Hổ Phách và Hứa Bích Hoài không ngờ bây giờ lại có người đột nhiên xuất hiện cướp ly trà sữa đi, bọn họ đều giật mình.

Lúc Lâm Thanh Diện nói như thế, Hổ Phách cảm thấy chột dạ, không ngờ việc mình bỏ thuốc vào trong ly trà sữa lại bị Lâm Thanh Diện nhìn thấy.

Cô ta bực bội quay phắt đầu sang trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện rồi cất tiếng hỏi: “Lại là anh nữa hả, rốt cuộc anh muốn làm gì, anh chạy đến chỗ chúng tôi quậy thì thôi đi, bây giờ lại còn chạy đến nơi này, anh nghĩ rằng nhà họ Tô là hạng tầm thường à!”

Sau khi nhìn thấy rõ người ấy là Lâm Thanh Diện, cô cũng nhíu mày lại, rõ ràng cô cảm thấy bất mãn khi Lâm Thanh Diện đột ngột xuất hiện và cướp đi ly trà sữa của mình.

Lâm Thanh Diện không hề quan tâm đến sự hống hách của Hổ Phách, đợi đến khi cô ta nói xong, anh mới hỏi: “Tôi hỏi cô, cô bỏ cái gì vào trà đấy!”

Gương mặt Hổ Phách lập tức lộ ra vẻ hoang mang, có điều cô ta nhanh chóng tìm được cách ứng phó, cô ta gầm lên: “Anh nói nhăng nói cuộc cái gì đấy, tôi chẳng có bỏ cái gì vào ly trà sữa hết, anh cố ý kiếm chuyện đúng không, khó khăn lắm cô chủ nhà tôi mới uống được một ly trà sữa mà còn bị anh cản, đúng là đáng ghét thật!”

Hứa Bích Hoài đứng trước mặt Hổ Phách, cô nhíu mày nhìn Lâm Thanh Diện rồi cất tiếng nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Trước kia chúng tôi đã đối xử khoan dung với anh lắm rồi, tại sao anh cứ năm lần bảy lượt quấy rối chúng tôi kia chứ?”

“Bích Hoài, cô ta bỏ thứ gì đó vào trong trà sữa của em, rất có thể cô ta muốn hãm hại em, cô ta không đơn giản như em nghĩ đâu.” Lâm Thanh Diện nói với Hứa Bích Hoài.

Hổ Phách vừa nghe thấy thế lập tức nổi nóng ngay: “Cô chủ, cô đừng nghe anh ta nói nhăng nói cuội, anh ta muốn chia rẽ quan hệ giữa chúng ta đó, lòng dạ người này rất khó lường, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi.”

“Nếu như ly trà sữa này không có vấn đề gì, thế thì bây giờ cô uống nó cho tôi, chỉ cần cô uống thì tôi sẽ xin lỗi cô ngay.” Lâm Thanh Diện nói với cô ta.

Hổ Phách lập tức cảm thấy chột dạ, ánh mắt cô ta không dám nhìn thẳng vào Lâm Thanh Diện nữa: “Ai mà biết hồi nãy anh giật lấy cái ly rồi có bỏ thêm thứ gì vào trong đó hay không chứ, tôi sẽ không bị anh lừa đâu.”

“Thế thì tôi sẽ lấy ly trà sữa này đi làm kiểm tra, nếu như để tôi điều tra ra được cô bỏ thứ gì vào trong đó, chắc chắn cô không xong với tôi đâu.” Lâm Thanh Diện hừ lạnh.

Hổ Phách cảm thấy hơi hoang mang, cô ta nhìn ly trà sữa trong tay Lâm Thanh Diện chằm chằm rồi duỗi tay muốn cướp lấy nó.

Lâm Thanh Diện giơ cao tay lên, tránh đi tay của Hổ Phách, anh lạnh lùng nhìn cô ta.

Hổ Phách lập tức cảm thấy sốt ruột, cô ta quay đầu nói với Hứa Bích Hoài: “Cô chủ, đây là trà sữa của chúng ta, không thể để cho cái tên đáng ghét này giành được, anh ta còn muốn mượn lấy nó để đổ oan cho tôi, lòng dạ của anh ta nham hiểm thật đấy, cô chủ mau giúp tôi lấy lại đi.”

Rồi sau đó Hổ Phách lại nhào vào người Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện tránh người đi, anh lạnh giọng mà nói: “Nếu như cô không làm gì thẹn với lòng mình thì tại sao lạ sợ tôi lấy chiếc ly này đi làm giám định?”

“Rõ ràng anh muốn lấy ly trà sữa này để đổ oan cho tôi, vì tôi không muốn anh đổ oan cho mình nên mới muốn giành lại, anh mau trả trà sữa lại cho tôi!” Hổ Phách ré lên.

Với võ công của Lâm Thanh Diện, Hổ Phách muốn giựt thứ đồ trong tay anh là chuyện không thể nào.

Hổ Phách thấy mình không giựt lại được bèn dứt khoát ôm chầm lấy Lâm Thanh Diện, muốn làm ly trà sữa trên tay anh đổ đi, nếu là thế thì Lâm Thanh Diện sẽ không tài nào đi làm giám định được.

Lâm Thanh Diện không ngờ người hầu của Hứa Bích Hoài lại bám dai như thế, thấy cô ta ôm mình, anh dứt khoát nhấc chân đá vào người cô ta, khiến cô ta ngã sấp ra mặt đất.

Hứa Bích Hoài thấy thế bèn đến đỡ Hổ Phách dậy, gương mặt xinh xắn của cô toát ra vẻ tức giận, cô quát lên với Lâm Thanh Diện: “Đủ rồi! Rốt cuộc anh muốn làm gì, nếu như anh cần tiền thì tôi có thể cho anh, anh cần gì phải vô duyên vô cớ đánh người kia chứ!”

Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài có nổi giận cũng dịu dàng như thế, trong lòng anh cảm thấy thương cô cực kỳ. Người hầu nữ của Hứa Bích Hoài bỏ thuốc vào trong ly trà sữa là để hãm hại cô, đã là thế rồi, làm sao anh có thể yên tâm để Hứa Bích Hoài ở lại nhà họ Tô nữa kia chứ.

“Cô chủ, cô mau gọi điện thoại cho ông chủ dặn ông ấy cử người đến đón chúng ta, chứ bằng không hôm nay chúng ta sẽ bị cái tên này hại đó.” Hổ Phách cất tiếng nói.

Hứa Bích Hoài vội vàng gật đầu, cô vội vàng lấy điện thoại ra, toan gọi cho Tô Thành Hải.

Lâm Thanh Diện thở dài bất đắc dĩ, anh đi đến trước mặt Hứa Bích Hoài rồi duỗi tay cầm lấy điện thoại của cô: “Bích Hoài, sau khi em khôi phục trí nhớ, chắc chắn em sẽ nhận ra anh chẳng có ác ý gì với em cả. Chẳng qua bây giờ em bị nhà họ Tô lừa lọc mà thôi, anh không thể để cho em về nhà họ Tô được, nơi đó còn có nguy hiểm chưa thể xác định, bởi thế chỉ đành để cho em chịu chút khổ mà thôi.”

“Anh!” Hứa Bích Hoài gọi Lâm Thanh Diện một tiếng, anh duỗi tay ra dánh vào sau lưng Hứa Bích Hoài, khiến cho cô ngất đi.

Hổ Phách thấy Hứa Bích Hoài ngất đi thì lại càng sốt ruột hơn nữa, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: “Anh…Anh có biết mình đang làm gì không hả, nhà họ Tô là một thế lực có thể một tay che trời ở thành phố T đó, anh đối xử với cô chủ nhà chúng tôi như thế, đến lúc đó anh sẽ phải hối hận.”

“Đừng giả vờ giả vịt nữa, tôi khuyên cô tốt nhất là thật thà nói cho tôi biết sự thật đi, rồi tôi sẽ tha cho cô một mạng. Chứ bằng không đừng nói là nhà họ Tô, đến cả nhà họ Hàn tôi cũng có thể tàn sát hết cả!” Giọng nói của Lâm Thanh Diện lạnh tanh.

Hổ Phách biến sắc, không ngờ Lâm Thanh Diện lại ăn nói đanh thép như thế này, có điều cô ta cảm thấy Lâm Thanh Diện chỉ dọa dẫm mình mà thôi, bởi thế không định nói sự thật cho anh biết.

“Anh bớt hù dọa tôi đi, đến nhà họ Tô anh cũng không đụng chạm đến nổi chứ đừng bảo là nhà họ Hàn, nếu anh còn chấp mê bất ngộ, cuối cùng chỉ còn con đường chết mà thôi.”

Thấy Hổ Phách không chịu nói thật, anh cũng chẳng tiếp tục nhiều lời với cô ta mà lấy điện thoại gọi cho Thư Hân một cuộc, bảo cô ta lái xe qua đón bọn họ.

Hổ Phách thấy Lâm Thanh Diện không để cho cô ta đi bèn nhổm người dậy định bỏ chạy, Lâm Thanh Diện kéo cô ta lại, đá vào chân Hổ Phách, khiến cho cô ta không tài nào tháo chạy nổi.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe của Thư Hân chạy đến bên vườn hoa nhỏ, sau khi ôm Hứa Bích Hoài lên xe, Lâm Thanh Diện kéo Hổ Phách cùng rời khỏi nơi này.

Tòa nhà Lam Khấu, ở hành lang khu nghỉ ngơi, Lâm Thanh Diện đang đi qua đi lại ở nơi này.

Hứa Bích Hoài đã được anh ôm vào trong phòng nghỉ, anh đánh Hứa Bích Hoài một cái, chắc hẳn cô ấy sẽ ngủ cả ngày.

Hổ Phách bị Thư Hân nhốt lại, trước lúc cô ta chưa chịu nói thật thì sẽ không thả cô ta ra.

Ly trà sữa ấy đã được mang đi giám định rồi, bây giờ Lâm Thanh Diện đang chờ đợi kết quả, tiện thể suy đoán về một vài khả năng có thể xảy ra.

Một hồi lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên, Thư Hân cầm một bản giám định đến cho anh xem.

Lâm Thanh Diện lập tức bước đến đón cô ta ngay, anh cất tiếng hỏi: “Kết quả giám định ra sao?”

Sắc mặt Thư Hân hơi phức tạp, cô ta đáp: “Đúng là trong ly trà sữa ấy có chứa thành phần khác, bác sĩ giám định có nói.”

“Là thuốc phá thai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play