“Chuyện này không thể nào!” Nghe thấy những lời này, vẻ mặt vốn đang đắc ý của Công Tôn Ninh nhất thời thay đổi, gần như không nhịn được thốt lên.

Ba người Lạc Tâm, Lâm Tài Thu và Lâm Thanh Ngân đứng bên cạnh anh ta cũng trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin.

“Lâm Thanh Diện không thể lấy ra chín mươi ngàn tỷ được, chắc chắn các ông kiểm nhầm rồi!” Lâm Tài Thu quay đầu nhìn Kim Quốc Trung, ánh mắt chứa đầy sự chất vấn.

“Ồ? Ý cậu là, cậu cảm thấy nhân viên kế toán mà tôi mời tới không đáng tin à?” Mặt Kim Quốc Trung trầm xuống, rồi nói với Lâm Tài Thu.

Làm người phụ trách kế hoạch cải tạo khu phố cổ, đương nhiên trên người Kim Quốc Trung vẫn còn khí thế, ông chỉ tỏ ra hiền hòa trước mặt Lâm Thanh Diện thôi, câu nói này của ông đã dọa Lâm Tài Thu toát mồ hôi lạnh.

“Không... không, tôi không có ý đó.” Lâm Tài Thu vội lúng túng đổi giọng.

Không ít người có mặt tại đây đều có suy nghĩ như Lâm Tài Thu, nhưng sau khi thấy thái độ của Kim Quốc Trung, thì không ai dám mở miệng nói gì nữa.

“Ba đối tác trong kế hoạch cải tạo khu phố cổ lần này đã được xác định, còn ai muốn phát biểu ý kiến gì không?” Kim Quốc Trung nhìn thoáng qua đại sảnh rồi hỏi.

Hai tay Công Tôn Ninh siết thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Thanh Diện, còn Lâm Thanh Diện thì nở nụ cười trêu tức đáp lại anh ta, làm lửa giận trong lòng anh ta bỗng bùng lên.

“Tập đoàn Ninh Vân tôi không muốn hỗ trợ nhà họ Lâm!” Công Tôn Ninh bỗng hét lên.

Kim Quốc Trung nhìn anh ta nói: “Được, chỉ cần cậu chi ra hơn chín mươi ngàn tỷ, tập đoàn Ninh Vân sẽ trở thành đối tác lớn nhất.”

Giờ Công Tôn Ninh có thể lấy ra sáu mươi ngàn tỷ đã là cực hạn rồi, hoàn toàn không thể lấy nhiều hơn chín mươi ngàn tỷ, trừ khi anh ta quay về xin gia tộc lần nữa, nhưng như vậy chắc chắn sẽ làm người trong gia tộc nghi ngờ năng lực của anh, dù sao cũng chỉ đối phó với nhà họ Lâm nhỏ nhoi, mà Công Tôn Ninh phải điều động nhiều vốn như thế, như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến địa vị sau này của anh trong gia tộc.

Nếu không thể chi ra hơn chín mươi ngàn tỷ, chuyện nhà họ Lâm sẽ trở thành đối tác lớn nhất sẽ chắc như đinh đóng cột, tập đoàn Ninh Vân chỉ có thể làm nền nhà họ Lâm, như vậy anh tham gia chuyện này cũng đâu có ý nghĩa gì.

Sau khi xoắn xuýt một hồi lâu, Công Tôn Ninh chỉ có thể thầm mắng trong lòng, rồi nói với Kim Quốc Trung: “Vậy tập đoàn Ninh Vân sẽ rút khỏi lần hợp tác này, nhường cơ hội này cho người khác.”

Kim Quốc Trung bỗng híp mắt, lạnh lùng nói: “Rút khỏi? Nếu cậu không muốn trở thành đối tác, vậy tại sao cậu lại ra giá? Cậu xem những chuyện xảy ra hôm nay là trò đùa à? Tập đoàn Ninh Vân muốn rút lui cũng được, nhưng tôi không thể bảo đảm, sau này tập đoàn của cậu vẫn còn chỗ đứng ở Kinh Đô!”

Những người có mặt tại đây đều bị chấn động trước câu nói này của Kim Quốc Trung, là người phụ trách kế hoạch cải tạo khu phố cổ, nên lời nói của ông rất có trọng lượng.

Con ngươi Công Tôn Ninh thu nhỏ lại, không ngờ Kim Quốc Trung lại dùng cách này để uy hiếp anh, nhưng ngẫm lại anh cũng có thể hiểu được, bọn họ vốn đang đợi Lâm Thanh Diện chọc giận Kim Quốc Trung, khiến nhà họ Lâm thân bại danh liệt, nhưng giờ Công Tôn Ninh không chơi nổi muốn rút lui, tất nhiên Kim Quốc Trung vẫn có thể làm cho tập đoàn Ninh Vân thân bại danh liệt.

Anh hiểu rất rõ giờ mình ở thế tiến thoái lưỡng nan, nếu tiếp tục trở thành đối tác, thì việc tiêu diệt nhà họ Lâm sẽ không còn hy vọng nữa, nhưng nếu cố chấp rút lui, sẽ đối đầu với Kim Quốc Trung, có lẽ Công Tôn Ninh anh sẽ không sao, nhưng tập đoàn Ninh Vân sẽ không có kết cục tốt đẹp, đến lúc đó toàn bộ tiền anh đầu tư vào tập đoàn Ninh Vân sẽ mất sạch.

Nếu so sánh, anh vẫn nên tiếp tục trở thành đối tác, mặc dù không thể tiếp tục nhắm vào nhà họ Lâm, nhưng chí ít đến lúc đó vẫn có thể có được khoản thu nhập không nhỏ.

Sau khi cân nhắc, Công Tôn Ninh đành phải nở nụ cười hối lỗi với Kim Quốc Trung, rồi nói: “Xin lỗi ông, lúc nãy là do tôi kích động, tập đoàn Ninh Vân vẫn tiếp tục trở thành đối tác trong kế hoạch cải tạo khu phố cổ, tập đoàn chúng tôi sẽ cố gắng góp chút sức mọn cho kế hoạch lần này.”

Kim Quốc Trung nghe anh nói vậy mới hài lòng gật đầu, rồi mỉm cười với mọi người, lớn tiếng nói: “Nếu đã như vậy, đối tác lần này đã được xác định rồi, tiếp theo đây sẽ có mấy tiết mục biểu diễn, đầu bếp của chúng tôi cũng bưng lên mấy món ăn ngon rồi, hy vọng mọi người có thể ăn uống vui vẻ.”

Buổi tiệc chính thức bắt đầu, nhưng không có mấy người chú tâm xem biểu diễn, đa số mọi người đều đang bàn tán về chuyện lúc nãy, kết quả tối nay thật sự nằm ngoài dự đoán của họ, bọn họ đều cho rằng nhà họ Lâm không thể trở thành đối tác lần này được, nhưng Lâm Thanh Diện lại hô thẳng chín mươi ngàn tỷ, khiến ai cũng kinh ngạc.

Quan trọng nhất là, nhân viên kế toán mà Kim Quốc Trung mời tới cũng xác nhận tính xác thực tiền vốn của Lâm Thanh Diện, điều này đã làm những người nghi ngờ anh đang nói khoác đều ngậm miệng lại.

Lâm Thanh Diện và Chung Thiên Nguyên đi tới chỗ Công Tôn Ninh, trên tay hai người còn cầm một ly rượu, nụ cười trên mặt khá giống nhau.

Lúc này, sắc mặt Công Tôn Ninh tái nhợt, thấy Lâm Thanh Diện và Chung Thiên Nguyên đi tới thì sắc mặt càng khó coi.

“Sau này chúng ta là người cùng chiến tuyến rồi, hy vọng anh Công Tôn có thể trợ giúp nhà họ Lâm của tôi, cố gắng hoàn thành kế hoạch cải tạo khu phố cổ này.” Lâm Thanh Diện cười nói với Công Tôn Ninh.

Công Tôn Ninh trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện rồi lạnh lùng nói: “Mặc dù tôi không biết rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, nhưng anh đừng tưởng chuyện này sẽ kết thúc như thế, cuối cùng nhà họ Lâm của anh cũng bị hủy diệt trong tay Công Tôn Ninh tôi thôi.”

Lâm Thanh Diện híp mắt, khí thế trên người bỗng thay đổi, rồi nói với Công Tôn Ninh: “Tôi vẫn chưa báo thù cho vợ mình, tất nhiên sẽ không kết thúc chuyện này dễ dàng như vậy, không ai trong số các anh, người đứng sau giật dây chuyện này có thể chạy thoát được!”

Nói xong, anh liếc mắt về phía Lạc Tâm.

Cả người Lạc Tâm bỗng run lên, cô vốn cho rằng trong buổi tiệc hôm nay, tập đoàn Ninh Vân sẽ trở thành đối tác lớn nhất, nhà họ Lâm cũng vì thế mà thân bại danh liệt, như vậy cô có thể mượn sức mạnh của Công Tôn Ninh để khiến Lâm Thanh Diện chết không có chỗ chôn.

Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay đã nằm ngoài dự đoán của cô, nhà họ Lâm không chỉ không thân bại danh liệt, mà ngược lại còn thay thế tập đoàn Ninh Vân, trở thành đối tác lớn nhất, còn tập đoàn Ninh Vân thì rớt xuống trở thành người làm nền.

Cứ như vậy, tập đoàn Ninh Vân sẽ không có cách nào diệt trừ nhà họ Lâm, mà ngược lại nhà họ Lâm có thể nhân cơ hội này mà chèn ép tập đoàn Ninh Vân.

Lạc Tâm không hiểu tại sao chuyện này lại trở nên như vậy, lúc nãy ánh mắt Lâm Thanh Diện nhìn cô, đã làm cô cảm nhận được hơi thở của sự chết chóc.

Lạc Tâm vốn là người ham sống sợ chết, sau khi cảm nhận được hơi thở chết chóc trong ánh mắt của Lâm Thanh Diện, cô liền muốn rời khỏi thành phố này theo bản năng, cô có dự cảm, nếu mình tiếp tục ở lại đây, cô thật sự sẽ chết trong tay Lâm Thanh Diện.

Lúc này trên mặt Lâm Thanh Ngân cũng tràn đầy hối hận và xoắn xuýt, cô không ngờ nhà họ Lâm không chỉ không bị hủy diệt trong tay Lâm Thanh Diện, mà ngược lại còn trở thành đối tác lớn nhất trong kế hoạch cải tạo khu phố cổ, sở hữu tiềm lực vô hạn trong tương lai.

Cô vốn là người thích mượn gió bẻ măng, trong lòng lại nảy ra suy nghĩ muốn lấy lòng Lâm Thanh Diện lần nữa.

Nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, dù cô giải thích thế nào đi chăng nữa, Lâm Thanh Diện cũng không bao giờ cho cô quay về nhà họ Lâm, phản bội một lần là đủ rồi.

Lâm Tài Thu không nghĩ ra rốt cuộc Lâm Thanh Diện lấy đâu ra chín mươi ngàn tỷ, chuyện hôm nay hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của anh, trong lòng anh luôn cho rằng, Lâm Thanh Diện chỉ dẫn dắt nhà họ Lâm đi xuống diệt vong, chỉ có anh mới là niềm hy vọng thật sự của nhà họ Lâm.

Tiếc rằng Lâm Thanh Diện lại vả mạnh vào mặt anh, cho dù anh đi nhờ vả tập đoàn Ninh Vân, cũng không có tư cách đối đầu với Lâm Thanh Diện.

Sự tức giận của con người thường tới từ sự bất lực của bản thân, giờ trong lòng Lâm Tài Thu đang bùng lên lửa giận vô cớ.

Anh nóng lóng muốn Lâm Thanh Diện thất bại, rồi từ đó chứng minh sự lợi hại của bản thân, nhưng giờ Lâm Thanh Diện liên tục vượt quá sức tưởng tượng của anh, trong lòng anh đã không còn cách nào chịu đựng sự tồn tại của anh ta nữa.

Anh đỏ mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Thanh Diện, rốt cuộc anh lấy đâu ra chín mươi ngàn tỷ? Chắc chắn anh không thể nào có nhiều tiền như vậy, tôi nghi ngờ anh đang lừa tất cả chúng tôi, tôi phải bắt anh lại, để biết rõ mọi bí mật trên người anh, anh đâu có chỗ nào hơn tôi, anh có thể phát triển tới ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào may mắn, tôi phải chứng minh cho mọi người thấy điều này!”

Nói xong, Lâm Tài Thu vươn tay định bắt Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn anh ta, rồi tát mạnh vào mặt Lâm Tài Thu, cổ anh ta suýt vặn gãy, cả người xoay 360 độ, rồi ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Lâm Thanh Diện xoay cổ tay của mình, rồi cười nói với Công Tôn Ninh: “Thật ngại quá, tôi thấy cậu ta bị động kinh, nên muốn giúp cậu ta tỉnh lại, nhưng không cẩn thận dùng quá sức, cũng may vẫn kịp thời khống chế bệnh tình của cậu ta, trước giờ tôi giúp người khác xem bệnh đều miễn phí, nên mấy người không cần trả tiền phí cho tôi đâu.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện xoay người rời khỏi nơi này, để lại mấy người Công Tôn Ninh đứng đó với vẻ mặt thâm trầm, một lúc sau vẫn không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play