Tống Huyền Khanh nghe được lời của đại sư, hai mắt lập tức trợn to, hơi không tin nhìn lại, lẩm bẩm nói: "Đại... Đại sư, sao ngài biết được vậy?"
Lúc này Tống Huyền Khanh hoàn toàn bị đại sư làm cho sợ hãi, bởi vì cho tới giờ bà chưa có nói với đại sư trong nhà mình có ai, sao ông ta lại biết trong nhà mình lại có người họ Lâm?
"Tất nhiên là tính ra." Đại sư mở miệng nói.
"Vậy, vậy xin hỏi đại sư, ý ngài là, nguyên nhân của tai họa ở nhà bọn tôi là do người họ Lâm kia?” Trong lòng Tống Huyền Khanh đã đoán được một ít, cái này cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng bà.
"Không sai, nguồn gốc tai họa của nhà bà, đều ở trên người này, nếu như tôi đoán không nhầm, bây giờ tên đó không có ở trong nhà đi, dù tôi có thể diệt trừ tai họa ở nhà cô, cũng là bởi vì tên đó không có ở đây. Nếu như tên đó vẫn chưa trở lại, vậy nhà cô sẽ tiếp tục sống yên ổn, nhưng mà một khi tên đó trở về, nhà cô sẽ lại giống như trước, tai họa không ngừng." Đại sư thành thật nói.
Tống Huyền Khanh vẫn luôn cảm thấy nhà bọn họ gặp nhiều chuyện như vậy là bởi vì Lâm Thanh Diện, bây giờ sau khi nghe đại sư nói vậy xong, càng tin chắc vào điều này.
"Đại sư, xin ngài nghĩ biện pháp giúp nhà chúng tôi với, trước tôi cảm thấy nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều là vì thằng sao chổi Lâm Thanh Diện kia, xin ngài hãy giúp nhà tôi nghĩ ra biện pháp nào để đối phó đi!” Tống Huyền Khanh khẩn cầu.
Hứa Bích Hoài ngồi ở cách đó không xa thấy Tống Huyền Khanh đưa tiền cho đại sư đã cảm thấy đại sư này không hợp lẽ thường, bây giờ lại nghe đại sư nói như vậy, cô thật sự không có nhịn được.
"Mẹ, người này chỉ là một tên lừa gạt thôi, ông ta chỉ ở nhà của ta khoa tay múa chân hai cái, là có thể giải trừ được tai họa của nhà chúng ta sao? Vừa rồi mẹ không nên đưa cho ông ta sáu chục triệu, nhưng mà con muốn cho mẹ an lòng một ít, cũng không có nói gì, bây giờ ông ta lại nói mấy lời này, con thật sự là không nhịn được nữa rồi, ông ta căn bản chính là đang gạt mẹ.” Hứa Bích Hoài đi đến bên cạnh Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh nghiêng đầu trợn mắt nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: "Nếu như đại sư đang lừa dối mẹ, vậy sao ông ta có thể bấm ngón tay mà biết được nhà chúng ta có người họ Lâm? Bây giờ Lâm Thanh Diện không có ở nhà, đại sư có thể tính ra ông ta họ gì, chẳng lẽ vẫn chưa thể chứng minh được sao?"
"Toàn bộ Hồng Thành đều biết Lâm Thanh Diện là người nhà chúng ta, mẹ biết ông ta tính ra được sao, hay là lỡ như ông ta đã sớm biết người nhà chúng ta thì sao?" Hứa Bích Hoài phản bác.
"Con nói linh tinh! Từ trước đến nay đại sư không màng sự đời, sao ông ta lại biết nhà chúng ta có những ai, con đừng có ở chỗ này nói mơ, đại sư đã lên tiếng, con còn muốn đứng lên che chở cho tên sao chổi Lâm Thanh Diện sao? Lần trước mẹ ở trên mạng có coi, người ta nói Lâm Thanh Diện chính là một thiên sát tai tinh, giờ nhìn lại, thật sự rất đúng." Tống Huyền Khanh nóng nảy, quát về phía Hứa Bích Hoài.
Sắc mặt đại sư khó coi nhìn chằm chằm vào Hứa Bích Hoài, mở miệng: "Tôi tốt bụng nhắc nhở các người, các người lại coi ta là kẻ lừa đảo, xem ra hôm nay không nên giúp các người loại trừ hậu họa, thôi, sau này nhà các người gặp tai họa gì, lúc đó cả nhà các người đừng có mà hối hận rồi đến tìm tôi."
Nói xong, đại sư bắt đầu thu dọn đồ của mình, sau đó tức giận rời khỏi nhà Hứa Bích Hoài.
Tống Huyền Khanh thấy vậy vội vàng đuổi theo, trong miệng còn kêu: "Đại sư, ngài đừng nóng giận, chúng ta không có nói ngày là kẻ lừa đảo, là con gái tôi bị tên sao chổi Lâm Thanh Diện tẩy não, van xin đại sư ban phát từ bi, mau cứu con gái tôi!"
Hứa Bích Hoài nhìn Tống Huyền Khanh đuổi theo, không nhịn được cắn môi, hốc mắt có nước mắt hiện lên, cô không nghĩ rằng đến lúc này Tống Huyền Khanh vẫn còn giữ thành kiến nặng như vậy với Lâm Thanh Diện.
Nếu không phải nhờ lời của Lâm Thanh Diện, không chừng bây giờ nhà bọn họ đã bị hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên dìm chết rồi, không chừng bây giờ cô cũng đã mất việc, hơn nữa cũng làm gì còn nhà mà ở, làm gì còn ngồi ở chức vị chủ tịch.
Tống Huyền Khanh cho bây giờ cũng chỉ biết phàn nàn với Lâm Thanh Diện, nhưng cho tới bây giờ cũng không thấy được Lâm Thanh Diện vì cái nhà này mà bỏ ra rất nhiều thứ, đây đối với Lâm Thanh Diện mà nói thật sự không có công bằng.
Ở giữa, Tống Huyền Khanh đã đuổi kịp đại sư, hai tay bắt lấy cánh tay của ông ta, mặt đầy cầu xin: "Đại sư ngài đừng nóng giận, con gái con không có hiểu chuyện, con rất tin lời của đại sư, xin đại sư cho tôi biện pháp để giải quyết, nếu không sau này nhà con sẽ còn bị tên sao chổi Lâm Thanh Diện hãm hại."
Đại sư mặt lạnh nói: "Tôi chỉ là tốt bụng nhắc nhở thôi, về tình về lý tôi cũng không thể giúp gì được cho cô, hơn nữa con gái cô còn nói như vậy, tại sao tôi phải giúp mấy người chứ?"
Tống Huyền Khanh đảo tròng mắt, sau đó vội vàng lấy một chồng tiền từ mình trong ngực mình ra, nhét vào trong tay đại sư.
"Đại sư, con thay con gái con xin lỗi ngày, xin nai đừng để ý đến chuyện vừa rồi, đây là chút tâm ý của con, mong ngài nhìn thấy sự chân thành của con, mà chỉ cho con một con đường sáng đi." Tống Huyền Khanh cười xòa nói.
Đại sư thấy Tống Huyền Khanh nhét mấy tờ tiền vào, thái độ mới tính dịu đi một chút, sau khi ông ta cất tiền vào, nói với Tống Huyền Khanh: "Vốn tôi cũng không có giúp các người đâu, nhưng nhìn thái độ thành khẩn của cô, tôi chỉ điểm cho cô một chút vậy. Nguyên nhân tai hạo nhà cô, chính là do người họ Lâm kia, nếu muốn tránh những tai họa này, tốt nhất là nên tìm mọi cách để đuổi ra khỏi nhà mấy người đi, trừ biện pháp này ra, những biện pháp khác đều không thê trị được tận gốc.”
Nói xong, đại sư bấm thang máy, đi vào.
Tống Huyền Khanh đứng tại chỗ, trong miệng lầm bầm: "Đuổi ra khỏi nhà, đuổi ra khỏi nhà, mình nên làm điều này sớm hơn, chẳng qua luôn bị Bích Hoài ngăn cản."
"Lần này có chỉ dẫn của đại sư, mình nhất định phải đuổi tên sao chổi này ra khỏi nhà, không thể để ông ta tiếp tục ở đây nữa. Tất nhiên, lần này nó đi Kinh Đô, nếu cả đời không thể về được thì càng tốt."
Sau khi giữ vững ý tưởng của mình, Tống Huyền Khanh xoay người quy về nhà, suy nghĩ lần này cho dù Hứa Bích Hoài có bảo vệ Lâm Thanh Diện thế nào, bà cũng kiên quyết không thể để Lâm Thanh Diện ở đây.
Không bao lâu, Tôn Tuệ Phương mua thức ăn trở về, phát hiện không khí trong nhà không đúng lắm, hơn nữa lại còn có mùi của hương, này làm bà ta cảm thấy khó hiểu.
Nhưng mà bà ta cũng không hỏi nhiều, bây giờ bà ta cũng có ít chuyện buồn phiền, vừa nãy ở trên đường trở về, con gái bà ta gọi điện cho bà ta, phàn nàn rất nhiều về mấy chuyện dạo gần đây ở trong trường, trong lòng bà ta bây giờ chỉ lo lắng cho tình trạng của con gái mình ở trường học bên kia.
Mặc dù con gái bà ta ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng Tôn Tuệ Phương hiểu rõ, nếu thật sự không có chuyện gì, con gái mình sẽ không gói điện phàn nàn với mình.
Con gái là toàn bộ hy vọng của Tôn Tuệ Phương, nếu như con gái xảy ra chuyện gì, đối với Tôn Tuệ Phương mà nói nhất định là đả kích cực kỳ lớn, cho nên bây giờ bà ta cũng không có tâm tình đi quan tâm trong nhà xảy ra chuyện gì.
Tối hôm đó, Hứa Bích Hoài nhận được tin nhắn của Lâm Thanh Diện, nói ngày mai sẽ trở về Hồng Thành.
Sau khi biết Lâm Thanh Diện giải quyết mọi chuyện ổn thỏa ở Kinh Đô xong, Hứa Bích Hoài vẫn luôn vui mừng thay Lâm Thanh Diện, nhưng mà thái độ của Tống Huyền Khanh khiến trong lòng Hứa Bích Hoài bối rối.
Trong lúc ăn cơm, Tống Huyền Khanh và Hứa Bích Hoài, đã biểu hiện rõ ràng quyết định của mình, cho dù chuyện của Lâm Thanh Diện ở Kinh Đô như thế nào, sau này không thể để cho Lâm Thanh Diện vào cửa nhà bọn họ.
Lần này thái độ của Tống Huyền Khanh vô cùng kiên quyết, không cho Hứa Bích Hoài bất kỳ đường sống nào, hai người suýt chút nữa là cãi nhau, sau đó hai người Tôn Tuệ Phương và Hứa Quốc Hoa cố gắng khuyên nửa ngày mới khiến cho bọn họ bình tĩnh lại.
Bây giờ trên danh nghĩa của Tống Huyền Khanh ó Khách sạn quốc tế Thiên Thành, bà không có sợ nữa, cho dù có Lâm Thanh Diện hay không, cuộc sống của bà cũng không đến nỗi tệ đi.
Mà Lâm Thanh Diện là sao chổi, coi như anh giải quyết thành công chuyện của Lâm gia, ngay cả có tiếp nhận Lâm gia, anh vẫn là người mang đến tai họa.
Cho nên bà phải cắt đứt tất cả quan hệ với Lâm Thanh Diện, như vậy bà mới có thể có một cuộc sống tốt, nếu không như trước đây bà lại phải lo lắng đề phòng, nếu không ngày nào đó khách sạn dưới tên bà lại sang tên Lâm Thanh Diện.
Ếch ngồi đáy giếng vĩnh viễn cũng chỉ có thể thấy được cái vòm trời nhỏ bé của miệng giếng mà thôi, bà vĩnh viễn chỉ để ý rằng mình có được chỗ nào tốt không, cho nên dù ai có đên khuyên, cũng không thể thay đổi được ý định của bà.
Đây là cay nghiệt từ trong xương cốt, một khi bà có thành kiến với bất kì ai, cho dù người này có thành người giàus nhất thế giới, bà vẫn sẽ cảm thấy người này ngày mai sẽ phá sản.
Lâm Thanh Diện có thể thay đổi điều kiện sống của Tống Huyền Khanh, nhưng là vĩnh viễn cũng không thay đổi được cái tự cho là đúng của Tống Huyền Khanh đã được khắc sâu vào trong xương mấy thập kỷ qua rồi.
Hứa Bích Hoài đã hoàn toàn thất vọng với Tống Huyền Khanh, trong lòng cô vừa nghĩ nếu như Tống Huyền Khanh không tính chấp nhận Lâm Thanh Diện, vậy cô cùng Lâm Thanh Diện dọn ra ngoài ở.
Bây giờ công ty có triển vọng phát triển tốt vô cùng, tiền lương của Hứa Bích Hoài cũng cao hơn so với một người bình thường, ra ngoài tìm nhà ở cùng Lâm Thanh Diện cũng khá dễ dàng.
Dĩ nhiên, cô cũng biết, nếu muốn ra ngoài ở thì Lâm Thanh Diện sẽ an bài tốt, dù tiền lương của cô có cao hơn nữa, nhưng so với Lâm Thanh Diện, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện từ sân bay Hồng Thành đi ra, cũng không vội trở về.
Cách không xa, anh thấy một chiếc xe Rolls-Royce Phantom đậu ven đường, không ít người đang tò mò quan sát chiếc xe kia, ngay trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Lâm Thanh Diện cười đi về phía chiếc xe, cửa kính xe dần hạ xuống, Hướng Vấn Thiên đeo kính mát ngồi ở bên trong, cười nhìn Lâm Thanh Diện.
"Xin lỗi, xin nhường đường, tôi phải đi." Bởi vì quá nhiều người ở quanh xe, Lâm Thanh Diện muốn đi, thì cũng phải chen vào đám người này.
"Người anh em, đừng chen, cho dù cậu tiến lên phía trước, cũng không ngồi được loại xe sang này đâu nha, nhìn ở phía xa còn được, đến gần mới thấy xe này quá đắt mà mình không mua được, đây chẳng phải là tự tìm người sao.” Một thanh niên cười nói.
"Người trên xe đang chờ tôi, tôi không đi qua thì sao là lên xe được." Lâm Thanh Diện cười trả lời.
Người nọ lập tức trợn tròn hai mắt, hơi không tưởng tượng nổi nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Đừng làm càn, sao người trên xe lại đợi cậu được cơ chứ, cậu nhìn qua cũng chả giống với ông chủ gì cả, cậu đang đùa chúng tôi à?”
Tất cả những người chung quanh đều mặt nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Diện, cảm thấy Lâm Thanh Diện là đang nói khoác.
Lâm Thanh Diện vất vả mới tiến đến gần chiếc xe, mở cửa xe ra, Lâm Thanh Diện ngồi lên, người ở bốn phía xem náo nhiệt thấy một màn này, đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
"Trời má, tên đó thật sự ngồi lên kìa!" Không ít người rối rít phát ra tiếng kinh hãi.
Lâm Thanh Diện ngồi vào trong xe nghiêng đầu nhìn Hướng Vấn Thiên, mở miệng nói: "Lần sau cậu có thể dùng một cái xe khiêm tốn để đến không, đi xe kiểu này phải mất tầm nửa ngày tôi mới lên được mất.”
Hướng Vấn Thiên lúng túng nhìn Lâm Thanh Diện, nói: "Khụ khụ, đây là cái xe khiêm tốn nhất của tôi rồi, mấy cái khác đều là xe thể thao, nhìn càng nổi bật hơn."
Lâm Thanh Diện liếc mắt nhìn ông ta, mở miệng nói: "Đi nhanh lên đi, để tôi xem nhiệm vụ tôi giao cho cậu thế nào rồi."
Sau đó chiếc xe Rolls-Royce Phantom rời đi trước những ánh mắt đầy hâm mộ của mọi người.
Không bao lâu, xe Hướng Vấn Thiên dừng ở khu công trình đang xây dựng ở trung tâm thành phố Hồng Thành.
Lâm Thanh Diện và Hướng Vấn Thiên từ trên xe bước xuống, cùng nhau tiến vào bên trong công trình này.
Bởi vì thi công vẫn chưa xong, bốn phía công trình vẫn còn dùng tôn vây quanh, không ai biết bên trong đang tiến hành hạng mục gì.
"Chúng ta đã dựa theo yêu cầu của cậu, bố trí nơi này thành tòa lâu đài pha lê độc nhất vô nhị trên thể giới, tin tưởng chỗ này nhất định sẽ là nơi kết hôn lãng mạng nhất trên thế giới này." Hướng Vấn Thiên cười nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, đi vào bên trong công trình, sau khi thấy toàn cảnh của lâu đài pha lê, Lâm Thanh Diện cả người đều sững sờ.
Mặc dù lâu đài pha lê là ý tưởng Lâm Thanh Diện cung cấp cho Hướng Vấn Thiên, nhưng mà bây giờ nhìn thấy lâu đài pha lê được xây dựng, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng vô cùng rung động.
Nơi này đúng là nơi lãng mạng nhất là anh từng thấy.
Nhìn lâu đài pha lê sáng chói và xoa hoa, Lâm Thanh Diện trên mặt nhịn được mà xuất hiện nụ cười.
Ý tưởng lâu đài pha lê là dự định của Lâm Thanh Diện khi cử hành hôn lễ hoành tráng với Hứa Bích Hoài, dặn Hướng Vấn Thiên bắt đầu chuẩn bị.
Nếu muốn tổ chức hôn lễ cho Hứa Bích Hoài thật sang trọng, vậy chỗ tổ chức cũng phải khác người người khác.
Ở trong mắt của Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài vẫn luôn là công chúa, lâu đài pha lê tất nhiên là nơi cử hành hôn lễ với cô tốt nhất rồi.
Chuyện này Lâm Thanh Diện nói với Hướng Vấn Thiên, hơn nữa thi công cũng là bí mật tiến hành, vì không muốn để cho người khác biết về công trình này xây cái gì, Hướng Vấn Thiên đặc biệt bảo người ta vây tôn bốn phía lại.
Cũng may cả tòa lâu đài pha lê không có cao mấy, cho nên người bên ngoài cũng không thấy rõ được hình dáng của lâu đài pha lê.
Lâm Thanh Diện bước vào tiền sảnh của lâu đài pha lê, nhìn trang trước lộng lẫy và chói lóa, khiến cho anh có thể tưởng tượng được cảnh cử hành hôn lễ với Hứa Bích Hoài.
Anh không thể chờ đợ nữa.
Hôm nay lâu đài pha lê đã làm xong, còn thiếu điều bày ra cho người Hồng Thành nhìn thấy.
Lâm Thanh Diện nghiêng đầu nhìn Hướng Vấn Thiên, mở miệng nói: "Trong vòng ba ngày, dỡ bỏ mấy cái bức tường đi, tôi muốn cho mọi người nhìn thấy sự lãng mạng này, tôi cùng Bích Hoài tổ chức hôn lễ sẽ để cả thế giới nhìn chằm chằm vào!"
####CHƯƠNG 361 GHÉT ANH QUÁ VÔ DỤNG
CHƯƠNG 361 GHÉT ANH QUÁ VÔ DỤNG
Đến Tụy Gia Viên.
Lâm Thanh Diện đi vào trong khu chung cư, vừa mới nghĩ đến anh sẽ cùng Hứa Bích Hoài lại một lần nữa tổ chức đám cưới, trong lòng anh không thể kìm nén xúc động.
Nghĩ đến Hứa Bích Hoài hôm nay vẫn đi làm, Lâm Thanh Diện không nói đến chuyện anh đã tự mình đi đến Hồng Thành với Hứa Bích Hoài, một mình đi đến khu chung cư, trong lòng vẫn nghĩ đến tối nay sẽ đưa cả gia đình đi ra ngoài ăn cơm.
Anh vừa vào khu chung cư được một lúc, Lô Quế Mai đi theo lên, nhìn anh với vẻ mặt khinh bỉ, mở miệng nói: “Đây không phải Lâm Thanh Diện sao, mấy ngày nay không nhìn thấy cậu, tôi cứ ngỡ rằng cậu biết bản thân không ăn nổi cơm của Hứa Bích Hoài nên bỏ chạy rồi.”
Lâm Thanh Diện nhìn Lô Quế Mai, nghe được những lời của cô ta nhíu nhíu mày, hỏi: ” Có ý gì?”
Lô Quế Mai bĩu môi nói: “Tôi có ý gì chẳng lẽ trong lòng cậu không rõ? Gia đình vợ cậu Hứa Bích Hoài bây giờ đều đã trở lên nghèo túng như vậy, lẽ nào một tên ăn bám như cậu vẫn sẽ tiếp tục ở lại nhà của cô ta?”
Nghe những lời này của Lô Quế Mai,Lâm Thanh Diện cũng đoán ra được trong lòng bà ta đang nghĩ cái gì, lần trước khi chuyển nhà Hứa Quốc Đông cảm thấy bọn họ chuyển đến Tụy Gia Viên chính là vì công ty xảy ra chuyện.
Anh lười không muốn cùng hạng người như bà ta tranh luận, lập tức đi qua.
Lô Quế Mai không thấy Lâm Thanh Diện phản bác lại, khẳng định bản thân đã nói đúng, được một bước lại muốn tiến thêm một bước, đuổi theo Lâm Thanh Diện, tiếp tục nói những lời kỳ lạ: “sao rồi, chuyện này bị tôi nói trúng rồi, Hứa Bích Hoài cũng thật là quá đáng thương đi, bây giờ đã thành ra như vậy, ngay cả người vô dụng như cậu cũng không cần cô ta nữa, tôi thực sự cười chết mất.”
Lâm Thanh Diện căn bản là không thèm để ý tới lời của Lô Quế Mai, giống như chưa từng nghe được, đối với loại người này tranh luận, chính là lãng phí thời gian, Bích Hoài có đáng thương hay không, chờ đến lúc bọn họ tổ chức hôn lễ, tất cả mọi người sẽ được biết.
Lô Quế Mai thấy Lâm Thanh Diện không phản bác lại mình, tức giận, chạy nhanh đến trước mặt của Lâm Thanh Diện, chặn anh lại, chất vấn: “Cậu điếc sao? Lời tôi nói cậu không nghe thấy sao? Nhà của các người bây giờ có phải là rất thảm không? Cậu có phải đã có dự định sẽ bỏ Hứa Bích Hoài? Mau nói ra cho tôi vui mừng.
“Cút!”
Lâm Thanh Diện thấy Lô Quế Mai ngăn trước mặt mình, không khách khí mắng bà ta một câu, nếu như trước đây Bích Hoài không bị đuổi ra khỏi nhà, Lô Quế Anh còn xem như bậc trưởng bối, còn đối xử kiêng dè với bà ta một chút, nhưng bây giờ hoàn toàn không cần thiết.
“Cậu nói cái gì? Cậu vậy mà cũng dám nói tôi cút? Cậu là cái thá gì? Lại dám nói vơí tôi những lời như vậy? Tôi nói cho cậu biết, Không có Hứa Bích Hoài, cậu không là cái gì hết, với tình hình bây giờ của Hứa Bích Hoài đã không ổn rồi, công ty của cô ta rất nhanh sẽ không trụ nổi nữa, cậu còn có tư cách gì mà dám lên mặt với tôi?” Lô Quế Mai lập tức bùng nổ.
Lâm Thanh Diện đẩy bà ta qua một bên, tiếp tục đi về phía trước, nếu như Lộ Quế Anh vẫn tiếp tục gây sự, anh tất nhiên sẽ không khách khí nữa.
“Cậu lại dám đẩy tôi, thực sự làm phản rôì, xin lỗi tôi ngay!” Lô Quế Mai càng thêm hung hăng.
Lâm Thanh Diện coi thường Lô Quế Mai, bàcứ tiếp tục tùy ý nháo như vậy, anh đều coi như không nhìn thấy.
Lô Quế Mai trong lòng tức tối khó chịu, loại người như bà ta không chịu được, cho dù mình la lối om sòm cũng không nhận được phản hồi, Lâm Thanh Diện đúng là bắt được điểm này, vì thế mới không thèm phản ứng lại.
Lúc này Tống Huyền Khanh từ trong phòng đi ra, đi về hướng bọn họ, Lâm Thanh Diện sau khi nhìn thấy Tống Huyền Khanh, ngay lập tức càng bước nhanh hơn, qua đó chào hỏi Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh còn đang đề phòng Lô Quế Mai, kết quả nhìn thấy Lâm Thanh Diện cùng bà ta đi về phía mình, sắc mặt trở lên khó coi.
Cái ngôi sao chổi này cũng thật sự cứng rắn đi, thế nhưng đã từ Kinh Đô trở về, quả là người tốt đoản mệnh, người xấu trường mệnh, ngay cả Kinh Đô Lâm gia cũng trị không nổi anh ta, khó trách đại sư nói Lâm Thanh Diện là ngọn nguồn tai họa của gia định bà ta.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện vừa trở về đã mang lại rắc rối cho bà ta, bà vốn nghĩ rằng tự mình hôm nay có thể tránh được Lô Quế Mai, ai nghĩ đến Lâm Thanh Diện vậy mà kéo ả cùng đến.
“Mẹ, mẹ muốn ra ngoài sao?’ Lâm Thanh Diện mở miệng cười hỏi.
Tống Huyền Khanh nghiêm mặt nói: “Anh đừng gọi tôi là mẹ, tôi vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa, không chuẩn bị bị anh gọi vài tiếng, tôi giảm đi vài năm tuổi thọ rồi.”
Lâm Thanh Diện sửng sốt, không biết Tống Huyền Khanh như vậy là bị làm sao, hỏi: “Mẹ gặp phải chuyện gì phiền toái sao? xem mẹ thật giống như có chuyện không vui.”
“Hừ, phiền toái lớn nhất của tôi chính là cậu, nhìn thấy cậu, tôi làm sao có thể vui vẻ lên được.” Tống Huyền Khanh mở miệng: “Nếu đã gặp cậu ở đây, vậy tôi không đợi cậu về đến nhà rồi nói nữa, từ hôm nay trở đi, cửa của gia đình tôi, cậu không thể bước vào, để tránh cậu lại gây tai họa gì cho gia đình tôi. không cần vaò trong nhà nữa, những đồ của câụ, những thứ cậu cần, nói với Lý Xuân Linh một tiếng, quay lại tôi sẽ bảo cô ta thu dọn giúp câu.
Nghe những lời này của Tống Huyền Khanh, Lâm Thanh Diện lộ ra vẻ mặt đầy nghi ngờ, anh không hiểu tại sao Tống Huyền Khanh lại như vậy.
“Mẹ, Mẹ như thế này là làm sao, tại sao tự nhiên lại không cho phép con vào nhà, là đã xảy ra chuyện gì sao? Lâm Thanh Diện hỏi
Tống Huyền Khanh không kiên nhẫn nói: “Không có tại sao, tôi chính là không muốn cho cậu bước vào nhà, cậu chính là một tên sao chổi, bước vào nhà chúng tôi nhất định sẽ mang lại cho gia đình tôi tai họa.”
Sau đó bà ta bước về phía trước, miệng còn nói thêm một câu: “Chìa khóa cửa nhà tôi đã đổi rồi, cậu có muốn vào cũng không vào được, tôi khuyên cậu tốt nhất cái khu chung cư này cậu đừng đến nữa, bằng không cậu gặp ai lại mang đến xui xẻo cho người đó.”
Nói xong, Tống Huyền Khanh bước nhanh rời đi.
Lô Quế Mai chứng kiến một màn như vậy, bật cười ha ha, mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, cậu không phải vừa giả bộ rất giỏi sao, kết quả thì sao đến cửa đều không thể bước vào, thực sự làm tôi cười chết mất.”
Lâm Thanh Diện cau mày trừng bà tamột cái, không thèm để ý, mà lấy điện thoại ra gọi điện cho Hứa Bích Hoài, nói chuyện vừa xảy ra với cô, hỏi cô có chuyện gì xảy ra.
Hứa Bích Hoài nói với Lâm Thanh Diện chuyện này nói ra điện thoại không rõ ràng, bảo anh đến công ty đợi mình, đợi tan làm rồi sẽ nói giải thích cho anh.
Lâm Thanh Diện cúp điện thoại, rời khỏi khu chung cư, vốn dĩ tưởng rằng lần này quay lại là một khởi đầu tốt, chuyện của nhà họ Lâm đã được giải quyết, mình sẽ lại một lần nữa dành cho Hứa Bích Hoài một hôn lễ, tất cả những việc còn lại cũng chỉ có thể đi tìm ba.
Không ai nghĩ đến vừa quay lại Tống Huyền Khanh lại gây rắc rối cho anh, làm cho anh trong đầu có phần phiền não.
Không ai nghĩ đến vừa quay lại Tống Huyền Khanh lại gây rắc rối cho anh, làm cho anh trong đầu có phần phiền não.
“Lâm Thanh Diện, tôi vẫn là nói cậu là vì công ty của Hứa Bích Hoài không xong rồi, không cần cô ta nữa, thực không nghĩ đến là gia đình bọn nọ không cần cậu nữa, không nghĩ đến bọn họ đã đến đường cùng rồi, mà cũng không cần một người vô dụng như cậu, xem ra là cậu quá vô dụng, trở thành gánh nặng cho cả gia đình nhà họ.”
Lô Quế Mai thấy Lâm Thanh Diện lái xe rời đi, hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, lẩm bẩm nói: “Tình hình gia đình các người tội tệ như vậy, tôi càng vui mừng, hãy đợi đó cho tôi, sớm muộn cũng có một ngày, gia đình tôi sẽ giống như trước đây, dẫm nát gia đình nhà các người dưới chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT