Phương Hưng Quý liền cảm thấy giá trị của mình bị đả kích, anh ta nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt khó tin, không ngờ người này lại bảo ba trăm tỷ chẳng là cái đinh gì, thật sự là làm cho người ta nghe xong muốn đánh người.
"Ba trăm tỷ không nhiều lẽ nào mười lăm tỷ của tôi mới xem là nhiều sao, Lâm Thanh Diện, anh nói cho tôi biết đi, có phải anh đang giỡn với tôi không?" Phương Hưng Quý nhìn Lâm Thanh Diện vẻ khó tin.
Lâm Thanh Diện nhún vai, nói: “Tôi không giỡn, tôi muốn gửi ba trăm tỷ."
"Anh không phải là tên vô dụng nức tiếng Hồng Thành ư, anh kiếm đây ra ba trăm tỷ hả, đừng nhây nữa." Phương Hưng Quý thắc mắc.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Có lúc những chuyện anh nghe được chưa chắc là thật.”
Sau đó anh liền quay lại, đưa thẻ đen của mình cho giám đốc nói: “Chuyển trực tiếp từ thẻ đi."
Giám đốc cầm lấy tấm thẻ, biểu cảm trên mặt cũng có chút trịnh trọng, ba trăm tỷ đối với Lâm Thanh Diện mà nói có lẽ không nhiều lắm, nhưng đối với ngân hàng bọn họ thì không phải là một con số nhỏ.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, giám đốc nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Anh Lâm, tôi đã chọn danh mục đầu tư quản lý tài sản tốt nhất cho anh. Chúng tôi sẽ sử dụng ba trăm tỷ của anh để lập quỹ. Anh sẽ để ai đứng tên quỹ này?"
"Lấy tên của vợ tôi đi, ba trăm tỷ này là tôi gửi cho cô ấy." Lâm Thanh Diện nói.
Giám đốc gật đầu, nói: “Sau khi lập quỹ xong, tôi sẽ cung cấp cho anh báo cáo hàng tháng về lãi suất của quỹ, còn lãi suất hàng tháng thì sẽ chuyển vào tài khoản của vợ anh, anh thấy sao?”
"Được, ba trăm tỷ này sẽ thu về khoản bao nhiêu tiền lời?" Lâm Thanh Diện hỏi.
"Nếu quản lý quỹ tốt thì việc thu về mười lăm tỷ lãi suất mỗi năm cũng không thành vấn đề." Giám đốc nói.
Phương Hưng Quý đứng đằng sau lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, lợi nhuận một năm của công ty anh ta cũng chỉ có mười lăm tỷ, đã vậy số tiền này còn là do anh ta quần quật cả năm trời mới kiếm được, vậy mà Lâm Thanh Diện chỉ cần gửi ba trăm tỷ vào ngân hàng là có thể thu về mười lăm tỷ tiền lời, có nằm mơ cũng không nghĩ đến.
"Được, vậy tôi sẽ đưa số tài khoản của vợ tôi cho anh, anh hãy chuyển tiền lời hàng tháng vào thẻ của cô ấy, đúng rồi, hiện tại cô ấy đang quản lý một công ty, sau này có thể sẽ gặp những vấn đề như cần vay vốn, liệu cô ấy đến đây thì có tiện không?” Lâm Thanh Diện hỏi.
"Về chuyện này anh cứ yên tâm, có ba trăm tỷ tiền gửi của anh tại ngân hàng chúng toi thì vợ anh có thể vay ở chỗ chúng tôi vô điều kiện.” Giám đốc nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, sau khi hỏi rõ liền cất thẻ đen rồi đứng dậy.
"Được rồi, những chuyện còn lại tôi giao cho anh làm, tôi về đây." Lâm Thanh Diện nói.
Giám đốc lập tức đứng dậy cúi chào, Phương Hưng Quý thì vẫn còn sốc, mãi đến khi Lâm Thanh Diện rời đi, anh ta mới chậm rãi hoàn hồn, trong lòng hối hận lúc ấy đã không trao đổi facebook với Lâm Thanh Diện, một mối quan hệ tốt như vậy đã bị anh ta bỏ lỡ.
"Khi nãy mình còn ra vẻ nói với người ta là muốn gửi mười lăm tỷ, đúng là hồ đồ mà, chưa biết chừng bây giờ người ta đang cười vào mặt mình cũng nên." Phương Hưng Quý tự lẩm bẩm.
Công ty nhà họ Hứa.
Hứa Bích Hoài đang ngồi trong văn phòng với rất nhiều rắc rối, hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức đi làm sau khi tiếp quản công ty.
Nhưng ngay ngày đầu tiên này, cô đã phát hiện ra một vấn đề không thể bỏ qua trong công ty của mình.
Tiền trong tài khoản công ty không đủ để duy trì hoạt động của công ty trong một tuần, sau một tuần nếu không đủ tiền, công ty sẽ gặp khó khăn vì tài chính và công việc bị gián đoạn.
"Hứa Trai Hiệp chết tiệt, lúc còn ngồi ghế chủ tịch, rốt cuộc anh ta đã làm gì mà trong tài khoản của công ty chỉ còn lại chút tiền còm như vậy chứ, chắc chắn toàn bộ số tiền đã bị anh ta tiêu xài hết rồi." Hứa Bích Hoài tức giận nói.
Đúng lúc cô đang đau đầu vì vấn đề tài chính của công ty thì điện thoại đổ chuông, là Hứa Trai Hiệp gọi tới.
"Chủ tịch Hứa, cảm giác thế nào khi mới nhậm chức? Có phải rất tuyệt không, hiện tại cả công ty đều là của cô, chẳng còn ai đối đầu với cô nữa nên cô nhất định là rất vui. Có điều không biết cô đã phát hiện ra lễ vật mà tôi để lại cho cô chưa nhỉ." Hứa Trai Hiệp cười mỉa mai.
Hứa Bích Hoài biết lễ vật mà Hứa Trai Hiệp nói là gì nên vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
"Hứa Trai Hiệp, có phải anh đã lấy hết tiền trong tài khoản của công ty không? Đó là toàn bộ tiền của công ty, anh làm vậy là đang biển thủ công quỹ. Tôi khuyên anh nên trả lại tiền càng sớm càng tốt, nếu không thì anh cứ chờ văn bản của luật sư đi." Hứa Bích Hoài tức giận nói.
"Chủ tích Hứa, cô đừng có ngậm máu phun người, tôi lấy tiền của công ty khi nào chứ? Tiền mà tôi lấy đều là khoản thu nhập mà tôi xứng đáng được nhận." Giọng điệu của Hứa Trai Hiệp nghe rất thản nhiên.
Đúng là tiền của anh ta không phải lấy từ tài khoản của công ty mà là từ dự án của tập đoàn Thiên Dương, kể từ khi anh ta trở thành chủ tịch, công ty đã không nhận được bất kỳ khoản thu nhập nào vào tài khoản.
"Hứa Trai Hiệp, anh là thằng khốn!" Hứa Bích Hoài không cam lòng mắng một câu.
Nếu không đủ vốn để quay vòng thì công ty nhà họ Hứa sẽ tương đương với việc phá sản trước khi bắt đầu phát triển, Hứa Bích Hoài hiện đang là chủ tịch, nên dĩ nhiên vô cùng sốt ruột vì chuyện này.
"Ha ha, bây giờ mới biết tôi khốn nạn à, lúc trước khi sa thải tất cả chúng tôi, sao cô không nghĩ tới sẽ có ngày này, nói cho cô biết, đây là quả báo mà ông trời đã ban cho cô.” Hứa Trai Hiệp lạnh lùng nói.
"Anh đừng cho rằng tôi sẽ không có biện pháp, tôi sẽ tìm ra cách để quay vòng vốn." Hứa Bích Hoài nói.
"Đừng có ngây thơ như vậy, với bản lĩnh nhỏ bé đó của cô thì đi đâu để kiếm tiền chứ, hiện tại công ty của nhà họ Hứa đã sắp hết giá trị rồi, tôi đã nói với các ngân hàng lớn về tình hình của công ty nhà họ Hứa, nên bây giờ cô đi vay tiền, người ta cũng sẽ không cho cô vay đâu.” Hứa Trai Hiệp cười nham hiểm.
Hứa Bích Hoài siết chặt nắm tay, cách duy nhất mà cô vừa nghĩ ra lúc nãy là đến ngân hàng để vay, nhưng bây giờ hành động của Hứa Trai Hiệp chẳng khác nào cắt đứt con đường sống cuối cùng của cô.
"Hứa Trai Hiệp, lẽ nào anh thật sự muốn nhìn công ty nhà họ Hứa bị phá sản sao?" Hứa Bích Hoài nghiến răng nghiến lợi nói.
Hứa Trai Hiệp tạm dừng một chút, một lúc sau mới mở miệng nói: "Bây giờ tôi không còn là người của công ty đó nữa, nó có phá sản hay không cũng chẳng liên quan gì với tôi hết, nhưng nếu cô không muốn công ty nhà họ Hứa cứ như vậy mà phá sản thì cô có thể đến cầu xin tôi và để tôi trở lại làm chủ tịch hội đồng quản trị, khi ấy tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của công ty."
"Anh đừng có mơ! Bây giờ tôi sẽ đến ngân hàng, tôi không tin bọn họ không cho tôi vay."
Cô lấy lại bình tĩnh rồi đứng dậy, cầm lấy một số tài liệu cần thiết và đến thẳng ngân hàng.
Vừa tới trước cổng ngân hàng, Hứa Bích Hoài đã thấy Hứa Trai Hiệp chờ sẵn nên sắc mặt lập tức khó coi hơn.
Hứa Trai Hiệp cười khẩy nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài, anh ta tới đây là để chế nhạo cô.
"Hứa Bích Hoài, tôi khuyên cô đừng phí sức nữa, ngân hàng không thể nào cho cô vay tiền được, chi bằng bây giờ cô hãy van xin tôi đi, chưa biết chừng tôi nổi hứng cho cô tiền, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô phải để tôi quay về làm chủ tịch, đồng thời còn phải trịnh trọng xin lỗi tôi nữa." Hứa Trai Hiệp nói.
"Anh đừng có mơ, cho dù ngân hàng không cho tôi vay đi nữa thì tôi cũng thà bán đi biệt thự nhà ở chứ không bao giờ cầu xin anh, để anh quay về công ty chẳng khác nào đẩy công ty xuống vực sâu." Hứa Bích Hoài lạnh lùng nói.
"Hừ, tôi thật sư muốn xem xem cô sẽ làm thế nào để đưa công ty vượt qua giai đoạn dầu sôi lửa bỏng này, nói cho biết, không có tôi thì công ty cũng không tồn tại nổi đâu." Hứa Trai Hiệp hừ một tiếng, sắc mặt cũng u ám, lạnh lùng theo.
Hứa Bích Hoài không để ý tới anh ta nữa, đi thẳng vào ngân hàng.
Hứa Trai Hiệp thấy thế cũng vội đuổi theo, anh ta muốn tận mắt chứng kiến dáng vẻ thê thảm của Hứa Bích Hoài.
Giám đốc sảnh không hề biết Hứa Bích Hoài là ai nên khi nghe Hứa Bích Hoài nói muốn vay tiền liền đưa cô đến trước một quầy giao dịch.
Sau khi tìm hiểu tình hình, vẻ mặt của giám đốc sảnh trở nên hơi khó xử khi nhìn Hứa Bích Hoài, Hứa Trai Hiệp đứng bên cạnh cười khẩy, anh ta đã đoán trước rồi, ngân hàng không thể cho Hứa Bích Hoài vay tiền được.
"Cô Hứa này, chuyện là như vậy, tôi cũng hiểu sơ về tình hình công ty các cô rồi, tôi nghe nói tình hình kinh doanh của các cô gần đây không được lạc quan lắm, hơn nữa công ty còn bị qua tay một lần, nếu chúng tôi cho cô vay thì ngân hàng của chúng tôi cũng phải gánh vác nguy cơ rất lớn, hiện tại, tình hình kinh tế cũng không mấy khả quan, cho nên chúng tôi…" Giám đốc sảnh khéo léo từ chối.
"Công ty chúng tôi cũng không tệ như anh nghĩ đâu, anh hãy tin tôi, chỉ cần các anh cho tôi vay tiền thì công ty của chúng tôi sẽ nhanh chóng thu lại lợi nhuận, tiền nhất định cũng trả đúng hạn mà." Hứa Bích Hoài có chút sốt ruột nói.
Giám đốc sảnh vẫn tỏ vẻ khó xử, rõ ràng là hoàn không muốn giúp Hứa Bích Hoài.
"Hứa Bích Hoài, cô cũng đừng phí sức nữa, với tình hình hiện tại của công ty nhà họ Hứa thì chẳng có ngân hàng nào cho cô vay đâu, vì vậy hãy thành thật cầu xin tôi đi, may ra tôi còn chừa lại cho công ty một con đường sống." Hứa Trai Hiệp đứng phía sau nói.
Hứa Bích Hoài nghiến răng, lúc này cô cũng không biết nên làm gì mới phải.
Chẳng lẽ phải bán biệt thự thật sao? Nếu tìm Lâm Thanh Diện, có lẽ anh ấy sẽ nghĩ ra cách gì chăng.
Ngay khi Hứa Bích Hoài định đứng dậy đi tìm Lâm Thanh Diện nghĩ cách thì giám đốc ngân hàng đi ra, anh ta nhìn thoáng qua hướng này, khi thấy Hứa Bích Hoài liền sửng sốt.
Khi lập tài khoản cho Lâm Thanh Diện anh ta cũng đã từng ngó qua thông tin cá nhân của Hứa Bích Hoài, cho nên biết được dáng vẻ của cô.
Hiện tại có thể nói Hứa Bích Hoài chính là khách hàng lớn của ngân hàng anh ta nên hiển nhiên là anh ta không dám chậm trễ, vội vàng đi sang hướng đó.
"Các anh đang giao dịch gì vậy? Tại sao không mời khách hàng vào phòng VIP?" Giám đốc trực tiếp chất vấn giám đốc sảnh một câu.
Giám đốc sảnh thấy giám đốc đến đây, vội vàng nói: "Cô ấy là người của công ty nhà họ Hứa, hiện tại tài chính của công ty họ đang rơi vào tình trạng cấp bách, muốn vay tiền của ngân hàng chúng ta, tuy nhiên, lợi nhuận gần đây của công ty nhà họ Hứa không mấy lạc quan, vì vậy tôi dự định xem xét lại."
Hứa Trai Hiệp nghĩ thầm, cho dù là giám đốc ngân hàng đến đây thì cũng không thể cho Hứa Bích Hoài vay, chưa biết chừng còn chế nhạo Hứa Bích Hoài vài câu cũng nên, cho nên anh ta không thèm để ý đến người giám đốc đó.
Tuy nhiên, điều anh ta không ngờ là sau khi nghe giám đốc sảnh trình bày xong, giám đốc ngân hàng liền nói: "Ai bảo chúng ta sẽ xem xét lại hả, sau này chỉ cần là cô Hứa đến vay tiền thì mặc kệ là bao nhiêu chúng ta cũng sẽ đưa, chỉ cần không vượt quá ba trăm tỷ là được.”
Hứa Bích Hoài nghe xong lời giám đốc, ánh mắt nhất thời sáng ngời, nói: "Giám đốc, tôi không cần vay nhiều như vậy đâu, tôi chỉ cần chín mươi tỷ là đủ rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT