Sáng hôm sau, Lâm Thanh Diện rửa bát xong thì cưỡi con xe máy điện cũ trong nhà tới công ty Địa Ốc Thiên Vân.
Khi tới trước tòa nhà văn phòng Địa Ốc Thiên Vân, anh dừng xe bên đường, rồi đi vào trong.
Địa Ốc Thiên Vân là công ty bất động sản chuyên khai phá khu đất cao cấp ở Hồng Thành, dự án mà họ khai phá đều là biệt thự, người có thể đến đây mua nhà không phú thì cũng quý.
Lâm Thanh Diện còn chưa đi tới cửa, một người phụ nữ mặc trang phục công sở xinh đẹp, quyến rũ đi tới gần, liếc mắt quan sát anh một hồi, cô ta hỏi: “Đứng lại, anh đến sửa ống thoát nước đúng không? Anh đi vào bằng cửa sau đi, còn lối này là đi vào đại sảnh tiếp khách của chúng tôi.”
Lâm Thanh Diện lúng túng nhìn lại cô ta rồi nói: “Tôi tới đây tìm người, chứ không phải tới sửa ống nước.”
Người phụ nữ nọ quan sát Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, thấy anh mặc đồ rẻ tiền, trông nghèo điển hình, ánh mắt liền thể hiện rõ vẻ coi thường.
Rồi đột nhiên, cô ta bỗng trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi: “Lâm Thanh Diện? Anh là Lâm Thanh Diện à?”
Lâm Thanh Diện sửng sốt, nhìn chằm chằm cô ta hỏi: “Cô biết tôi à?”
Cô ta liền cười nói: “Tôi là La Phượng, bạn học cùng cấp ba với cậu đây, cậu quên rồi à?”
Lâm Thanh Diện tập trung nhớ lại, trong đầu bỗng hiện lên một dáng người mờ mờ, rồi trầm tư nói: “Tôi nhớ ra rồi, cậu là La Phượng, hồi đó chúng ta còn ngồi cùng bàn nữa.”
Người trước mặt này đúng là bạn học cấp ba của anh, chỉ là mấy năm không gặp, cộng thêm việc La Phượng trang điểm đậm, cũng xinh đẹp hơn trước nhiều nên anh không nhận ra.
Sau khi nhận ra Lâm Thanh Diện, thái độ La Phượng lại thay đổi, từ sự khinh thường lúc trước chuyển thành mỉa mai.
Hồi còn đi học, La Phượng luôn mỉa mai Lâm Thanh Diện là con hoang sống trong cô nhi viện, sau này chuyện anh ở rể nhà họ Hứa đã trở thành trò cười lớn nhất ở Hồng Thành lại càng khiến La Phượng thường xuyên lấy chuyện này ra làm trò cười với các đồng nghiệp.
Cô ta nhìn Lâm Thanh Diện chằm chằm một lúc rồi nói: “Nghe nói cậu đang ở rể nhà họ Hứa, chậc chậc, năm đó tôi nói chắc chắn cậu sẽ không có tiền đồ gì mà, nào ngờ lại đúng thật, giờ cậu cũng xem như nổi tiếng ở Hồng Thành này rồi, ngay cả đồng nghiệp của tôi cũng biết cậu là đồ vô dụng, đúng là cười chết tôi rồi.”
Mặt Lâm Thanh Diện sa sầm xuống ngay, anh không ngờ khi gặp lại bạn học cũ, việc đầu tiên mà đối phương làm là cười nhạo anh.
“Đúng rồi, cậu tới chỗ chúng tôi làm gì, cậu đừng nói với tôi là tới đây mua nhà nhé, chỗ chúng tôi chỉ bán biệt thự thôi, với chút bản lĩnh của cậu, chỉ sợ có phấn đấu cả đời cũng không mua nổi một viên gạch lát nền đâu.” Từ khi nhận ra anh chàng vô dụng nổi tiếng Lâm Thanh Diện, La Phượng nói chuyện chẳng nể nang gì.
“Tôi tới tìm tổng giám đốc của các cô.” Lâm Thanh Diện nói.
La Phượng cười nhạo ngay: “Được rồi, cậu đừng giả vờ nữa, sao cậu không soi lại mặt mình đi, với bản lĩnh của cậu mà cũng muốn gặp tổng giám đốc chúng tôi à?”
“Tôi thấy chắc là cậu chưa được hưởng thụ gì nhiều nên mới tới sảnh tiếp khách của chúng tôi để xem khu nhà cấp cao nó thế nào đúng không? Nói cho cậu biết, cậu có xem cũng không mua nổi biệt thự chỗ chúng tôi đâu, mà ngược lại còn làm cậu hiểu rõ mình vô dụng đến cỡ nào, tôi khuyên cậu nên quay về đi, bảo vệ sắp ra đuổi cậu đấy.”
“Tôi phải vào trong làm việc, không rảnh quan tâm đến hạng người vô dụng như cậu đâu.”
Nói xong, La Phượng đi vào bên trong.
Lâm Thanh Diện cảm thấy cạn lời, anh thật sự tới đây để gặp tổng giám đốc công ty Địa Ốc Thiên Vân mà, để làm thủ tục bàn giao, nhưng không ngờ La Phượng này lại hùng hổ như vậy, không hề cho Lâm Thanh Diện cơ hội để nói gì.
Bỏ đi, Lâm Thanh Diện anh không thèm tính toán với hạng người này, dù gì hai người cũng ở vị trí khác nhau, tất nhiên tầm nhìn sẽ không giống nhau.
La Phượng vừa rời đi không bao lâu thì có một người đàn ông mặc vest, trông khá khôn khéo già dặn đi tới, sau khi nhìn thấy anh, anh ta bỗng trở nên hốt hoảng, vội vàng đi tới, cung kính chào: “Ngài Lâm!”
“Ngài có phải ngài Lâm không? Để ngài đợi lâu rồi, tôi là Lưu Minh, tổng giám đốc Địa Ốc Thiên Vân, mời ngài theo tôi tới văn phòng.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, cùng Lưu Minh đi vào tòa nhà văn phòng từ lối đi dành riêng cho các nhân vật cấp cao.
Lúc đi thang máy, Lưu Minh lén quan sát Lâm Thanh Diện, nhận ra thanh niên này trông rất bình thường, không có gì đặc biệt, quần áo mặc trên người cũng khá rẻ tiền.
Nhưng anh ta không dám khinh thường Lâm Thanh Diện chút nào, vì hiện tại người này đang là ông chủ của Địa Ốc Thiên Vân.
Hôm đó, khi ông cụ tới đây mua Địa Ốc Thiên Vân đã trả giá gấp đôi mà không chớp mắt lấy một cái, còn nói mua lại công ty Địa Ốc này chỉ để làm quà tặng cho cậu chủ bọn họ.
Lần đầu tiên trong đời Lưu Minh nhìn thấy có người mua hẳn một công ty làm quà tặng, nên anh ta biết, ông cụ đó khủng khiếp khó mà tưởng tượng được.
Mà Lâm Thanh Diện chính là cậu chủ mà ông cụ đó nói, cho dù trông Lâm Thanh Diện có bình thường đến đâu đi chăng nữa, anh ta cũng không dám thất lễ.
Hai người cùng nhau đi vào phòng làm việc của Lưu Minh, anh ta lấy ra mấy tập tài liệu, rồi đưa cho Lâm Thanh Diện ký tên vào, rồi đưa cho Lâm Thanh Diện một chiếc chìa khóa, nói: “Ngài Lâm, bắt đầu từ hôm nay, ngài chính là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Địa Ốc Thiên Vân, đây là chìa khóa của biệt thự Thiên Vân, là biểu tượng cho thân phận của ngài, mời ngài giữ lấy ạ.”
Lâm Thanh Diện nhận chiếc chìa khóa đó, rồi gật đầu nói: “Sau này anh cứ tiếp tục quản lý nơi này giúp tôi đi, nay tôi tới đây chỉ muốn nói cho anh biết trước, sắp tới nhà họ Hứa sẽ tới đây mua tòa nhà văn phòng, đến lúc đó anh cứ làm theo lời tôi dặn, đừng thất lễ là được.”
Lưu Minh lập tức cười đáp: “Chủ tịch cứ yên tâm, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này, nếu chủ tịch cần, chúng tôi tặng thẳng cho họ một tòa nhà văn phòng cũng không thành vấn đề.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười không nói gì, mặc dù quả thực anh có thể tặng thẳng cho Hứa Bích Hoài một tòa nhà văn phòng, nhưng anh không định làm vậy, vì anh muốn người khác nhìn cô với ánh mắt khác nên chuyện mua tòa nhà văn phòng này, anh chỉ cần âm thầm giúp cô là được.
“Chủ tịch, hay là giờ tôi dẫn ngài đến sảnh bán hàng của chúng ta xem thử nhé, ở đó có biệt thự mới nhất của chúng ta, nếu ngài thích căn nào thì có thể vào ở bất cứ lúc nào.” Lưu Minh nói.
Lâm Thanh Diện ngẫm nghĩ, dù gì thì giờ mình cũng rảnh, đi tìm hiểu tình hình nơi này một lát cũng được, nên anh đồng ý với Lưu Minh.
Hai người nhanh chóng đi xuống tầng một, đúng lúc này Lưu Minh bỗng đau bụng, anh ta lúng túng nói với Lâm Thanh Diện một tiếng rồi chạy vào nhà vệ sinh, để mình Lâm Thanh Diện đi dạo trong đại sảnh trước.
Lâm Thanh Diện cũng không để tâm, một mình đi vào sảnh bán hàng, quan sát mấy mô hình kiến trúc kia.
Biệt thự và nhà vườn được thiết kế rất đẹp, căn biệt thự Thiên Vân kia càng là kiến trúc nổi bật có tiếng trong số những công trình kiến trúc tại Hồng Thành, mô hình kiến trúc của biệt thự Thiên Vân được đặt ở vị trí trung tâm đại sảnh.
Lâm Thanh Diện đi về phía trung tâm đại sảnh, đúng lúc này, La Phượng đang đứng đó, nhìn thấy anh đi tới thì nhíu mày, rồi hét lên không hề kiêng kỵ: “Lâm Thanh Diện, chẳng phải tôi đã bảo cậu mau rời khỏi đây rồi à? Đây không phải nơi mà người nghèo hèn như cậu có thể tới đâu, còn không mau cút khỏi đây đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT