Sau khi ba người Hứa Bích Uyên nghe Thạch Hạo nói thế, cơ thể của bọn họ cứng đờ, gương mặt trông càng có vẻ kinh ngạc hơn nữa, hai mắt Hứa Bích Uyên trừng như thể muốn rớt cả ra ngoài, có làm sao thì cô ta cũng không ngờ thân phận của Lâm Thanh Diện lại đáng sợ như thế.

“Anh…Anh là người nhà họ Lâm trong thủ đô sao?” Lục Ngọc Kỳ hỏi với giọng run rẩy, gương mặt hắn ta toát ra vẻ tuyệt vọng.

Gương mặt Từ Vỹ Cường cũng hằn lên sự sợ hãi, hắn nhìn ánh mắt của Lâm Thanh Diện, cảm thấy giống hệt như mối tai họa lớn vậy.

Huyện Yên Vân nằm bên cạnh thủ đô, đương nhiên những người sống ở đây biết rất rõ những nhân vật có quyền lực lớn mạnh trong thủ đô, họ cũng hiểu được nhà họ Lâm trong thủ đô có sức mạnh đến nhường nào, một người đứng đầu huyện Yên Vân như Thạch Hạo thì cũng chỉ là con tôm cái tép trong mắt nhà họ Lâm mà thôi.

Bởi thế lúc Thạch Hạo nói Lâm Thanh Diện là người nhà họ Lâm, hai người Lục Ngọc Kỳ và Từ Vỹ Cường đều biết lần này bọn họ đã chọc thủng trời rồi, chắc chắn đây là sai lầm lớn nhất trong đời bọn họ.

Lục Ngọc Kỳ quay đầu nhìn Hứa Bích Uyên, trong lòng hắn ta chợt bùng lên ngọn lửa giận lạ lùng, nếu như không có Hứa Bích Uyên xúi dại, làm sao bọn họ lại rơi vào bước đường này.

Hắn ta cắn răng giơ tay tát vào mặt Hứa Bích Uyên rồi la làng lên: “Đều tại vì con điếm đê tiện như mày, nếu không phải mày nói anh ấy chỉ là đồ vô dụng thì làm sao tao lại nghe lời mày, đi đánh anh ấy kia chứ. Chuyện xui xẻo nhất đời tao là quen con bạn gái như mày!”

Bây giờ Hứa Bích Uyên đã tê liệt, Lục Ngọc Kỳ tát cô ta, cô ta lại chẳng hề phản kháng, chỉ trơ mắt nhìn Lâm Thanh Diện mà thôi, đầu óc cô ta rối bời.

Rất nhiều chuyện xảy ra hồi trước đều hiện lên trong đầu cô ta, trước kia cô ta cảm thấy nhà họ Lâm tặng quà là vì người nhà họ Lâm nhìn trúng cô ta, muốn cưới cô ta làm vợ, chuyện này khiến cho cô ta trông đợi từ lâu.

Nhưng cho đến khi Lạc Tâm đến nhà họ Hứa lấy những phần quà ấy đi, Hứa Bích Uyên mới biết hóa ra nhà họ Lâm không hề coi cô ta ra gì cả, cũng không có ai ưng mắt cô ta, tất cả chỉ là ảo tưởng của cô ta mà thôi.

Chỉ có điều lúc ấy cô ta nghĩ không thông, nếu như nhà họ Lâm không muốn cưới cô ta thì tại sao lại phải gửi quà chứ? Hơn nữa điều khiến cô ta không hiểu là sau khi Lạc Tâm mang quà về, không ngờ lại đem tặng cho Hứa Bích Hoài, điều này khiến cho cô ta không tài nào hiểu nổi.

Cho đến tận bây giờ, nghe Thạch Hạo nói ra thân phận của Lâm Thanh Diện, cô ta mới hiểu rõ mọi chuyện.

Hóa ra sở dĩ nhà họ Lâm chịu nể mặt nhà họ Hứa như thế là vì Lâm Thanh Diện, một người bị bọn họ coi là đồ vô dụng.

Hứa Bích Uyên cười khổ, cô ta cũng không biết làm sao để hình dung tâm trạng mình trong lúc này, cô ta chỉ biết rằng ngay từ lúc ban đầu, cô ta đã phạm phải sai lầm to bằng trời, hoặc cũng có thể nói là cả nhà họ Hứa đều đã làm sai.

Lâm Thanh Diện thấy Thạch Hạo nói thân phận của mình ra, gương mặt anh có vẻ bất đắc dĩ, nhưng đến lúc này rồi, anh cũng không cần phải giấu giếm Hứa Bích Uyên nữa, cô ta có biết hay không cũng chẳng sao cả,

“Lâm Thanh Diện, em biết sai rồi, em không nên nghe lời của Hứa Bích Uyên, tìm người đánh anh, đây là lỗi của Hứa Bích Uyên kia mà, sau này cho dù anh bảo em làm trâu làm ngựa thì em cũng cam tâm tình nguyện.” Lục Ngọc Kỳ tỏ vẻ khổ sở, hắn ta dập đầu với Lâm Thanh Diện.

Từ Vỹ Cường nhìn thấy thế cũng bắt đầu dập đầu, sự hối hận in rõ trên gương mặt của hắn.

Thạch Hạo nhìn thấy hai người bọn họ van xin bèn đá vào người bọn họ, anh ta quát mắng: “Đến bây giờ mới biết xin tha cơ mà, đã trễ rồi! Anh Diện, anh muốn xử lý bọn chúng như thế nào, không cần phải quan tâm đến quan hệ giữa chúng ta, tôi đã muốn đổi loại đàn em không có não như chúng nó từ lâu rồi.”

Lâm Thanh Diện đứng dậy, anh cười lạnh: “Đánh gãy chân chúng rồi quăng ra đường làm ăn mày.”

Sau đó anh đi ra ngoài, anh không phải là người hiền lành lương thiện gì, hôm nay ba người Hứa Bích Uyên muốn lấy mạng anh, anh không kêu Thạch Hạo giết hết cả ba là đã nhân từ lắm rồi.

“Lâm Thanh Diện…” Đến bây giờ Hứa Bích Uyên mới sực tỉnh táo lại, cô ta muốn cầu xin Lâm Thanh Diện, chỉ có điều bây giờ Lâm Thanh Diện đã bỏ đi rồi.

Lục Ngọc Kỳ và Từ Vỹ Cường đều quỳ quay mặt về phía Thạch Hạo, cất tiếng xin anh ta tha cho mình.

“Anh Hạo, anh nể tình hai đứa em theo anh từ lâu mà cho chúng em đi, sau này chúng em sẽ không dám nữa đâu.”

Thạch Hạo mím môi, anh ta nói: “Chúng mày theo tao từng đấy lâu, ngoại trừ việc mang rắc rối về cho tao thì còn làm được gì nữa? Chuyện ngày hôm nay không có đường thương lượng đâu, ba người tự cầu phúc cho mình đi.”

Sâu khi nói dứt lời, anh ta nháy mắt ra hiệu cho một vài tên đàn em của mình, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc, đuổi theo Lâm Thanh Diện.

Chẳng bao lâu sau, những tiếng kêu la thảm thiết vang lên từ trong phòng làm việc, không ít người trong khu chơi game đều nghe thấy âm thanh này, chỉ có điều bọn họ không biết đấy là gì, đều cho rằng căn nhà ma ở bên cạnh quá mức chân thật nên khiến cho người khác sợ mất mật mà thôi.

Trong quán cà phê ở đối diện khu chơi game, ba người Lưu Tư Văn đang ngồi đợi ở đó, Trình Nhược Tâm vẫn rất sốt ruột, cô ấy muốn vào xem xem tình hình trong khu chơi game như thế nào nhưng Lưu Tư Văn vốn không để cho cô ta đi.

“Nếu như chúng ta không vào đó, đã lâu như thế mà còn chưa ra, sợ rằng Lâm Thanh Diện sẽ bị đánh chết mất.” Trịnh Vân Khoan cất tiếng nói.

“Không thể nào, chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ không bị đánh chết đâu.” Trình Nhược Tâm phản bác.

“Em đừng ngây thơ quá, cái tên Lâm Thanh Diện đã đắc tội Thạch Hạo, em nghĩ cậu ta có thể bình an vô sự bước ra hay sao? Huống hồ chi cho dù thằng nhóc đó có giỏi võ như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không phải là đối thủ của Thạch Hạo, cậu ta không có thế lực, khỏe đến mấy cũng chẳng có ích gì.” Trịnh Vân Khoan tỏ vẻ khinh thường.

Anh ta vẫn cảm thấy hơi bực Lâm Thanh Diện, nhất là sau khi Lâm Thanh Diện phá kỷ lục của anh ra trong máy đo lực đấm, bởi thế bây giờ biết tin Lâm Thanh Diện đụng chạm đến Thạch Hạo, trong lòng anh ta cảm thấy hơi vui vẻ khi người khác gặp nạn.

“Mau nhìn đi, có người ra rồi kìa”! Vào lúc này, Lưu Tư Văn la lên.

Trình Nhược Tâm và Trịnh Vân Khoan đều quay đầu nhìn về phía khu chơi game

Xem ra Lâm Thanh Diện đã bị xử lý xong rồi, ai bảo thằng ranh mà mi làm màu làm chi, đây là kết cục của mi đó. Trịnh Vân Khoan thầm nhủ trong lòng.

Vào lúc bọn họ nhìn thấy người đi từ trong ra, không phải là ai khác mà chính là Lâm Thanh Diện, hơn nữa Lâm Thanh Diện còn không bị thương một chú tnào.

Trịnh Vân Khoan lập tức ngẩn người ngay, hắn ta nói: “Sao…sao cái tên này lại ra đây, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cậu ta thì hình như chẳng bị hề hấn gì cả, sao lại thế này?”

Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện bình an vô sự, Trình Nhược Tâm thở phào một hơi, cô cười rồi nói: “Tôi đã nói chắc chắn Lâm Thanh Diện không bị sao đâu mà, anh ta không đơn giản như các người nghĩ đâu.”

“Chẳng qua nó chỉ là một thằng nghèo kiết xsc mà thôi, có gì mà không đơn giản, chắc chắn à do nó may mắn…Trời ạ, Thạch Hạo cũng đi ra ngồi kìa, sao anh ta lại cung kính với Lâm Thanh Diện như thế?” Trịnh Vân Khoan còn muốn hạ nhục Lâm Thanh Diện thêm nữa, nhưng sau khi nhìn thấy Thạch Hạo cũng ra theo, hắn ta lập tức sững sờ.

“Ở trong huyện Yên Vân, Thạch…Thạch Hạo có cung kính với ai như thế này chưa? Hình như anh ta sợ Lâm Thanh Diện lắm thì phải, lúc nói chuyện cũng cúi đầu khom lưng, không phải mắt tôi mù rồi chứ.” Lưu Tư Văn cũng kinh ngạc tán thán.

Trình Nhược Tâm nhìn Lâm Thanh Diện đăm đăm, cô biết Lâm Thanh Diện không phải là người đơn giản, nhưng từ trước đến nay cô ta đều không ngờ rằng Lâm Thanh Diện lại giỏi giang như thế, có thể khiến cho Thạch Hạo đối đãi với mình như vậy, chắc chắn thân phận của anh rất khủng.

Nghĩ đến đây, Trình Nhược Tâm chợt cảm thấy hơi mất mát, bởi vì nếu như thân phận của Lâm Thanh Diện rất khủng, thế thì cô lại không xứng với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện ngồi vào xe của Thạch Hạo dưới tầm mắt của ba người bọn họ, chiếc xe chậm rãi đi ra khỏi khu chơi game.

Lưu Tư Văn quay đầu nhìn Trình Nhược Tâm rồi nói: “Nhược Tâm, em có cách liên liên lạc với Lâm Thanh Diện kia mà, anh ta giỏi giang như thế, nếu như em làm bạn gái anh ta, sau này nói không chừng gia đình ta sẽ trở nên phát đạt.”

Trình Nhược Tâm nhìn Lưu Tư Văn với vẻ cạn lời, cô ta nói: “Không phải khi nãy chị cảm thấy anh ấy vô dụng sao, sao bây giờ lại muốn em làm bạn gái anh ấy?”

Lưu Tư Văn tỏ vẻ lúng lúng, nghe Trình Nhược Tâm nói như thế, anh ta cũng cảm thấy mình làm sai: “Không phải trước kia chị không biết hay sao, Nhược Tâm, chị xin lỗi em được không, nhưng em phải nắm bắt cơ hội đó, người như thế này không dễ dàng gặp phải đâu, nếu như em làm bạn gái anh ta, thế thì tốt hơn Trịnh Vân Khoan nhiều lắm.”

Trịnh Vân Khoan lập tức bực mình lườm Lưu Tư Văn, trong lòng cảm thấy tương đối không phục, không ngờ Lưu Tư Văn lại so sánh mình và Lâm Thanh Diện.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại mới thấy, đúng là anh ta không bằng Lâm Thanh Diện được, ít nhất thì cả đời này anh ta đều không thể khiến cho Thạch Hạo cúi đầu khom lưng với mình.

Trình Nhược Tâm không quan tâm đến hai người bọn họ, cô ấy cầm điện thoại ra, báo bình an với Lâm Thanh Diện, nói là cô đang ở phía đối diện với khu chơi game, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi ra rồi.

Rồi cô ấy lại hỏi xem sau này có còn cơ hội gặp mặt Lâm Thanh Diện nữa hay không, trong lòng cô ấy vẫn thấp thỏm bất an, dù gì cô ấy cũng khó lòng tiếp xúc được với người có thân phận như Lâm Thanh Diện, rất có thể Lâm Thanh Diện sẽ không quan tâm đến cô ấy.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy nhận được hồi âm của Lâm Thanh Diện, chỉ vỏn vẹn bốn chữ mà thôi: “Có duyên sẽ gặp lại.”

Trong lòng Trình Nhược Tâm vừa thấy mất mát vừa cảm khái, cô ấy biết Lâm Thanh Diện nói như thế nghĩa là bọn họ khó lòng gặp lại nhau, nhưng cô ấy cũng không quá đau lòng, nếu như mình không thể tiếp xúc với những người ở đẳng cấp như Lâm Thanh Diện, thế thì cô ấy sẽ không ngừng sống tốt hơn, biết đâu chừng cô ấy sẽ có tư cách đứng ở nơi cao với Lâm Thanh Diện, đến lúc ấy cô ấy sẽ tìm cách gặp mặt Lâm Thanh Diện sau.

Sau khi trở về biệt thự, Lâm Thanh Diện vừa vào nhà đã thấy Chung Linh Nhi trừng mắt nhìn anh.

“Có phải anh lén lút tìm người phụ nữ khác sau lưng em không!” Chung Linh Nhi gắt gỏng.

Lâm Thanh Diện muốn khóc không được muốn cười cũng chẳng xong, anh nhìn Chung Linh Nhi rồi nói: “Anh chỉ ra ngoài tản bộ cho thư thả đầu óc thôi.”

“Hừ, không ngờ anh ra ngoài lại chẳng dẫn em theo, anh không yêu em nữa.” Chung Linh Nhi chống nạnh, trông cô có vẻ tương đối đáng yêu.

Lâm Thanh Diện thở dài bất đắc dĩ, bây giờ anh chỉ muốn đưa cô bé này về nhà thôi, trúng độc ti vi nặng quá thì cũng phiền phức lắm.

Vào lúc này, Thạch Hạo đi vào trong rồi nói với Lâm Thanh Diện: “Anh Diện, tôi đã nói tình trạng của anh cho bác sĩ trung y rồi, anh ta nói có thể giúp anh chữa trị.”

Lâm Thanh Diện quay đầu lại, rồi mở miệng hỏi: “Cần bao lâu?”

“Lâu nhất là hai ngày.” Thạch Hạo đáp.

Lâm Thanh Diện gật đầu, rồi chỉ Chung Linh Nhi: “Tiện thể nhờ người ta khám cho cô ấy với, tôi ngờ rằng cô ấy trúng độc rồi, hơn nữa trúng độc không nhẹ đâu, bây giờ phim ngôn tình có hại dữ lắm.”

Chung Linh Nhi lập tức nổi giận, cô ấy bắt đầu rượt Lâm Thanh Diện chạy khắp nhà, cô ấy đè Lâm Thanh Diện xuống sàn nhảy nhót vui vẻ.

Thạch Hạo đứng một bên hóng hớt, trước giờ anh ta chưa từng thấy ai có thể khiến cho Lâm Thanh Diện đau đầu như thế.

“Để cô bé này làm vợ bé cho anh Diện cũng không phải lựa chọn tồi đâu, tiếc là anh Diện chung tình quá, cô nhóc này không có cửa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play