Trong căn phòng trên tầng cao nhất của Khách sạn Quốc tế Thiên Thành.
Lâm Thanh Diện đặt Hứa Bích Hoài lên trên giường, lúc này cô đã mất đi lý trí, trong ánh mắt chỉ còn lại dục vọng vô tận.
Bởi vì cơ thể cũng không còn sức nữa, cô chỉ có thể khẽ vặn vẹo cơ thể mình ở trên giường, nhưng càng như vậy, nhìn vào trong mắt Lâm Thanh Diện lại càng trêu người.
Nhìn thấy bộ dạng khát vọng hoan lạc của Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện thở phào một hơi, cũng may anh không có ở lại Tô Thành thêm một ngày nữa, nếu không, chuyện hôm nay không thể cứu vãn nữa rồi.
“Lâm Thanh Diện….”
“Em muốn…”
“Anh…anh qua đây…”
Thanh âm yếu ớt của Hứa Bích Hoài vang lên, lại cộng thêm bộ dạng cực kỳ mê người của Hứa Bích Hoài ở trên giường, khiến cho Lâm Thanh Diện không khỏi nuốt nước miếng.
Anh đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Hứa Bích Hoài một cái, có thể nhìn ra sự khát vọng trong ánh mắt của cô, tiếp đó một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt của cô.
“Nếu như không đến, em sẽ rất đau khổ đúng chứ, nếu đã như vậy…”
Trên mặt Lâm Thanh Diện lộ ra một nụ cười xấu xa, sau đó sáp người xuống.
…
Sáng hôm sau.
Văn phòng Chủ tịch khách sạn Quốc tế Thiên Thành.
Hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ngồi ở đối diện Tống Huyền Khanh, sắc mặt Hứa Bích Hoài ửng đỏ, trông có chút ẩm ướt. Chỉ là bầu không khí trong phòng có chút kìm nén, ba người không có ai mở miệng nói chuyện trước.
Lâm Thanh Diện nhìn Tống Huyền Khanh với sắc mặt âm trầm, chuyện hôm qua đã chọc giận anh, Tống Huyền Khanh vậy mà lại trơ mắt nhìn người khác ức hiếp con gái của mình, về tình về lý, Lâm Thanh Diện lần này đều không thể bỏ qua.
Hứa Bích Hoài cũng tràn đầy tức giận, cô không ngờ Tống Huyền Khanh lại đối xử với mình như vậy, cô tin lúc đó Tống Huyền Khanh có nghe thấy tiếng kêu cứu của mình, nhưng Tống Huyền Khanh không có đến cứu mình, Lâm Thanh Diện nói lúc anh đến, Tống Huyền Khanh đang ở ngoài cửa, cái này đã đủ nói rõ rất nhiều vấn đề rồi.
Tống Huyền Khanh hiển nhiên có chút chột dạ, bị hai người nhìn chằm chằm như vậy, bà ta có chút đứng ngồi không yên.
Bà ta vừa định mở miệng nói chuyện, Lâm Thanh Diện đã trực tiếp đứng dậy, nhấc tay giáng một cái tát lên mặt bà ta.
Mặt của Tống Huyền Khanh bị nghiêng sang một bên, hai mắt trợn tròn, chỉ cảm thấy trên mặt mình cay rát, bà ta cũng lập tức đứng dậy, mở miệng định mắng.
Lâm Thanh Diện lại giáng một cái tát, tát vào một bên mặt khác của bà ta, cơ thể Tống Huyền Khanh không đứng vững, suýt chút nữa đã trực tiếp ngã xuống đất rồi.
Hai bên mặt của bà ta đều nhanh chóng sưng lên, hai cái tát này của Lâm Thanh Diện tuy không có dùng toàn lực, nhưng đối với người bình thường như Tống Huyền Khanh mà nói, đã là vô cùng nặng rồi, vết sưng trên mặt chỉ e là vài ngày thôi sẽ không tiêu sưng đi được.
Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện ra tay với Tống Huyền Khanh, không có ngăn cản, cô cũng cảm thấy lần này Tống Huyền Khanh đã làm rất quá đáng, nên chịu chút trừng phạt.
“Lâm Thanh Diện! Tên trời đánh nhà cậu! Cậu vậy mà lại dám đánh tôi! Bà đây liều với cậu!”
Sau khi Tống Huyền Khanh phản ứng lại, trực tiếp lao về phía người Lâm Thanh Diện, hai tay cào lên mặt anh giống như là tay chó vậy.
Lâm Thanh Diện dễ dàng mà đánh hai tay bà ta xuống, tiếp đó túm lấy cổ áo bà ta, xách bà ta dậy, lạnh giọng nói: “Hai cái tát này chỉ là một sự trừng phạt đối với bà, hy vọng bà có thể ghi nhớ lâu dài, nếu như bà không phải là mẹ của Bích Hoài, thì bây giờ bà đã là một cỗ thi thể rồi.”
Tống Huyền Khanh cảm nhận được sát khí trên người của Lâm Thanh Diện, lập tức sợ hãi, hai tay cũng không dám làm gì Lâm Thanh Diện nữa.
Bà ta biết rõ thủ đoạn của Lâm Thanh Diện, hơn nữa hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của anh, tên này, thật sự nếu như bị ép gắt quá, muốn giết bà ta cũng không phải là không thể, dù sao anh cũng từng chả mảy may rung động gì khi nhìn thấy mẹ ruột của mình bị người khác bóp chết mà.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Tống Huyền Khanh một cái, sau đó buông lỏng tay ra, đẩy Tống Huyền Khanh về lại.
Tống Huyền Khanh xoa xoa mặt mình, nhìn sang Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Con gái, cái thứ không phải người này dám đánh mẹ, con cũng không quản cậu ta sao.”
“Mẹ, mẹ cảm thấy mẹ còn mặt mũi nói mấy lời này sao, bởi vì mẹ, mà con suýt chút nữa bị người ta làm nhục rồi, không lẽ mẹ đối xử với con gái ruột của mẹ như vậy sao? Con thậm chí còn muốn tận tay đánh mẹ nữa kìa.” Hứa Bích Hoài hoàn toàn không lưu tình mà nói.
“Phản rồi, thật sự phản rồi, vậy mà lại dám nói chuyện với mẹ như vậy, mẹ hại con sao, mẹ là vì tốt cho con, mẹ chỉ là muốn con rời xa tên sao chổi Lâm Thanh Diện này mà thôi.” Tống Huyền Khanh đến lúc này vẫn không biết hối cải.
“Mẹ vì tốt cho con? Cho nên tìm một người quét đường đến làm nhục con sao, mẹ rốt cuộc là suy nghĩ gì vậy? Con còn muốn trực tiếp đưa mẹ đến bệnh viện tâm thần rồi đó.” Hứa Bích Hoài tức đến nỗi lồng ngực nhấp nhô lên xuống.
“Mẹ cũng không biết người đó là một tên quét đường, người phụ nữ đó nói với mẹ tên đó có thân giá 6,7 trăm tỷ….” Tống Huyền Khanh đang nói, đột nhiên ý thức ra hình như mình nói lỡ rồi, thế là vội vàng ngậm miệng lại.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Tống Huyền Khanh, lạnh giọng nói: “Nói rõ chuyện này lại một lần nữa, nếu như bà dám giấu một chút gì đó, sau chuyện này tôi mà điều tra ra, nhất định sẽ khiến cho bà nhận phải trừng phạt mà bà nên nhận, bao gồm…giết bà.”
Cơ thể Tống Huyền Khanh run lên, cảm giác như Lâm Thanh Diện vốn không có đùa với bà ta, bà ta nghĩ chuyện này bất luận thế nào cũng chắc chắn không thể giấu được rồi, cũng không có gì hay ho để giấu hết, thế là liền nói hết đầu đuôi câu chuyện lại một lần.
Nghe Tống Huyền Khanh nói, Lâm Thanh Diện nhíu mày, ác ý của Tống Huyền Khanh đối với anh, đương nhiên là không có gì để giải thích nữa, nhưng người phụ nữ tự xưng là bạn gái tình đầu của anh rốt cuộc là ai, tại sao phải ra tay với Hứa Bích Hoài?
Trong ấn tượng của Lâm Thanh Diện, căn bản không có một kẻ địch nào như vậy, anh nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, là ai lại lấy danh nghĩa bạn gái tình đầu của anh đến gạt Hứa Bích Hoài chứ.
Từ hành vi của đối phương có thể nhìn ra, cô ta là muốn chia cắt Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, hơn nữa còn muốn Hứa Bích Hoài rơi vào một kết cục thê thảm, trông có vẻ thật sự là vì Lâm Thanh Diện, nhưng Lâm Thanh Diện không biết là ai lại làm như vậy.
Chính vào lúc này, trong đầu anh chợt loé qua một bóng ảnh, trong lòng liền thịch một cái.
Chung Linh Nhi? Là cô ta sao?
Hôn lễ lần trước, Chung Linh Nhi không có xuất hiện, Lâm Thanh Diện biết khúc mắc mà cô ta đối với mình vẫn chưa được giải trừ, nếu như là cô ta, thì có một khả năng nhất định, nhưng trong ấn tượng của anh ta, Chung Linh Nhi là một cô gái lương thiện, nhiều nhất là có chút tính khí đại tiểu thư, không thể làm ra chuyện như vậy được.
Chính vào lúc Lâm Thanh Diện đang nghi hoặc, thì điện thoại của anh reo lên, là tin nhắn của Trần Tài Anh.
“Tìm được manh mối của người phụ nữ thần bí đó rồi.”
Lâm Thanh Diện lập tức nhìn Hứa Bích Hoài một cái, nói: “Bên Trần Tài Anh đã tìm được một chút manh mối rồi, bây giờ anh qua đó xem thử, chuyện này để anh giải quyết là được rồi, thời gian này anh sẽ bảo Huỳnh Thái âm thầm bảo vệ em, em không cần lo lắng đâu.”
Hứa Bích Hoài mấp máy miệng, có vẻ như muốn nói chút gì đó, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ gật gật đầu.
Sau đó Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn sang Tống Huyền Khanh, sắc mặt lạnh băng nói: “Nhớ lời tôi nói đó, cho dù bà là mẹ của Bích Hoài đi nữa, nhưng chỉ cần làm ra chuyện gì uy hiếp đến sự an toàn của cô ấy, thì đừng trách tôi vô tình!”
Nói xong, Lâm Thanh Diện liền đi ra khỏi văn phòng.
Mãi đến khi Lâm Thanh Diện ra ngoài, Tống Huyền Khanh mới thở phào một hơi, cảm thấy cái áp lực vô hình đó đã tiêu tán đi.
“Con gái, mẹ thật sự là vì tốt cho con a, con đừng vì chuyện này mà trách tội mẹ mà, nguyên nhân của tất cả chuyện này, cũng đều là vì Lâm Thanh Diện a, nếu như không phải vì để con rời xa cậu ta, mẹ cũng sẽ không phạm lỗi này, đây đều là tại vì Lâm Thanh Diện hết.” Tống Huyền Khanh sáp đến bên cạnh Hứa Bích Hoài, nói.
“Nếu như mẹ còn nói mấy lời như vậy nữa, vậy thì mối quan hệ mẹ con giữa con và mẹ chỉ e cũng chỉ có thể đến đây thôi.”
Hứa Bích Hoài nhíu mày nói một câu với Tống Huyền Khanh, sau đó trực tiếp đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Tống Huyền Khanh nhìn thấy Hứa Bích Hoài rời đi, ánh mắt cũng trở nên hung dữ, hiển nhiên chuyện lần này vẫn chưa khiến bà ta nhận phải bài học, ngược lại càng khiến cho đáy lòng bà ta càng thêm hận Lâm Thanh Diện.
…
Trung tâm thành phố Hồng Thành, cổng của một chung cư cao cấp nổi tiếng.
Hai người Trần Tài Anh và Lâm Thanh Diện đứng ở đây, nhìn vào bên trong.
“Hôm qua người của tôi đã hỏi thăm suốt đường đi, tra được sau khi người phụ nữ thần bí đó rời khỏi khách sạn Quốc tế Thiên Thành thì đã đến đây, chung cư này có gác cổng, nếu như không có mua nhà hoặc thuê nhà ở bên trong thì không thể vào được, cho nên cũng không xác định được người phụ nữ đó đang ở chỗ nào trong chung cư này.” Trần Tài Anh nói.
Lâm Thanh Diện híp mắt lại, nói: “Nếu anh đã nói người phụ nữ đó vô cùng mê người, vậy với dung mạo của cô ta, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người ở đây, chúng ta đi vào hỏi, chắc sẽ có thể biết cô ta ở đâu thôi.”
Trần Tài Anh gật gật đầu, sau đó cùng với Lâm Thanh Diện đi vào bên trong.
Đến cổng chung cư, hai bảo vệ lập tức chặn hai người bọn họ lại, ánh mắt không thiện mà đánh giá hai người một cái, lên tiếng nói: “Các người làm gì?”
“Chúng tôi muốn vào trong tìm người.” Trần Tài Anh nói.
“Tìm người? Tìm người nào? Chỗ này của chúng tôi đều là mấy người có tiền ở, là nơi mà mấy tên nghèo như các người có thể tuỳ tiện tìm sao? Mau cút đu, đừng có ở đây vướng tay vướng chân, nếu như các người có bạn ở bên trong đó, người ta chắc chắn đã nói trước với tôi rồi, nhưng mà trông các người như vậy, sẽ không thể có người bạn nào có tiền như vậy được.” Bảo vệ nói với vẻ mặt tràn đầy khinh miệt.
Lâm Thanh Diện bây giờ đang sốt sắng muốn tìm người phụ nữ đứng sau lên kế hoạch cho chuyện này, căn bản không có tâm trạng phí lời với tên bảo vệ này.
Anh định trực tiếp dùng vũ lực để khiến tên bảo vệ này an phận lại, nhưng anh còn chưa ra tay thì Trần Tài Anh ở bên cạnh đã trực tiếp tung một cước, đá tên bảo vệ đó ngồi phịch ở dưới đất.
Hồi nãy Trần Tài Anh còn định đưa cho tên bảo vệ một điếu thuốc, nói chuyện đàng hoàng với anh ta, thuận tiện hỏi thăm một chút rằng bên trong chung cư này có người phụ nữ nào vô cùng xinh đẹp không.
Kết quả thằng cha này lại trực tiếp coi hai bọn họ thành tên điểu ti nghèo, còn nói năng lung tung, khiến cho Trần Tài Anh cũng sững sờ, sau đó bốc lên hoả khí, cho nên liền động tay.
Bảo vệ nhìn Trần Tài Anh với vẻ mặt kinh hãi, không ngờ đối phương lại không biết nói lý, trực tiếp ra tay như vậy, anh ta vội vàng cầm máy bộ đàm lên, nói: “Mau tới cổng chính đi, có hai tên không có mắt muốn xông vào trong, một mình tôi không ngăn được hai bọn họ!”
“Đậu xanh rau má, còn dám kêu người nữa chứ, tôi thấy anh thật sự là không sợ mình bị xui xẻo a.” Trần Tài Anh mắng một câu, sau đó vươn tay tát tên bảo vệ hai bạt tay.
“Chỉ với hai tên côn đồ các người mà muốn khiến tôi xui xẻo sao, đợi lát nữa người của đội bảo vệ bọn tôi tới, hai người các người đừng tên nào mong chạy thoát được!” Tên bảo vệ mở miệng hét.
Lúc này chung cư phía trước có một người đàn ông mặc vest bước ra, người này chính là người phụ trách của toà nhà chung cư này.
Bảo vệ nhìn thấy người đó đi ra, vội vàng mở miệng nói: “Giám đốc Trương, chỗ này có hai tên côn đồ nhỏ nhoi muốn xông vào chung cư, còn ra tay đánh tôi nữa, anh phải làm chủ cho tôi a.”
Giám đốc Trương nhìn Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh một cái, lúc nhìn thấy Trần Tài Anh thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Tên giám đốc Trương này trước đây may mắn được uống rượu với Trần Tài Anh ở trên một bữa tiệc qua, đương nhiên là biết sự lợi hại của hoàng đế thế giới ngầm ở Hồng thành này, cho nên khi nghe bảo vệ nói anh ta là một tên côn đồ nhỏ nhoi, sợ hãi đến mức lông tóc đều dựng đứng lên.
Anh ta vội vàng tiến lên trước một bước, khom lưng, vẻ mặt cung kính mà mở miệng nói: “Anh Trần, sao anh lại đến đây thế, tên bảo vệ không có mắt này không có làm anh bị thương gì chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT