Từ Tài đang nấu thuốc trong sân nghe thấy tiếng gọi phía trước liền nói với Lâm Thanh Diện: “Tới rồi, tôi ra ngoài tiếp đãi một chút.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, không để ý.

Anh nhìn Tú đang canh chừng trước ấm thuốc, phát hiện cô gái này quả thực lung linh, vóc dáng xuất sắc, quỳ trên mặt đất đường cong rõ ràng khiến người ta mơ màng.

Tú thấy Lâm Thanh Diện nhìn mình như vậy, mặt thoáng chốc đỏ bừng, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, lưu manh thúi.”

Lâm Thanh Diện cười lắc đầu, nói: “Tôi là sư tổ của cô, cô dám bất kính với sư tổ, có phải muốn chịu phạt không?”

Tú nghe thấy lời này của anh, trong lòng bỗng nhiên không vui, nhưng ban đầu cô quả thực vì thua Lâm Thanh Diện cờ vây nên nhận anh làm sư tổ, cô không phải loại người chết cũng không chịu nhận.

“Tôi...Tôi sai rồi được chưa, thật là nhỏ nhen.” Tú u oán nói.

“Đã biết sai vậy thì đến đấm lưng cho tôi, để tôi cũng hưởng thụ đãi ngộ của sư tổ một chút.” Lâm Thanh Diện nói.

Tú mặt đầy không tình nguyện đi về phía Lâm Thanh Diện, giơ nắm tay nhỏ của mình, hung hăng đập hai phát lên lưng anh.

Lâm Thanh Diện lập tức xoay người, vươn tay giữ lấy tay cô, đau đến hít hà: “Cô muốn đánh chết tôi sao.”

Tú làm mặt quỷ với anh: “Là anh kêu tôi đấm, anh không nói phải dùng sức thế nào.”

Lúc này, Từ Tài dẫn hai người Lý Hựu và Lý Ngọc Thư ở bên ngoài vào trong sân, cười nói: “Thuốc sắp nấu xong rồi, hai người đợi ở đây một chút đi.”

Lý Hựu và Lý Ngọc Thư vào sân, đều khá cung kính với Từ Tài.

Nhưng rất nhanh họ đã nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang giữ lấy cánh tay của Tú, bộ dáng muốn dạy dỗ cô ấy.

Lý Hựu nhìn thấy Lâm Thanh Diện, lại nhìn Tú như hoa như ngọc, lập tức mắng một câu: “Mẹ nó, tên thấp hèn này lại còn dám đến chỗ thần y trêu ghẹo con gái, thật không muốn sống nữa, tôi đến dạy dỗ hắn!”

Nói rồi, Lý Hựu bèn xông về phía Lâm Thanh Diện, trực tiếp đá tới.

Lâm Thanh Diện thấy vậy, không chút khách sáo với hắn ta, xoay người, soạt chân, trực tiếp đá chân Lý Hựu ra.

Lý Hựu không đứng vững, ngã nhào xuống đất, đau đến miệng méo xệch.

“Dmm, mày dám ra tay với tao, mày không muốn sống nữa sao?” Lý Hựu mắng to.

“Ai ra tay trước?” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.

“Tao có thể ra tay với mày, mày con mẹ nó không thể ra tay với tao, thứ nghèo hèn như mày, có tư cách gì ra tay với tao, mày biết ông là ai không, sau lưng tao có chỗ dựa lớn!” Lý Hựu gào lên.

Lâm Thanh Diện nhếch môi, trong lòng nghĩ lại là một thiếu gia nhà giàu hống hách phách lối, chỉ là loại người này Lâm Thanh Diện căn bản không để trong mắt, ở Hồng Thành, Lâm Thanh Diện là trời, có chỗ dựa lớn cũng vô dụng.

Lý Ngọc Thư thấy con trai mình bị đánh ngã, sắc mặt cũng trở nên khó coi, vội đi tới, đỡ hắn ta dậy.

“Cậu tìm chết sao? Con trai tôi cậu cũng dám đánh?” Lý Ngọc Thư dáng vẻ bảo vệ con trai.

Lúc này Từ Tài hừ lạnh một tiếng, nói: “Hai vị, các người có ý gì, vừa tới đã ra tay với khách chỗ tôi?”

Lý Ngọc Thư có chút kinh ngạc nhìn Từ Tài, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại là khách của ông ấy.

“Thần y, tên này chỉ là đồ nghèo kiết xác, sao có thể có tư cách làm bạn với ông, lúc nãy hắn ta lái xe điện rách tới, tôi kêu hắn nhường chỗ cho tôi, hắn lại còn không chịu, tôi trực tiếp đè xe hắn.” Lý Hựu có chút đắc ý nói.

Sau đó, ánh mắt hắn ta rơi trên người Tú, ánh mắt có chút tham lam, rõ ràng đã bị sắc đẹp của cô ấy thu hút.

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Lý Hựu, trong lòng lập tức sinh ra lửa giận, anh không nghĩ tới Lý Hựu này lại thật sự đè xe của mình.

Một chiếc xe điện Lâm Thanh Diện đương nhiên không để ý, nhưng Lý Hựu làm vậy, không thể nghi ngờ là đánh vào mặt anh, hôm nay không cho Lý Hựu này ăn chút khổ sở, vậy Lâm Thanh Diện cũng không phải Lâm Thanh Diện nữa.

“Xe điện đó theo tôi hơn ba năm, tôi đỗ nó ở vị trí bình thường, anh lại đè nó, chuyện hôm nay, anh phải giải thích với tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Lý Ngọc Tư nhìn thấy sắc mặt Từ Tài vì hai người mà trở nên khó coi, ông ta sợ Từ Tài vì vậy không khám bệnh cho Lý Hựu nữa, bèn vội nói: “Vừa nãy đều là hiểu lầm, nơi này là y quán của Từ thần y, xảy ra xung đột thế này sẽ khiến Từ thần y không vui, nếu không thế này đi, tôi bồi thường cho cậu mười lăm triệu, đủ để cậu mua một chiếc xe điện mới rồi, chuyện này bỏ đi như vậy đi.”

Nói rồi, Lý Ngọc Thư lấy xấp tiền giấy khỏi ví tiền của mình, đưa cho Lâm Thanh Diện.

Lý Hựu còn muốn nói gì đó, bị Lý Ngọc Thư trừng mắt, họ hôm nay tới khám bệnh, tốt nhất đừng xung đột với người khác.

Lâm Thanh Diện nhìn tiền của Lý Ngọc Thư, nhếch môi, lạnh giọng nói: “Tôi không thiếu tiền, nếu các người muốn kết thúc chuyện này thì kêu hắn ta quỳ xuống xin lỗi tôi.”

Lý Hựu lập tức nổi giận, gào lên: “Mày cmn bớt không biết tốt xấu ở đây đi, nghèo kiết xác như mày còn không thiếu tiền? Ở đây ra vẻ thanh cao gì chứ, thật buồn cười.”

Lý Ngọc Thư thấy Lâm Thanh Diện không chịu, cũng có chút tức giận, nói: “Cậu đã không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách tôi, nhóc con, mặc dù chúng tôi không phải người Hồng Thành, nhưng với quan hệ của chúng tôi, cậu muốn động vào chúng tôi, tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt.”

“A? Vậy sao?” Lâm Thanh Diện lộ ra nụ cười lạnh.

Lý Ngọc Thư thấy anh nói vậy, bèn quay đầu nhìn Từ Tài, nói: “Từ thần y, ông cũng thấy rồi, tôi đã cho tên này đủ mặt mũi rồi, là tự hắn không nhận, ông vẫn là mau đuổi hắn đi, tôi còn muốn nhờ ông khám bệnh cho con trai tôi đâu.”

“Hôm nay có tôi ở đây, ông đừng mơ kêu Từ Tài trị bệnh cho con trai ông, trừ phi kêu hắn quỳ xuống xin lỗi tôi.” Lâm Thanh Diện nói.

“Mày cho rằng mày là ai, lại còn ở đây giả bộ, Từ thần y, hắn bất kính với ông như vậy, ông đuổi hắn đi đi.” Lý Hựu nói.

Từ Tài nhìn hai người một cái, cũng cảm thấy hai ba con này có chút phách lối, vừa tới đã mắng Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện có ơn với ông, ông đương nhiên phải nghe lời của Lâm Thanh Diện.

“Hai vị, xin lỗi, Lâm Thanh Diện là khách quý của tôi, có ơn với tôi, cậu ta không cho tôi trị bệnh cho con trai ông, vậy tôi đương nhiên sẽ không trị, thuốc của hai người đã nấu xong rồi, tôi nhận tiền của hai người, thuốc này đương nhiên sẽ đưa hai người, chỉ là bệnh của con trai ông tôi sẽ không trị.” Từ Tài nói.

Sắc mặt Lý Hựu và Lý Ngọc Thư đều biến đổi, hai người họ nào nghĩ tới, thần y Từ Tài tiếng tăm lừng lẫy lại thật sự nghe lời của Lâm Thanh Diện, chuyện này khiến họ có chút kinh ngạc.

Với danh vọng của Từ Tài, người có thể kết giao với ông, nhất định đều là người có máu mặt, thấp hèn như Lâm Thanh Diện nào có tư cách kết giao với Từ Tài, vừa nãy họ vào, còn cho rằng Lâm Thanh Diện đột nhập vào sân trêu chọc con gái.

Ai ngờ Từ Tài lại nói Lâm Thanh Diện là khách quý của ông, còn có ơn với ông, chuyện thoáng chốc trở nên phiền phức.

Lý Ngọc Thư lần này đã trả số tiền lớn không phải vì số thuốc đó, mà mục đích thật sự là để Từ Tài trị bệnh cho con trai ông ta.

Chỉ là bệnh này của con trai ông ta có chút mất mặt, bản thân Lý Hựu cũng ngại ngùng, cho nên lúc Lý Ngọc Thư liên lạc với Từ Tài, chỉ nói muốn phương thuốc bồi bổ thân thể, trị bệnh cho con trai ông ta chỉ là phụ thêm.

Từ Tài đồng ý thuận tiện khám bệnh giúp con trai ông ta, ông ta mới trả tiền.

Nếu bây giờ Từ Tài vì Lâm Thanh Diện mà không khám bệnh cho con trai ông ta, vậy lần này họ đã tới vô ích rồi.

Ông ta quay đầu nhìn Lý Hựu, ánh mắt trách móc, nếu hôm nay nó thành thực tới thì sao sẽ xảy ra tình huống này.

“Thần y, người anh em, thực xin lỗi, chúng tôi thật sự không biết người anh em là khách quý của thần y, mới có chút mạo phạm, người anh em tuyệt đối đừng tức giận, nếu cậu cảm thấy bồi thường mười lăm triệu không đủ, chỉ cần nói một con số, tôi nhất định sẽ trả.” Lý Ngọc Thư nghĩ rồi lại cầu xin một chút.

“Tôi nói rồi, kêu hắn ta quỳ xuống xin lỗi tôi.” Lâm Thanh Diện nói.

Lý Ngọc Thư cắn răng, nghiêng đầu nhìn Lý Hựu, trong lòng có chút không nhẫn tâm.

“Ba, con mới sẽ không quỳ xuống xin lỗi hắn ta đâu, hắn có tư cách gì chứ!” Lý Hựu tức giận nói.

Lý Ngọc Thư đạp lên mông hắn, nói: “Đã lúc này rồi, mày còn ra vẻ ở đây, mày quên chúng ta lần này tới làm gì rồi sao, nếu Từ thần y không trị bệnh cho mày, bệnh của mày không khỏi được, nhà họ Lý tao sẽ tuyệt hậu! Họa này cũng do mày tự chuốc lấy, hôm nay mày phải quỳ cho tao.”

Lý Hựu nắm chặt nắm tay, mặc dù hắn không muốn quỳ xuống, nhưng trong lòng hắn cũng biết bệnh của mình nghiêm trọng, do dự nửa ngày rồi hắn chỉ có thể quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện.

“Xin...xin lỗi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play