Tên đầu trọc đầy hoảng sợ nhìn Lâm Thanh Diện giải quyết tất cả đàn em của mình, cơ thể bỗng lùi về phía sau hai bước.

Lâm Thanh Diện ném cây gậy trong tay xuống đất, quay đầu nhìn về phía tên đầu trọc.

Tên đầu trọc nuốt nước bọt, nhanh chóng xoay người chạy về phía máy xúc đất bên kia mở miệng kêu: “Mau mở máy xúc đất lên, nghiền chết tên nhóc kia cho tôi!”

Lâm Thanh Diện chạy về phía trước rồi nhảy lên một máy xúc đất, bắt lấy tên lái xe rồi ném anh ta từ máy xúc đất xuống dưới.

Sau đó anh lại làm giống như vậy, ném người lái máy xúc đất khác xuống dưới, một chân đá vào người tên đầu trọc làm cho anh ta ngã xuống đất như chó ăn phân.

Mọi người xung quanh nhìn động tác của Lâm Thanh Diện lưu loát như nước chảy mây trôi thì cằm muốn rớt xuống đất.

“Chuyện này… Đúng là quá lợi hại? Tên nhóc này xuất thân từ bộ đội đặc chủng sao? Một mình đánh bại nhiều người như vậy.”

“Bộ đội đặc chủng cũng chưa chắc lợi hại như anh ta, khó trách người ta dám ra mặt vì chuyện này, thì ra là biết đánh nhau.”

“Biết đánh nhau thì sao, đối phương là người của bất động sản Vạn Long, chuyện này không phải đánh nhau là có thể giải quyết, hiện tại anh ta đánh gục nhiều người như vậy, làm lớn chuyện này lên, nếu người của bất động sản Vạn Long muốn xen vào chuyện này thì sợ là tên nhóc kia cũng gặp xui xẻo.”



Tên đầu trọc bò dậy từ mặt đất, anh ta có chút sợ hãi nhìn Lâm Thanh Diện, giọng nói có chút run rẩy nói: “Mày… Mày đừng tưởng rằng mày đánh nhau thì chuyện này kết thúc, bọn tao làm việc cho bất động sản Vạn Long, mày lại ở đây ngăn cản, mày cảm thấy bất động sản Vạn Long sẽ bỏ qua cho mày sao! Tao sẽ gọi điện thoại cho tổng giám đốc bất động sản Vạn Long, ông ta chắc chắn sẽ có cách xử lý mày, mày cứ chờ gặp xui xẻo đi!”

Tên đầu trọc nói xong thì lấy điện thoại ra gọi một dãy số.

“Alo, Khương Tổng, bên chúng tôi gặp phiền toái, một tên nhóc không biết từ đâu chui ra đánh tất cả chúng tôi, ngăn cản chúng tôi phá bỏ, tôi thật sự không có cách nào khác mới gọi điện thoại cho ông.” Dáng vẻ tên đầu trọc đầy tủi thân.

Anh ta vừa nói xong, Lâm Thanh Diện đã cướp điện thoại trong trong anh ta.

“Mày làm gì vậy, mày trả điện thoại lại cho tao! Tao đang gọi cho tổng giám đốc bất động sản Vạn Long, mày điên rồi sao!” Tên đầu trọc hô lên.

Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn anh ta một cái, anh ta lập tức sợ tới mức ngậm miệng.

Lâm Thanh Diện đặt điện thoại ở bên tai, mở miệng hỏi: “Ông là Khương Ngọc Lương?”

“Cậu là?” Bên kia truyền đến một giọng nói thắc mắc.

“Lâm Thanh Diện.”

Bên kia rõ ràng xuất hiện tiếng hoảng loạn, sau đó Khương Ngọc Lương có chút run rẩy nói: “Gia… gia chủ Lâm, sao lại là cậu, rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông đến đây đi, hiện tại tôi đang ở cổng viện mồ côi, nếu ông muốn giải quyết chuyện này trong hôm nay thì hiện tại tới đây một chuyến, nếu không thì tôi sẽ không nể mặt mũi.”

“Vâng, vâng, vâng, ông chủ Lâm, cậu chờ một lát, tôi qua đó đây.” Khương Ngọc Lương lập tức trả lời.

Lâm Thanh Diện cúp điện thoại ném cho tên đầu trọc, xoay người đi về phía cô gái bên kia.

Tên đầu trọc cầm điện thoại của mình nhìn thấy cuộc gọi đã kết thúc thì lập tức quát lớn về phía Lâm Thanh Diện: “Mày nói gì với Khương Tổng! Có phải mày đã nói lời không nên nói đúng không, mẹ nó mày điên rồi sao!”

Lâm Thanh Diện không quan tâm anh ta, đi đến trước mặt cô gái kia mở miệng nói: “Tôi đã giải quyết chuyện này, chờ lát nữa tổng giám đốc bất động sản Vạn Long đến đây, tôi sẽ nói chuyện viện mồ côi với ông ta, nếu ông ta chưa sắp xếp cho mọi người xong thì chỗ này tuyệt đối sẽ không phá bỏ, cô nói các giáo viên đưa bọn nhỏ về đi, bọn họ không nên tham gia vào chuyện này.”

Cô gái nghe Lâm Thanh Diện nói thì lập tức mở to mắt nói: “Tổng… Tổng giám đốc bất động sản Vạn Long sẽ đến đây? Vậy… Không phải chuyện này càng rắc rối sao?”

Lâm Thanh Diện cười nói: “Không đâu, tôi nói ông ta đến để giải quyết chuyện này, tổng giám đốc của bọn họ không dám gây rắc rối cho mọi người ở trước mặt tôi đâu.”

Mặc dù Lâm Thanh Diện nói rất bình thường, nhưng đáy lòng cô gái đã sóng to gió lớn, Lâm Thanh Diện nói tổng giám đốc bất động sản Vạn Long không dám tìm bọn họ gây rắc rối, ý là tổng giám đốc bất động sản Vạn Long không dám ngang ngược trước mặt Lâm Thanh Diện.

Bất động sản Vạn Long ở Kinh Đô là công ty vô cùng lợi hại, ngay cả tổng giám đốc của bọn họ cũng không dám gây rắc rối ở trước mặt Lâm Thanh Diện, rốt cuộc Lâm Thanh Diện có thân phận gì?

Trong nháy mắt trong đầu cô gái hiện lên một suy nghĩ, cô ta nhớ gần đây ở Kinh Đô đang bàn tán sôi nổi về nhà họ Lâm và chủ nhà họ Lâm hiện tại, Lâm Thanh Diện.

“Cứ tin tôi.” Lâm Thanh Diện lại cười với cô gái, sau đó anh nói chuyện với mấy giáo viên, nói bọn hị đưa mấy đứa bé về viện mồ côi trước.

Những giáo viên đó cũng biết rõ chuyện này đã phát triển đến mức độ như vậy thì bọn họ cũng không thể làm gì, mấy đứa nhỏ vô tội, mang theo bọn họ đến ngăn cản mấy người tên đầu trọc này cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Sau đó dưới sự khuyên bảo của Lâm Thanh Diện và cô gái kia thì mọi người đưa bọn nhỏ về viện mồ côi, chỉ để lại mấy giáo viên và cô gái kia.

“Cậu nhóc, cậu đã ra mặt giúp chúng tôi thì bất động sản Vạn Long chắc chắn sẽ không chịu để yên, nếu bọn họ muốn gây rắc rối cho cậu thì cậu cứ đẩy trách nhiệm lên người chúng tôi, dù sao chuyện đã như vậy thì tôi cũng không có gì phải sợ.” Cô giáo trung niên nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười nói: “Mọi người cứ yên tâm, hôm nay sẽ không sao, tôi sẽ giúp mọi người giải quyết tốt chuyện này.”

Lúc này tên đầu trọc đã lấy lại tinh thần, anh ta nghĩ Lâm Thanh Diện đã nói gì đó chọc giận Khương Ngọc Lương, cho nên Khương Ngọc Lương muốn tự đến đây xử lý Lâm Thanh Diện.

Mà lúc này dáng vẻ Lâm Thanh Diện không hề lo lắng chắc chắn chỉ là giả vờ.

Anh ta nghe thấy Lâm Thanh Diện nói thù lập tức cười nhạo một tiếng: “Tên nhóc, mày đừng nằm mơ nữa, chờ lát nữa Khương Tổng thật sự đến đây thì tụi mày sẽ xong đời, không ai chạy thoát được!”

Mặc dù trong lòng cô gái có chút suy đoán, nhưng vẫn không dám chắc chắn, vì thế cô ta đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện hỏi: “Chuyện đó, tôi có thể biết tên của anh được không?”

“Lâm Thanh Diện.” Lâm Thanh Diện cười trả lời.

Trong lòng cô gái lập tức giật mình, cô ta biết hiện tại chủ nhà họ Lâm tên là Lâm Thanh Diện, mà người trước mắt này có vẻ không giống như nói giỡn với cô ta.

“Tôi… Tôi tên là Tưởng Ngọc Khiết, hôm nay thật sự cảm ơn anh.” Cô gái cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút, mở miệng nói.

“Bọn họ vô lý phá bỏ, dù sao cũng nên có người quản lý.” Lâm Thanh Diện cười trả lời.

Một lát sau, một chiếc xe màu đen vụt tới cửa viện mồ côi, tên đầu trọc thấy thế thì nhanh chóng đi đến cửa xe, khom lưng mở cửa xe cười nói: “Khương Tổng, ông đã đến rồi, tên nhóc kia vô cùng phách lối, cũng chỉ có ông mới xử lý được cậu ta.”

Mọi người nhìn thấy tổng giám đốc bất động sản Vạn Long đến thì ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện tràn đầy thông cảm.

Khương Ngọc Lương bước xuống xe, lúc này ông ta đã toát mồ hôi đầy đầu bởi vì trên đường đi dọa sợ chính mình.

Sau khi Khương Ngọc Lương xuống xe thì nhìn tên đầu trọc khom lưng ở trước mặt mình, không nói hai lời đạp anh ta một cái mắng: “Rốt cuộc mày đã gây họa gì cho tao vậy, lại đi chọc vào người kia, nếu hôm nay thật sự xảy ra chuyện gì thì tao không tha cho mày đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play