Trên đường, Hứa Bích Hoài vừa đi vừa khóc, mấy người xung quanh đều nhìn chằm chằm cô vẻ tò mò, như muốn biết tại sao cô lại khóc đau lòng như vậy.
“Đó chẳng phải là Hứa Bích Hoài ư, sao cô ấy lại khóc trên đường thế này, chẳng lẽ ở nhà bị uất ức gì?”
“Chẳng phải trước đó tổ chức hôn lễ với Lâm Thanh Diện rất lãng mạn cơ mà, lúc đó ai cũng cảm thấy cô ấy là người hạnh phúc nhất thế giới này, sao giờ lại trông đáng thương như vậy?”
“Chuyện này cũng bình thường thôi, ai chẳng muốn nở mày nở mặt với bên ngoài, giờ Lâm Thanh Diện là nhân vật đứng đầu Hồng Thành, nói không chừng là do ở nhà Hứa Bích Hoài biểu hiện không tốt, nên bị mắng, không chịu nổi oan ức, nên chạy ra ngoài.”
“Chậc chậc, mặc dù tôi biết nói như vậy là sai, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, không hiểu sao trong lòng tôi lại hơi vui vẻ, hôn lễ trong lâu đài thủy tinh của cô ấy và Lâm Thanh Diện lúc trước đã làm tôi ngưỡng mộ muốn chết, giờ nghĩ lại thì thấy có gì đâu mà đáng ngưỡng mộ, thể hiện ra bên ngoài thì hào nhoáng, chứ thực tế lại chẳng ra sao cả.”
...
Nghe thấy những lời xì xào bán tán của mọi người xung quanh, Hứa Bích Hoài càng chảy nước mắt hơn, cô không hề muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc đáng thương của mình, nhưng giờ cô không thể quan tâm đến mấy thứ này.
Hành động của Tống Huyền Khanh đã làm bào mòn sạch sự nhẫn nại của cô, trong lòng cô rất uất ức, cô không hiểu tại sao mình lại có một người mẹ như vậy, rõ ràng cuộc sống của mình đang bắt đầu tốt lên, vậy mà mẹ cô lại tự tay phá hủy mọi thứ, hơn nữa còn luôn miệng nói muốn tốt cho cô.
Lần này cô thật sự bộc phát ra hết mọi cảm xúc tự đáy lòng mình, một người trước giờ luôn nghĩ làm con thì nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện một chút như cô mà còn bị ép đến thế này, có thể thấy hành động của Tống Huyền Khanh đã làm tổn thương cô đến nhường nào.
Lúc này trên tầng hai một tiệm cà phê trên đường, Lạc Tâm đang ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm con đường bên ngoài, ánh mắt hơi thất thần.
Đúng lúc này, cô ta chú ý tới Hứa Bích Hoài đang khóc lóc bước đi trên đường, ánh mắt vốn ảm đạm không có ánh sáng của cô bỗng sáng lên.
Cô ta thích thú nhìn dáng vẻ chán nản của Hứa Bích Hoài, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ.
Trước khi tới tiệm cà phê này, cô ta đã nhận được tin tức của Hứa Trai Hiệp, nên biết công ty nhà họ Hứa đã bị công ty Vạn Hào thu mua rồi.
Thật ra cô ta không hề ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy Hứa Bích Hoài ở đây, chuyện này chỉ đơn giản là sự trùng hợp, cô ta cảm thấy ông trời đang cố ý sắp xếp để được tận mắt chứng kiến dáng vẻ thảm hại của Hứa Bích Hoài, thấy Hứa Bích Hoài gặp phải mấy chuyện này là đáng đời.
“Cô muốn trách thì trách mình là vợ tên Lâm Thanh Diện chết tiệt kia, cậu ta đã phá hủy mọi thứ thuộc về tôi, nên tôi không thể buông tha người phụ nữ mà cậu ta yêu nhất được, đợi cậu ta quay về nhìn thấy dáng vẻ này của cô rồi nổi trận lôi đình, đấy mới là lúc tôi vui vẻ nhất.” Lạc Tâm lẩm bẩm một mình.
Trong mắt lóe lên vẻ hung ác, rồi cô ta lấy điện thoại của mình ra, bấm một dãy số.
“Anh giúp tôi làm một chuyện, nếu thành công, tôi sẽ cho anh chín tỷ.”
...
Hứa Bích Hoài đi trên đường rất lâu, cô chỉ muốn rời xa Tống Huyền Khanh, nên cứ đi mãi không hề dừng lại, đến khi đi tới một nơi gần khu vực ngoại thành ở Hồng Thành.
Cô cảm thấy chân mình rất mỏi, nhưng cô không dám dừng lại, cô sợ một khi mình dừng lại, Tống Huyền Khanh sẽ đuổi theo, rồi lấy cớ muốn tốt cho cô để uy hiếp, bắt cô phải quay về, sau đó tiếp tục dùng cách này để giày vò cô.
Nước mắt cô đã cạn rồi, mắt cũng sưng húp lên, cổ họng cũng khàn đi rất nhiều, cả người trông rất sa sút chán chường.
Lúc đi qua một ngã tư, Hứa Bích Hoài không hề chú ý tới có người đang đi tới từ phía khác, nên đâm sầm vào người đó.
Lúc này Hứa Bích Hoài mới định thần lại, vội xin lỗi người đó.
“Cô đi đường kiểu gì vậy, nơi này ít người thế mà cô cũng có thể va vào được, tôi thấy cô là đang cố ý đúng không?” Một người đàn ông mặc vest đen đi tới quát vào mặt Hứa Bích Hoài, rồi xoay người ân cần hỏi người bị va: “Cô chủ, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, cô ấy cũng không cố ý đâu, anh đừng gây khó dễ với người ta.” Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Hứa Bích Hoài ngẩng đầu lên nhìn cô gái đó, rồi sửng sốt một lát, đối phương cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, như thể không ngờ rằng sẽ gặp mặt cô tại đây.
Cô gái bị Hứa Bích Hoài va vào chính là Chung Linh Nhi, cô ấy đang đi tới vùng gần ngoại thành để giải sầu.
Hứa Bích Hoài cũng không ngờ rằng sẽ chạm mặt Chung Linh Nhi ở đây, nên sửng sốt một lát rồi vội chào hỏi: “Cô Chung, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Chung Linh Nhi cũng lịch sự mỉm cười với Hứa Bích Hoài, rồi nói: “Tôi tới đây để giải sầu, tôi cũng không ngờ có thể gặp được cô, cô tới đây...”
Nói đến đây Chung Linh Nhi mới chú ý tới tình trạng bất ổn của Hứa Bích Hoài, mắt thì sưng húp, trên mặt còn đọng lại nước mắt rất rõ ràng, vẻ mặt cũng rất suy sụp, vừa nhìn là biết mới khóc xong.
Hứa Bích Hoài vội lau nước mắt, rồi điều chỉnh lại trạng thái của mình, lúng túng cười nói: “Tôi... tôi cũng tới đây để giải sầu, có thể gặp mặt tại đây, xem ra chúng ta rất có duyên với nhau.”
Cô vẫn có chút cảm tình với Chung Linh Nhi, mặc dù trước đây đối phương từng bày tỏ niềm yêu thích với Lâm Thanh Diện, nhưng cô cảm thấy cô ấy là cô gái đang ở tuổi dậy thì mới biết yêu, chỉ nhất thời cảm thấy hứng thú với Lâm Thanh Diện, hơn nữa đối phương còn giúp mình đàm phán hợp tác thành công, nên cô phải cảm ơn Chung Linh Nhi, mặc dù công ty đã phá sản rồi bán cho công ty Vạn Hào.
Chung Linh Nhi đoán có thể Hứa Bích Hoài đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng xuất phát từ lịch sự, cô cũng không tiện hỏi thẳng Hứa Bích Hoài đã xảy ra chuyện gì.
Cô vốn định chào tạm biệt Hứa Bích Hoài, nhưng sau khi do dự một hồi thì khẽ nói: “Nhìn dáng vẻ của cô giống như đang có tâm sự, nếu cô không ngại, tôi có thể trò chuyện cùng cô, đúng lúc tôi cũng có mấy chuyện muốn nói với cô.”
Cô cảm thấy mình nên trò chuyện với Hứa Bích Hoài, có lẽ như vậy sẽ giúp cô mở được nút thắt trong lòng.
Hứa Bích Hoài nghe Chung Linh Nhi nói vậy thì định từ chối theo bản năng, nhưng giờ cô cũng cần tìm người để giải bầu tâm sự, có lẽ cô ấy có thể làm cô dễ chịu hơn, nên cô hít sâu một hơi, rồi gật đầu với Chung Linh Nhi.
“Anh đi tìm chỗ ở trước đi, tôi và cô ấy đi dạo một lát.” Chung Linh Nhi nói với vệ sĩ của mình.
Vệ sĩ quan sát Hứa Bích Hoài một lượt, rồi gật đầu, xoay người rời khỏi nơi này.
Chung Linh Nhi và Hứa Bích Hoài đi dọc theo con đường rộng rãi, trên đường có rất ít người qua lại, vì là vùng ngoại thành nên nhìn hơi vắng vẻ.
Hứa Bích Hoài kể lại những chuyện mình đã gặp phải trong hôm nay cho Chung Linh Nhi nghe, Chung Linh Nghe vừa nghe xong, trong lòng liền tràn ngập sự tức giận, cảm thấy Tống Huyền Khanh thật quá đáng, hoàn toàn xứng với danh hiệu ‘bà già cổ hủ’ mà trước đây cô đã đặt cho bà ta.
Sau đó Chung Linh Nhi lấy can đảm, nói tình cảm của mình dành cho Lâm Thanh Diện cho Hứa Bích Hoài nghe, cô đoán anh sẽ không bao giờ nói mấy chuyện này cho cô ấy, nên cô nói ra hết những chuyện đã xảy ra giữa mình và Lâm Thanh Diện cho Hứa Bích Hoài biết.
Sở dĩ cô muốn nói hết mấy chuyện này cho Hứa Bích Hoài nghe, là vì cô chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ không bao giờ đồng ý yêu cầu của cô, đồng thời cô cũng cảm thấy cảm xúc này đã tích tụ quá lâu trong tim mình, nói không chừng khi nói cho Hứa Bích Hoài biết, cô ấy có thể giúp mình nghĩ thoáng hơn.
Sau khi Hứa Bích Hoài nghe Chung Linh Nhi nói ra những chuyện này, trong lòng cô cũng hơi ngạc nhiên, cô không ngờ giữa cô ấy và Lâm Thanh Diện lại xảy ra chuyện như vậy.
Đồng thời cô cũng hơi cảm động trước sự chung tình của Lâm Thanh Diện, ngoại hình của Chung Linh Nhi không hề thua kém cô, chỉ là nhỏ hơn cô mấy tuổi thôi, hơn nữa cô ấy còn là cô chủ thương hội Thiên Nguyên, nếu so sánh với Hứa Bích Hoài, thì cô ấy có nhiều ưu điểm hơn.
Nhưng dù là vậy, Lâm Thanh Diện cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào khác với Hứa Bích Hoài, tình cảm mà anh dành cho cô vẫn luôn một lòng một dạ thâm tình như thế.
Điều này đã làm tâm trạng chịu nhiều áp lực của Hứa Bích Hoài cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô chợt nhận ra rằng, Lâm Thanh Diện ở bên mình không phải là vì những thứ bên ngoài, mà là vì những chuyện hai người đã cùng nhau trải qua.
Cô luôn suy nghĩ lung tung rằng mình có xứng với Lâm Thanh Diện không, nhưng điều này lại tạo thêm gánh nặng cho tình cảm giữa cô và anh.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hứa Bích Hoài bỗng cảm thấy cả người nhẹ nhõm, mặc dù mới cãi nhau với Tống Huyền Khanh, nhưng tâm trạng cô đã bắt đầu tốt lên.
Hứa Bích Hoài không biết phải giúp Chung Linh Nhi đối mặt với tình cảm Lâm Thanh Diện thế nào, nên cô kể lại những chuyện mình đã trải qua cùng Lâm Thanh Diện cho Chung Linh Nhi nghe.
Chung Linh Nhi nghe rất chăm chú, trước đây cô không hề biết rằng, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đã phát triển tới mức độ này, hai người còn cùng nhau trải qua nhiều khó khăn như thế.
Từ những chuyện đã trải qua của hai người, Chung Linh Nhi có thể nhận ra lý do tại sao mình không thể thay đổi thái độ của Lâm Thanh Diện rồi.
Đồng thời cô cũng hiểu rõ tại sao giữa mình và Lâm Thanh Diện không thể có kết quả được.
Vì cô thiếu những trải nghiệm với Lâm Thanh Diện, cho dù mỗi chuyện xảy ra ở huyện Yên Vân đều hiện rõ ngay trước mặt, nhưng so với những chuyện mà Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện đã cùng nhau trải qua, thì cô vẫn còn kém xa.
Cô bỗng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, rồi chợt nhận ra rằng, trước đây mình luôn cố chấp với Lâm Thanh Diện là chuyện ngu ngốc đến nhường nào.
“Chị Bích Hoài, hình như em đã nghĩ thông suốt rồi, có lẽ em không phải muốn níu kéo không chịu buông với Lâm Thanh Diện, mà là em muốn tìm một người cùng em trải qua cuộc sống.” Chung Linh Nhi nghiêm túc nói với Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài thấy Chung Linh Nhi đã nghĩ thông suốt, thì cũng nở nụ cười nói: “Cô có thể nghĩ thông là tốt, mặc dù tôi cũng rất sợ cô sẽ cướp Lâm Thanh Diện đi, nhưng giờ tôi cũng hiểu rõ rồi, nếu anh ấy thật sự cảm thấy tôi không thích hợp với anh ấy, thì anh ấy đã chủ động rời xa tôi rồi.”
“Chị Bích Hoài, chị yên tâm, em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đó nữa đâu, sau này em miễn cưỡng làm em gái anh ấy vậy, nếu anh ấy dám bắt nạt chị, chị cứ nói cho em biết, chắc chắn em sẽ không tha cho anh ấy.” Chung Linh Nhi giơ nắm đấm của mình lên rồi nói.
Hứa Bích Hoài cũng nở nụ cười, cảm thấy khi Chung Linh Nhi không mang tâm sự nữa, cô ấy có thể tạo ra sức cuốn hút lạc quan vui vẻ cho người khác.
Đúng lúc này, một tiếng còi chói tai vang lên, cả Hứa Bích Hoài và Chung Linh Nhi đều giật mình, hai người vội xoay người lại nhìn, thì nhận ra có một chiếc xe chở hàng đang lao về phía họ một cách mất kiểm soát.
Sắc mặt hai người đều thay đổi, chiếc xe đó đã chạy tới trước mặt hai người, nên hai người không thể né tránh được.
Chung Linh Nhi liếc nhìn Hứa Bích Hoài, rồi không hề do dự dốc hết sức lực đẩy cô ấy qua một bên.
Hứa Bích Hoài bị Chung Linh Nhi đẩy mạnh thì cả người lảo đảo rồi ngã xuống, đầu đập vào lề đường, ngất xỉu tại chỗ.
Còn Chung Linh Nhi thì không thể tránh được, cả người va thẳng vào chiếc xe chở hàng, cơ thể bị kéo một đường parabol dài rồi bay ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT