Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện đến đại học Tô Thành.

Tối hôm qua, Trình Quân đã sắp xếp chỗ ở cho Lâm Thanh Diện, còn Lục Hân Dao quay về kí túc xá.

Khi Lâm Thanh Diện gặp Lục Hân Dao, phát hiện tâm trạng của cô ta đã khá hơn nhiều so với tối qua, bèn cười hỏi:"Hôm qua ở kí túc xá thế nào, Uông Diểu Diểu có ức hiếp cô không?"

Lục Hân Dao lắc đầu, sau đó mới mở miệng nói:"Uông Diểu Diểu tối qua không về kí túc, mới cả sáng hôm nay lãnh đạo của chúng tôi thông báo, Uông Diểu Diểu bị đuổi học rồi."

"Đuổi học rồi?" Lâm Thanh Diện sửng sốt, nhưng lập tức bình thường trở lại, không ngờ tên Uông Đại Hải này cũng thật thức thời.

Cái này đối với Lục Hân Dao là chuyện tốt, tin tưởng nếu Uông Diểu Diểu còn ở kí túc xá thì khẳng định cô ta sẽ không thoải mái, nhưng Uông Diểu Diểu bị đuổi học rồi, Lâm Thanh Diện không còn phải lo cô ta sẽ bắt nạt Lục Hân Dao nữa.

Hai người cùng nhau đi về phía sân vận động của trường, hôm nay hiệu trưởng sẽ đứng trước mặt toàn trường chứng minh sự trong sạch của Lục Hân Dao, vạch trần bộ mặt ghê tởm của Trương Bách Phát và Trương Minh.

Toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều đã nhận được thông báo, trước tám giờ sáng tập trung ở sân vận động để họp.

Trên đường, không ít người gặp Lâm Thanh Diện cùng Lục Hân Dao, vẫn duy trì biểu cảm khinh thường như cũ, bên miệng reo rắt những lời chê bai hèn mọn về Lục Hân Dao.

"Con hư hỏng đó ở chung với người đàn ông kia, tối qua tôi còn thấy hai người họ ở chung, nghe nói người đàn ông đó là khách của Lục Hân Dao, cô ta đúng là không biết xấu hổ, thế cũng dám dẫn loại đàn ông này đến trường học."

"Tôi nghe đâu hôm nay mở đại hội toàn trường là đề cập vấn đề về cô ta đó, phỏng chừng cô ta sẽ bị hiệu trưởng phê bình trước mặt toàn trường cũng nên."

......

Lục Hân Dao thấy đám người xung quanh vẫn có cách nhìn không đổi về mình, trong lòng không tránh nổi hơi mất mát, nhưng rất nhanh cô ta hít sâu một hơi, trong đầu nghĩ đến hôm nay hiệu trưởng sẽ giúp mình làm sáng tỏ mọi chuyện, nên cô ta cũng không cần thiết phải lo lắng cái gì.

Không lâu sau, đến sân vận động, Lâm Thanh Diện cùng Lục Hân Dao đi thẳng đến đài cao, lúc này hiệu trưởng đã đợi sẵn ở trên đó.

Có thể nhận ra nét mặt hiệu trưởng không tốt chút nào, việc tối hôm qua là quyết định sai lầm nhất của ông trong đời, khiến ông ta hối hận cả đêm, đáng tiếc có hối hận cũng không có tác dụng.

Hai người Trương Bách Phát và Trương Minh sắc mặt trắng bệch đứng sau hiệu trưởng, vừa nghĩ đến lát nữa phải khai tất cả mọi chuyện bọn họ làm trước mặt toàn trường, làm bọn họ căng thẳng một trận.

Những chuyện này mà nói ra, sau này bọn họ sẽ không còn cách ngẩng cao đầu trước mặt toàn trường.

Đêm qua sau khi về nhà, Trương Bách Phát không dám nói chuyện này cho vợ mình biết, nếu để vợ ông ta biết ông ta ngang nhiên hợp tác với cháu trai làm ra những chuyện táng tận lương tâm, vậy ông ta khỏi cần về nhà nữa.

Lúc này, sân vận động đã chật kín người, giáo viên và học sinh toàn trường đều tập trung đông đủ, tất cả mọi người đều đang bàn luận xem buổi họp hôm nay rốt cuộc nói về cái gì.

Trong những học sinh này, có một đám người đối với Lục Hân Dao vô cùng thù địch, trong đó đa phần đều là học sinh nữ, nguyên nhân cơ bản họ nảy sinh lòng thù địch với Lục Hân Dao, cũng giống như Uông Diểu Diểu, xuất phát từ lòng đố kị.

Cho nên, khi Trương Minh loan truyền tin tiêu cực về Lục Hân Dao trong trường, bọn họ trở thành sự trợ giúp to lớn trong việc thúc đẩy sự việc phát triển.

Có một số người thấy người khác tốt, một khi phát hiện có cơ hội vấy bẩn người mà họ không so được, sẽ giậu đổ bìm leo khắp nơi.

"Mấy người mau nhìn kìa, Lục Hân Dao cùng một người ông nữa đến, bọn họ đi về phía hiệu trưởng, xem ra đúng thật hôm nay nói về chuyện của Lục Hân Dao."

"Mọi người nhìn sắc mặt hiệu trưởng xem, khó coi thế kia, khẳng định cũng biết Lục Hân Dao lẳng lơ, dám bôi nhọ trường chúng ta, hôm nay triển khai họp toàn trường, chắc chắn để đuổi Lục Hân Dao."

"Cái loại lẳng lơ này, đuổi cổ sớm cho rồi, học giỏi thì có tác dụng gì chứ, còn không phải sử dụng thủ đoạn thấp hèn đấy thôi."

......

Lâm Thanh Diện cùng Lục Hân Dao đi đến trước mặt hiệu trưởng, Hiệu trưởng lập tức đứng dậy nghênh đón với thái độ lễ phép.

"Mọi chuyện đã an bài ổn thoả, lát nữa Trương Bách Phát và Trương Minh sẽ tường thuật sự việc lại một lần trước mặt toàn trường, sau đó trịnh trọng xin lỗi Lục Hân Dao, ngài Lâm, không biết ngài còn yêu cầu gì khác không?" Hiệu trưởng mở miệng hỏi.

"Nếu muốn xin lỗi, vậy tất nhiên phải thành khẩn một chút, lát nữa để hai người họ quỳ xuống nói." Lâm Thanh Diện mở miệng.

Hiệu trưởng ngây người, nhưng cũng không dám phản bác, bèn đi đến trước mặt Trương Bách Phát và Trương Minh, nói cho hai người họ về yêu cầu của Lâm Thanh Diện.

Hai người nghe hiệu trưởng nói xong, sắc mặt càng khó coi hơn, tuy vậy bọn họ không muốn phải ngồi tù, cho nên chỉ có thể làm theo yêu cầu của Lâm Thanh Diện.

Không lâu sau, Trình Quân cũng đến sân vận động, hôm nay ông ta đến để công bố thành lập quỹ, nên phải có mặt ở đây, đồng thời cho dù là vì nể mặt Lâm Thanh Diện, ông ta bắt buộc phải tự mình đến đây một chuyến.

"Mọi người nhìn kìa, Trình Quân đến, nhân vật thuộc diện cấp bậc vậy mà cũng đến đây, Lục Hân Dao rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện không biết xấu hổ vậy!"

"Đúng là mất mặt, ngay cả Trình Quân cũng biết chuyện của Lục Hân Dao, nếu chuyện này lan ra ngoài, về sau trường chúng ta cũng hết cách bưng bít, không chừng còn ảnh hưởng đến việc trường mình tuyển sinh nữa."

"Lục Hân Dao này không phải là con người nữa rồi, kinh động chuyện này đến ông chủ lớn như Trình Quân đến xem, người như này sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi trường!"

Một số người có địch ý với Lục Hân Dao cố gắng từng bước, để tất cả mọi người xung quanh bắt đầu chỉ trích Lục Hân Dao.

Bọn họ không nghĩ mọi chuyện sẽ xé ra to như vậy, vậy mà cả Trình Quân cũng tới, trong lòng dâng lên phấn khích.

Có Trình Quân ở đây, hiệu trưởng chắc chắn sẽ không bao che Lục Hân Dao, không chừng liệt cô ta vào diện cá biệt điển hình, bao hào quang thuộc về Lục Hân Dao trước đây sẽ trở thành không đáng một đồng.

Hiệu trưởng cùng mấy người Lâm Thanh Diện bước lên khán đài, đám Trương Bách Phát cùng Trương Minh mặt cắt không còn giọt máu, người bắt đầu run rẩy.

"Hôm nay, triệu tập toàn trường đến đây, là có một chuyện muốn công bố với mọi người, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ, trong trường chúng ta lại tồn tại loại người này."

Hiệu trưởng cất giọng hơi trầm thấp.

"Lúc trước tôi đã sai khi đãi ngộ người đó, cho rằng người đó có tài dễ dùng, bị biểu hiện bên ngoài mê hoặc, thẳng đến khi tôi xé rách bộ mặt của anh ta, tôi mới nhận ra ghê tởm nhường nào."

"Trường của chúng ta, không nên xuất hiện những loại người như vậy, người đó cũng không còn mặt mũi lưu lại trường chúng ta nữa."

Trong lời của hiệu trường không nhắc đến rốt cuộc người đó là ai, người bên dưới dựa theo phỏng đoán, đều cho rằng người được nói đến là Lục Hân Dao.

"Không nghĩ hiệu trưởng căm ghét Lục Hân Dao đến vậy, thật sự buồn cười chết tôi rồi. Ba năm học sinh tốt rốt cuộc cũng rơi vào kết cục ngày hôm nay."

"Đáng đời, trước kia có học tốt đến mấy, xinh đẹp cũng vứt, không phải vẫn số bị đuổi đấy thôi, mặc dù tôi không học giỏi bằng cô ta, không xinh bằng cô ta, nhưng không lo bị đuổi"

"Giờ phút này tôi thật sự muốn cười, quả nhiên người tài giỏi quá sẽ không có kết cục gì tốt đẹp."

......

Những người ghen ghét Lục Hân Dao đều tỏ vẻ chờ mong trên mặt để nhìn hiệu trưởng đuổi Lục Hân Dao.

"Sau đây xin mời họ lên trần thuật lại một lượt hành vi vi phạm của mình." Hiệu trưởng nói tiếp.

Không ít người rơi tầm mắt lên người Lục Hân Dao.

Nhưng ở giây tiếp theo, chuyện làm mọi trợn mắt há mồm đã xảy ra.

Hai người Trương Bách Phát cùng Trương Minh từng bước đi lên, sau đó đồng loạt quỳ xuống trước mặt mọi người.

Yên tĩnh!

Cả sân thể dục trở nên tĩnh lặng!

Phần đông đều không ngờ, hai người Trương Bách Phát và Trương Minh lại quỳ đúng lúc này.

"Họ...... Bọn họ đang làm cái gì thế?"

Hiệu trưởng đưa micro trong tay cho Trương Bách Phát.

Trương Bách Phát cầm micro, giọng nói pha chút run rẩy cất lên:"Tôi xin lỗi trường, xin lỗi hiệu trưởng, xin lỗi cháu Lục Hân Dao, tôi chính là tội nhân của trường, đứa cháu chết tiệt của tôi cũng thế, nó mới đích thực là người đáng chết!"

Tất cả mọi người đều bị Trương Bách Phát làm cho kinh ngạc, một đám đều vểnh lỗ tai nghe Trương Bách Phát kể về hành vi phạm tội của mình.

Bởi vì có Trình Quân ở đây, Trương Bách Phát không dám có nửa điểm giấu diếm, thành thật kể lại một lượt mọi chuyện đã xảy ra.

Hơn nữa vì muốn cho mọi người cảm thấy trong đó anh ta không làm chuyện gì quá quắt, thậm chí anh ta phóng đại hành vi phạm tội của Trương Minh, nhằm tôn lên bản thân chỉ là râu ria tôm tép.

Trương Minh ở một bên sắc mặt tím tái, nhưng tại thời điểm này anh ta không còn cách nào đi so đo với Trương Bách Phát, nếu lúc này cãi Trương Bách Phát, chỉ tổ làm trò cười trong mắt người ta.

Chờ Trương Bách Phát nói xong, hiệu trưởng liếc mắt nhìn Trương Minh, mở miệng hỏi:"Trương Minh, đối với những lời Trương Bách Phát nói, cậu có ý kiến gì không?"

Trương Minh cắn răng ken két, cuối cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Toàn trường ồ lên, bọn họ chưa từng nghĩ, chân tướng sự việc, lại là như vậy.

Những kẻ ghen ghét Lục Hân Dao mới đầu con treo nụ cười đắc ý trên mặt, nhưng sau khi nghe Trương Bách Phát tường thuật lại, sắc mặt trở nên hơi u ám.

"Bạn Lục Hân Dao bởi vì bị hai người Trương Bách Phát và Trương Minh bôi nhọ, đã phải chịu ảnh hưởng rất lớn ở trường, buổi họp hôm nay, chủ yếu là giúp bạn Lục Hân Dao làm sáng tỏ, bạn Lục Hân Dao là học sinh xuất sắc của trường chúng ta, chính là tấm gương để các em noi theo, hy vọng mọi người hãy lấy bạn Lục Hân Dao là mục tiêu, cố gắng phấn đấu."

"Mà hai tên hèn hạ này, sẽ vĩnh viễn bị trường chúng ta khai trừ, cả đời không cho phép họ trở về!"

Tiếp theo, hiệu trưởng chuyển chủ đề, nói:"Hôm nay vô cùng vinh hạnh cho trường chúng ta được mời ngài Trình Quân đến tham dự, bởi vì chứng kiến một số người trường mình tâm địa đen tối, nên ngài Trình Quân nguyện ý thành lập quỹ ở trường chúng ta, hỗ trợ những học sinh có thành tích ưu việt, hoặc điều kiện gia đình khó khăn, sau đây, xin mời ngài Trình Quân lên công bố thành tích của quỹ."

Trình Quân đi lên khán đài, cầm microphone, cất cao giọng nói:"Tôi lấy danh nghĩa bạn Lục Hân Dao, thành lập quỹ ở quý trường, số quỹ là sáu trăm tỉ, hy vọng các bạn cố gắng học tập, nắm bắt để trở thành học sinh xuất sắc như bạn Lục Hân Dao."

Toàn bộ người bên dưới đều xôn xao.

600 tỉ..... Trên danh nghĩa của Lục Hân Dao......

Những kẻ khinh khỉnh Lục Hân Dao dâng lên cảm giác bất lực, quả nhiên, ghen tị cũng không thể thay đổi được cái gì, người cố gắng, sẽ mãi đắm trong ánh hào quang sáng chói rực rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play