lúc này có một giọng nói vang lên.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết Thư Hân đến từ lúc nào.

“Không có gì hết, chỉ là nghĩ đến lần này đến thành phố T đã kết thúc những chuyện mà mình muốn làm, trong lòng dễ chịu không ít.” Lâm Thanh Diện nói.

“Cho nên anh dự định trở về à?” Thư Hân hỏi.

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Chờ xử lý xong chuyện ở bên này, cũng chính là thời điểm nên trở về, mang Bích Hoài trở lại hoàn cảnh quen thuộc sẽ có lợi cho việc khôi phục ký ức của cô ấy.”

“Anh thật tuyệt tình như vậy đó à? Anh muốn vứt bỏ người ta như thế này hả, đi khỏi thật à?” Thư Hân lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương, bộ dạng đó nhìn động lòng người, bất kể là ai nhìn thấy, chỉ sợ đều sẽ sinh ra cảm xúc thương cảm.

Lâm Thanh Diện đen mặt lại, lên tiếng nói: “Đừng có làm rộn.”

Thư Hân lập tức cười hắc hắc, sau đó đi đến trước người của Lâm Thanh Diện, trên mặt tràn đầy vẻ dịu dàng mà nói: “Dù sao thì anh cũng phải đi, nếu không thì trước khi đi anh chiều chuộng tôi một lần đi, cũng để cho người ta cảm nhận được cảm giác tâm tâm niệm niệm lâu như vậy rồi. tôi đảm bảo với anh, tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai biết đâu, cái này là bí mật nhỏ giữa hai người chúng ta, anh chỉ cần bỏ ra nửa tiếng đồng hồ..."

Lâm Thanh Diện trực tiếp giơ tay lên gõ lên trên trán của Thư Hân, ở trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, đúng là năng lực của Thư Hân rất mạnh, chỉ là có chút... quá háo sắc.

“Lại nói năng hồ đồ nữa thì tôi sẽ ném cô ra khỏi cửa sổ đó.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Thư Hân tự chuốc lấy nhục, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm mất mát, sau đó mở miệng nói với Lâm Thanh Diện: “Thôi bỏ đi bỏ đi, cái tên du mộc này cả đời cũng không đeo được bao, vậy thìtôi sẽ nghĩ rằng anh không thể kiên trì nổi nửa tiếng đồng hồ, cho nên mới từ chối tôi.”

Lâm Thanh Diện cười khổ, đối với Thư Hân, đúng là không có biện pháp nào cả.

“Tôi đến đây tìm anh là có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết, anh có muốn nghe hay không hả?” Thư Hân mở miệng hỏi.

“Tin tức gì vậy?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Hình như là vợ của anh đã khôi phục trí nhớ rồi đó, chắc có lẽ là bị những thứ anh làm kích thích tới, bây giờ cô ấy đang ở một mình ở trong phòng kìa.” Thư Hân nói.

Hai mắt của Lâm Thanh Diện lập tức sáng lên, kích động nói: “Cô nói thật hả?”

“Anh đi xem thử xem chẳng phải là biết liền ư.” Thư Hân nói.

Lúc này, Lâm Thanh Diện quay người lại nhanh chóng chạy về phía thang máy, đi xuống lầu.

Thư Hân nhìn theo bóng lưng của Lâm Thanh Diện, bất lực thở dài, tự lẩm bẩm: “Nếu như ngay từ lúc đầu, cái tên này đụng phải mình thì tốt biết bao nhiêu, chắc có lẽ đây chính là số mệnh.”

...

Ở trong phòng của Hứa Bích Hoài.

Lúc này Hứa Bích Hoài đang ngồi ở bên giường, trên mặt tràn đầy cảm xúc, vẻ mê mang tồn tại trước đó trong đôi mắt của cô lúc này đã biến mất không còn thấy gì nữa.

Đúng lúc này, cửa phòng bị người khác đẩy ra. Lâm Thanh Diện lao vào trong, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng hỏi: “Bích Hoài, em đã khôi phục trí nhớ rồi, có đúng không? Thật là tốt quá đi thôi, anh còn nói là muốn dẫn em đến hoàn cảnh quen thuộc, bây giờ xem ra không cần nữa rồi.”

Lúc này Hứa Bích Hoài đang ngồi thẳng người, nhíu mày trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện một chút, lên tiếng nói: “Lâm Thanh Diện, anh có thể mỗi ngày đừng có lộn xộn được hay không hả, không ra thể thống gì cả, anh có biết là tại vì anh mà nhà ta bị biết bao nhiêu người khinh miệt hay không, sau này anh có thể mạnh mẽ hơn một chút hay không hả!”

Lâm Thanh Diện lập tức sửng sờ, cảm nhận được giọng điệu nói chuyện của Hứa Bích Hoài dường như trở về vài năm trước trong quá khứ, trạng thái lạnh lùng hờ hững của Hứa Bích Hoài đối với anh.

“Bích Hoài, em... em sao vậy?” Lâm Thanh Diện cẩn thận mở miệng hỏi.

“Tôi không có sao hết, anh mau đi kêu người ta đưa chăn mền tới đi, ở đây chỉ có một cái giường thôi, chẳng lẽ anh lại muốn ngủ chung với tôi à? Đừng có quên lúc ở nhà anh vẫn ngủ ở dưới đất đó.” Hứa Bích Hoài nói.

Lâm Thanh Diện lập tức hiểu ra, quả thật trí nhớ của Hứa Bích Hoài đã khôi phục lại rồi, chỉ có điều là trí nhớ của cô chỉ khôi phục vào khoảng thời gian mấy năm trước thôi.

Cái này khiến cho Lâm Thanh Diện cảm giác đau cả đầu.

Hứa Bích Hoài nhìn mặt mũi của Lâm Thanh Diện tràn đầy vẻ xoắn xuýt, cô nói: “Anh đi qua đây, đưa mặt đến gần chỗ của tôi này.”

Lâm Thanh Diện có chút nghi ngờ, dựa theo thái độ lúc trước Hứa Bích Hoài đối xử với anh, không phải là cô muốn cho mình một bạt tay đó chứ?

“Em muốn làm cái gì?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

“Kêu anh đưa mặt đến đây thì anh cứ đưa đến đây đi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì hả.” Hứa Bích Hoài trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói.

Trên mặt của Lâm Thanh Diện tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng mà anh vẫn đưa mặt của mình tới, nghĩ thầm bây giờ Hứa Bích Hoài cũng được xem như là người bệnh, mình không thể so đo với cô được.

Anh nhắm mắt lại, cảm giác Hứa Bích Hoài thật sự có thể sẽ đánh anh.

Đúng lúc này, anh cảm thấy có một xúc cảm ướt át mềm mại, lập tức mở mắt ra, phát hiện Hứa Bích Hoài đang hôn vào má của anh.

Lâm Thanh Diện đột nhiên sửng sốt, không thể tin được mà nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng hỏi: “Bích Hoài, em đây là..."

Hứa Bích Hoài lập tức nở nụ cười, trên mặt lộ ra nụ cười thích thú và vui vẻ, cô nói: “Cái đồ ngốc này, em đang gạt anh đó, tất cả trí nhớ của em đều đã khôi phục hết rồi, em đã nhớ lại hết rồi, lúc nãy em chỉ muốn trêu chọc anh thôi.”

Lâm Thanh Diện nhìn cô một cái, không ngờ đến Hứa Bích Hoài lại trêu chọc mình như vậy, anh lập tức kéo Hứa Bích Hoài vào trong lồng ngực của mình, mở miệng nói: “Em hay quá ha, cũng dám gạt anh nữa, xem xem anh xử lý em như thế nào.”

“Nè, anh chọc nhẹ thôi, em là người đang mang thai bé con đó.” Hứa Bích Hoài vội vã nói.

Lâm Thanh Diện nhanh chóng thu tay của mình lại, bây giờ anh xem Hứa Bích Hoài còn quan trọng hơn so với cả mình, đương nhiên phải che chở cho cô đàng hoàng.

Hứa Bích Hoài ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Diện, cô nói: “Lâm Thanh Diện, cảm ơn anh, gặp được anh là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của em.”

Lâm Thanh Diện dịu dàng kéo Hứa Bích Hoài vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi mượt mà của cô.

Một hồi lâu sau Lâm Thanh Diện mới tách ra khỏi môi của Hứa Bích Hoài, anh hỏi tiếp: “Nếu như em muốn cảm ơn anh, có phải là em nên làm chút gì đó không?”

Hứa Bích Hoài sững sờ hỏi: “Làm cái gì đây?”

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện nhìn thẳng vào trong cổ áo của Hứa Bích Hoài, còn liếm liếm môi nữa.

Mặt của Hứa Bích Hoài lập tức đỏ bừng lên, đưa tay đánh vào Lâm Thanh Diện, nói: “Cái đồ xấu xa này, anh không sợ ảnh hưởng đến đứa bé hả?”

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cũng không còn là một người đàn ông ngay thẳng trong quá khứ, dùng một giọng nói xấu xa mà nói với Hứa Bích Hoài: “Ngoại trừ phương thức truyền thống, không phải còn có thể dùng..."

Nói xong, Lâm Thanh Diện đặt ngón tay trên đôi môi mềm mại của Hứa Bích Hoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play