Tô Thành Hải đang ngồi cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Toàn bộ tầng này đã được ông ta bao hết cho nên ông ta cũng không lo lắng sẽ có người tới quấy rầy cuộc nói chuyện của ông ta và Lâm Thanh Diện hôm nay.
Lúc này trước mặt Tô Thành Hải đang đặt một phần hợp đồng bí mật và một tấm thẻ ngân hàng, ông ta rất có lòng tin đối với chuyện thuyết phục Lâm Thanh Diện này.
Thiên hạ rộn ràng đều là vì lợi ích mà đến, ông ta không tin Lâm Thanh Diện sẽ khác với mọi người, chỉ cần có đủ lợi ích dụ hoặc thì chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ từ bỏ, nếu như anh ta còn kiên trì thì đó chỉ có thể nói do lợi ích mình đưa ra chưa đủ nhiều.
Ông ta vô cùng tự tin đối với sự chuẩn bị của mình hôm nay, tin rằng chỉ cần mình đưa tấm thẻ ngân hàng này ra thì chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ thay đổi chủ ý của mình.
Nhà họ Lâm có bao nhiêu phân lượng Tô Thành Hải cũng rất rõ ràng, trong tấm thẻ ngân hàng này là tiền, đủ để nhà họ Lâm lên một tầm cao mới, chỉ cần Lâm Thanh Diện không phải người ngu thì chắc chắn cũng không từ chối.
Không bao lâu sau, hai nhân viên phục vụ đưa Lâm Thanh Diện đi lên tầng ba, đi tới trước mặt Tô Thành Hải.
Sau khi đưa Lâm Thanh Diện đến, hai nhân viên phục vụ kia định lui xuống thì Tô Thành Hải liền trực tiếp lấy ra hai chồng tiền đưa cho bọn họ, mặt mũi hai người tràn đầy cảm kích, sau khi nhận tiền liền bước nhanh rời khỏi nơi này.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Tô Thành Hải, phát hiện ra người đàn ông trung niên trước mặt này có một cỗ khí chất mạnh mẽ, rất phù hợp với thân phận gia chủ của nhà họ Tô này, quan trọng nhất chính là mặt mũi của Tô Thành Hải và Hứa Bích Hoài có mấy phần giống nhau, cái này khiến trong lòng Lâm Thanh Diện càng thêm chắc chắn, vị gia chủ của nhà họ Tô này tám phần là cha ruột của Hứa Bích Hoài.
Tô Thành Hải đánh giá Lâm Thanh Diện vài lần, nhìn chàng trai bình thường không có điểm gì đặc biệt trước mặt này, trong lòng Tô Thành Hải lập tức sinh ra mấy phần coi thường, suy nghĩ muốn để Lâm Thanh Diện rời xa Hứa Bích Hoài cũng càng thêm kiên định hơn.
"Ngồi đi." Tô Thành Hải hướng về phía Lâm Thanh Diện nói một câu.
Lâm Thanh Diện cũng không khách sáo, ngồi xuống đối diện với Tô Thành Hải.
"Nếu như cậu là người thông minh thì chắc hẳn cũng đã đoán ra tôi tìm cậu tới đây là có mục đích gì, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng nữa, Tiểu Nhu là con gái của tôi, tôi không hi vọng những chuyện và người có liên quan trong quá khứ xuất hiện trong cuộc sống của nó nữa, nếu như cậu tới đây vì nó thì tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn là mau chóng từ bỏ đi, bây giờ nó đã là cô chủ của nhà họ Tô, tôi có thể cho nó một cuộc sống tốt hơn, hi vọng sau này cậu có thể đừng tới quấy rầy nó nữa." Tô Thành Hải nói thẳng vào vấn đề.
Lâm Thanh Diện nở nụ cười, mở miệng nói: "Cô ấy là vợ của tôi."
Tô Thành Hải nhíu mày, nói: "Tôi không quan tâm quá khứ hai người có quan hệ như thế nào nhưng bây giờ Tiểu Nhu đã có thân phận hoàn toàn mới, tất cả quá khứ đều đã không còn liên quan gì tới nó nữa, nếu như cậu thật sự muốn tốt cho nó thì đừng tới tìm nó nữa."
"Ồ? Tôi thật sự muốn hỏi một chút, ông lấy tư cách ở đâu để nói những lời như vậy." Khí thế trên người Lâm Thanh Diện lập tức trở nên trêu tức, nếu ngay từ đầu đối phương đã không có ý tốt vậy thì anh cũng sẽ không cần khách sáo.
Tô Thành Hải hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Tôi là ba của Tiểu Nhu, đương nhiên là có tư cách rồi."
"Ha ha, hai mươi năm qua Bích Hoài vẫn luôn sống ở Hồng Thành, tôi kết hôn với cô ấy cũng được mấy năm rồi nhưng trước giờ sao lại chưa từng nghe nói cô ấy có một người ba như ông? Nếu ông thật sự là ba của cô ấy thì trong hai mươi năm từ nhỏ đến lớn của cô ấy ông ở đâu? Bây giờ ông chỉ dùng một câu nói mà muốn cướp cô ấy đi, không khỏi cũng quá không nói đạo lý rồi." Lâm Thanh Diện chất vấn.
Rõ ràng Tô Thành Hải hơi chột dạ, nhưng ông ta điều chỉnh lại trạng thái của mình rất nhanh, mở miệng nói: "Năm đó tôi bỏ lại Tiểu Nhu là vì bất đắc dĩ, nó là con riêng của tôi mà lúc ấy vợ tôi vẫn còn sống nên nếu như tôi đem nó về nhà thì kết quả của nó chắc chắn sẽ rất thảm, cho nên tôi chỉ có thể đưa hai mẹ con bọn họ đến phương bắc, tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho nó, hơn nữa tôi là ba ruột của nó, trong cơ thể nó đang chảy dòng máu của tôi, chỉ dựa vào điều này là tôi đã có quyền quyết định chuyện của nó rồi."
Lâm Thanh Diện không ngờ năm đó Hứa Bích Hoài lại có cảnh ngộ như thế, cô lại là con gái riêng của Tô Thành Hải.
Nhưng Tô Thành Hải lại càng khiến cho Lâm Thanh Diện cảm thấy Hứa Bích Hoài không thể tiếp tục ở lại nhà họ Tô được, Hứa Bích Hoài là con gái riêng nên mới bị Tô Thành Hải đưa tới phương bắc vậy mà bây giờ ông ta lại còn dám đường hoàng nói đây là vì muốn tốt cho Hứa Bích Hoài.
Phải biết là năm đó Hứa Quốc Hoa tìm được Hứa Bích Hoài ở bên cạnh thùng rác, mặc dù không biết vì sao mẹ đẻ của Hứa Bích Hoài lại nhẫn tâm vứt bỏ cô nhưng chắc chắn cũng không nằm ngoài mấy lý do này.
Nếu như năm đó Hứa Bích Hoài vẫn còn là một đứa bé không được Hứa Quốc Hoa nhặt được thì bây giờ trên thế giới này còn có người này hay không cũng không biết trước được, mà Tô Thành Hải là người phải chịu trách nhiệm chính.
Nghe ý tứ của Tô Thành Hải, sở dĩ bây giờ ông ta tìm Hứa Bích Hoài về là bởi vì vợ ông ta đã qua đời, lý do hoang đường này chỉ nghe thôi cũng đã làm cho người ta tức giận, vậy mà Tô Thành Hải lại còn nói một cách hùng hồn như vậy, thật sự không biết là ông ta nghĩ như thế nào nữa.
"Bao nhiêu năm qua Bích Hoài trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng không có chuyện nào có liên quan tới ông, nói cho cùng thì ông cũng chỉ có công sinh ra cô ấy mà thôi, hơn nữa ba mẹ bây giờ của Bích Hoài tìm được cô ấy ở bên cạnh thùng rác, nếu không phải Bích Hoài may mắn thì có lẽ cô ấy đã không còn sống được tới bây giờ nữa, bây giờ mà ông vẫn còn có mặt mũi nói ra mấy lời này à, chẳng lẽ ông không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?" Lâm Thanh Diện chỉ trích Tô Thành Hải.
Tô Thành Hải nghe được lời này của Lâm Thanh Diện, trong lòng hơi chột dạ, không ngờ ngày xưa đứa con gái này của ông ta lại bị ném ở bên cạnh thùng rác, đây là chuyện mà ông ta chưa từng nghĩ tới, lúc trước ông ta chỉ lo giấu diếm vợ của mình nên sao có thể quan tâm tới những thứ này được.
Nhưng làm gia chủ của nhà họ Tô, những lời này của Lâm Thanh Diện vẫn không thể khiến ông ta xuất hiện bất kỳ dao động nào, bây giờ Hứa Bích Hoài cũng là một bước mấu chốt để ông ta tạo mối quan hệ với nhà họ Hàn nên ông ta tuyệt không thể để cho con gái mình rời đi với Lâm Thanh Diện được.
"Đủ rồi, hôm nay tôi gọi cậu tới đây không phải để cậu khiển trách tôi, Tiểu Nhu là con gái của tôi, đây là sự thật không thể nào chối cãi được, tôi biết cậu đến từ nhà họ Lâm ở Kinh Đô nên có lẽ cảm thấy mình cũng có chút vốn liếng nên muốn cướp Tiểu Nhu khỏi tay tôi, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết rằng nhà họ Tô của tôi không đơn giản như cậu thấy đâu, tôi có thể ngồi ở đây nói chuyện với cậu đã là rất cho cậu mặt mũi rồi đấy." Tô Thành Hải lạnh mặt mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện cười lạnh một tiếng, anh không chỉ biết nhà họ Tô không đơn giản như bên ngoài mà hơn thế là anh đã điều tra rõ ràng mọi thứ về nhà họ Tô, chỉ có điều, cái này hoàn toàn không đủ để khiến Lâm Thanh Diện có bất kỳ e ngại nào với nhà họ Tô.
"Tôi biết, chỉ bằng vài lời nói của tôi không thể khiến cậu từ bỏ Tiểu Nhu được, đó cũng chuyện không thể nào, nhưng lời đã nói ra rồi, tôi cũng sẽ không dùng thủ đoạn cứng rắn gì với cậu, chỉ cần cậu đồng ý rời khỏi Tiểu Nhu đồng thời ký vào hợp đồng bí mật này thì tôi có thể sẽ cho cậu những lợi ích mà cậu không thể ngờ tới được đâu." Tô Thành Hải mở miệng.
"Lợi ích tôi không ngờ tới được? Chỉ sợ ông đã đánh giá nhà họ Tô các ông quá cao rồi." Lâm Thanh Diện nói.
Tô Thành Hải nhếch miệng, nói: "Tôi còn chưa nói lợi ích này là cái gì thì làm sao cậu biết không phải cậu đang coi thường nhà họ Tô chúng tôi?"
Nói xong ông ta đẩy tấm thẻ ngân hàng trước mặt mình về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Nhà họ Lâm của cậu là gia tộc hàng đầu ở Kinh Đô, quả thực cũng được coi như có chút vốn liếng, nhưng so với gia tộc mang tầm cỡ thế giờ thì vẫn còn kém hơn rất nhiều."
"Tôi cũng không giấu diếm cậu, thực lực chân chính của nhà họ Tô chúng tôi là gia tộc mang đẳng cấp thế giới, bây giờ bày ra bên ngoài cũng chỉ là một phần mười vốn liếng mà thôi, cho nên chỉ cần cậu đồng ý rời khỏi Tiểu Nhu, tôi có thể giúp nhà họ Lâm các cậu tiến thêm một bước nữa."
"Trong tấm thẻ này có chín mươi nghìn tỉ, con số này đủ cho nhà họ Lâm các cậu có thêm một bước tiến mới, tôi tin rằng chắc chắn cậu hiểu rõ số tiền này có ý nghĩa như thế nào."
Tô Thành Hải nói xong, trên mặt còn lộ ra một nụ cười tự tin, chờ lấy nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Thanh Diện.
Ông ta thấy chín mươi nghìn tỉ đối với nhà họ Lâm ở Kinh Đô mà nói đã không phải là một con số nhỏ, Lâm Thanh Diện lại là người trẻ tuổi, cho dù có chưởng quản nhà họ Lâm đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ bị con số này làm cho chấn động.
Nhưng Lâm Thanh Diện lại không có vẻ gì là kinh ngạc, anh chỉ lườm tấm thẻ kia một cái sau đó liền đưa tay đẩy nó trở về.
Tô Thành Hải hơi bất ngờ, mở miệng nói: "Chín mươi nghìn tỉ cũng không phải là một con số nhỏ, chỉ sợ nhà họ Lâm các người cũng không thể lấy ra được số tiền nhiều như vậy, đây chính là cơ hội để nhà họ Lâm các người tiến thêm một bước, cậu chắc chắn muốn bỏ lỡ nó?"
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Nhà họ Lâm phát triển thế nào cũng không cần ông quan tâm, mục đích tôi tới đây lần này chỉ có Bích Hoài, ông cũng đừng nghĩ dùng thủ đoạn khác để thay đổi suy nghĩ của tôi."
"Nếu ông đã muốn dùng tiền để giải quyết chuyện này, vậy tôi cũng muốn bắt chước ông một chút."
Nói xong, Lâm Thanh Diện lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi áo của mình, đặt ở trước mặt Tô Thành Hải.
Mặt mũi Tô Thành Hải nhìn Lâm Thanh Diện tràn đầy nghi ngờ, mở miệng nói: "Cậu không cảm thấy làm như vậy ở trước mặt tôi là rất buồn cười à?"
"Tại sao lại buồn cười? Ông muốn dùng tiền giải quyết chuyện này thì tôi cũng muốn dùng tiền để đón Bích Hoài về, có gì không đúng nào?" Lâm Thanh Diện mở miệng cười.
Tô Thành Hải cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: "Trong tấm thẻ này của tôi có chín mươi nghìn tỉ, cậu cảm thấy cậu lấy ra chút tiền này là có thể thay đổi tâm ý của tôi ư?"
"Trong tấm thẻ này của tôi có ba trăm nghìn tỉ." Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.
Vẻ mặt Tô Thành Hải trong nháy mắt cứng đờ, con số mà Lâm Thanh Diện nói ra cũng đủ để khiến ông ta giật mình, ba trăm nghìn tỷ là một con số đủ để khiến gia chủ nhà họ Tô như ông ta coi trọng.
"Sao vậy, con số tôi đưa ra có lẽ đã đủ để khiến ông động lòng rồi chứ, trả Bích Hoài lại cho tôi thì tôi sẽ bỏ qua những chuyện ông đã làm trước kia, tôi sẽ dẫn Bích Hoài rời khỏi nơi này, nghĩ cách giúp cô ấy khôi phục trí nhớ, sau này tuyệt đối sẽ không dính dáng gì đến nhà họ Tô của ông nữa." Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tô Thành Hải sâu hít một hơi, ông ta phát hiện vậy mà mình không thể nào từ chối được Lâm Thanh Diện, điều này nói rõ ông ta đã thực sự động lòng với ba trăm nghìn tỷ này của Lâm Thanh Diện.
Nhà họ Tô nghĩ hết biện pháp nịnh bợ nhà họ Hàn cũng chính là vì sự phát triển của mình, nhưng cho dù Hứa Bích Hoài có đến nhà họ Hàn thì bọn họ cũng không thể trực tiếp cho nhà họ Tô ba trăm nghìn tỷ được.
Mặc dù ba trăm nghìn tỷ này không thể so được với chỗ tốt mà nhà họ Hàn mang tới, nhưng con số này cũng đủ để Tô Thành Hải có thể thực hiện được rất nhiều dự định, chủ yếu nhất là ông ta không cần phải khúm núm trước mặt nhà họ Hàn nữa.
Suy nghĩ một chút, Tô Thành Hải hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Cậu thật sự coi tôi là đứa trẻ ba tuổi à, ba trăm nghìn tỷ, chỉ sợ cậu có đem hơn nửa gia sản của nhà họ Lâm các cậu bán sạch đi cũng không đủ, cậu cho rằng cậu thuận miệng nói như vậy là tôi sẽ tin trong thẻ này của cậu thật sự có ba trăm nghìn tỷ sao?"
Lâm Thanh Diện cười cười, không hề hoảng sợ chút nào nói: "Ông có thể tìm người tới kiểm tra tài khoản ngay bây giờ, nếu như trong thẻ này không có số tiền như tôi nói thì tôi sẽ ngay lập tức rời khỏi thành phố T, không bao giờ tới tìm Bích Hoài nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT