Bởi vì mọi người đều cảm thấy cục đá số ba mươi sáu không có giá trị gì, cho nên sau khi Lâm Thanh Diện ra giá xong cũng không có bất kỳ người nào ra giá nữa.
Tiết Vân Quý vốn định nâng giá cho Lâm Thanh Diện, nhưng mà anh sợ là Lâm Thanh Diện cố ý muốn lừa anh, lỡ như anh nâng giá lên rồi mà Lâm Thanh Diện lại không theo thì anh lỗ chết, cho nên cũng không nói gì nữa.
Vì thế cuối cùng Lâm Thanh Diện và Phùng Diệc Thần dùng ba tỷ mua được cục đá này.
Lâm Thanh Diện trong lòng cũng khá vui, vì nếu như cục đá này là nguyên liệu tốt thì bọn họ lời to rồi.
Không bao lâu sau, tất cả đá trong đợt đầu tiên đã đấu giá xong hết, bắt đầu đến đợt quan sát nguyên thạch thứ hai.
Khâu cắt đá được tiến hành sau khi đấu giá xong tất cả nguyên thạch, cho nên Lâm Thanh Diện và Phùng Diệc Thần lại đi xem mấy tảng đá khác.
Sau khi đợt bán đấu giá thứ hai kết thúc bắt đầu đến khâu cắt đá, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn.
Dù sao thì khâu này mới chính là thời khắc quan trọng thực sự, chỉ đến khi cắt ra rồi thì mọi người mới biết được cục đá đó có đáng tiền hay không, trước khi được cắt ra thì mọi chuyện vẫn chưa biết được.
Mọi người đều vây quanh khu cắt đá, mặt mày trông mong nhìn nhân viên bắt đầu cắt đá.
Đương nhiên cũng có người sẽ lựa chọn không cắt đá mà là lấy đá về rồi bán qua tay cho người khác, có đôi khi không cắt còn có thể bán được một chút tiền, nhưng mà cắt xong một cái rồi, có khả năng cắt bay mấy trăm triệu.
Phùng Diệc Thần và Tiết Vân Quý đều muốn nương theo hội đấu giá để lan rộng danh tiếng của bản thân, vậy thì sau khi cắt ra phỉ thúy rồi mới dễ bán được.
“Ông chủ Phùng, thật ra anh vốn vẫn còn cơ hội ngăn cản tôi chia sẻ một phần lợi nhuận ở huyện Ngọc Điền này, chỉ tiếc anh lại chủ động từ bỏ, chuyện này tôi đúng là phải cảm ơn ông chủ Phùng rồi.” Tiết Vân Quý đứng cạnh Phùng Diệc Thần cười nói.
Phùng Diệc Thần liếc mắt nhìn anh ta nói: “Đá còn chưa cắt ra đâu, tôi thấy anh vẫn là nên chờ đến khi cắt ra rồi hẳn nói những lời này đi.”
“Sao nào, không lẽ anh còn tưởng rằng tảng đá số một của tôi không thể cắt ra được phỉ thúy tốt hay sao, nói cho anh biết, cục đá này đại sư Trương đã khẳng định một trăm phần trăm là nguyên liệu tốt, đến lúc đó tôi bán nó ra ngoài là có thể kiếm lời gấp đôi, chỉ dựa vào mấy cục đá hôm nay anh mua được hoàn toàn không thể so sánh được với tôi.” Tiết Vân Quý tự tin nói.
“Cái này thì chưa chắc.” Lâm Thanh Diện đứng bên cạnh nói.
Tiết Vân Quý lập tức cười nhạo: “Sao lại chưa chắc? Các anh lấy cái gì mà so với tôi, không lẽ các anh định dựa vào cục đá số ba mươi sáu kia sao? Nếu như anh thật sự nghĩ như thế thì tôi nhất định phải khinh thường anh thật rồi.”
Lâm Thanh Diện chỉ cười mà không nói, cũng không thèm để ý đến anh ta.
Trương Nghệ Hâm và Triệu Bảo thấy Lâm Thanh Diện như thế chỉ cảm thấy anh đang cố ra vẻ bí ẩn, phùng má giả làm người mập mà thôi.
“Đừng có thấy anh ta nhẹ nhàng bình tĩnh như thế, chờ lát nữa tảng đá của chúng ta được cắt ra rồi anh ta sẽ biết được anh ta nực cười đến cỡ nào.” Triệu Bảo hừ lạnh.
Trương Nghệ Hâm đắc ý nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Lâm Thanh Diện, lần này tôi nhất định sẽ trả lại hết tất cả sỉ nhục lần trước cậu cho tôi, cậu chờ mà nhận thua đi.”
Một lát sau, nhân viên dọn từng cục đá được yêu cầu cắt ra.
Cục đá xếp hàng đầu tiên đương nhiên là cục đá số một của Tiết Vân Quý rồi.
Tiết Vân Quý vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu tiên anh cắt đá, nếu như cục đá này thật sự có thể cắt ra được phỉ thúy tốt thì anh ta sẽ nổi tiếng trong một đêm, sau này trong huyện Ngọc Điền cũng sẽ có một vị trí nhỏ cho anh.
“Ông chủ Phùng, tôi sẽ làm cho anh hiểu cái gì gọi là sai một ly đi một dặm.” Tiết Vân Quý cười lạnh nhìn Phùng Diệc Thần.
Phùng Diệc Thần bĩu môi, cũng không để ý đến lời anh ta nói, anh tin tưởng Lâm Thanh Diện, người đàn ông này chưa bao giờ làm anh thất vọng cả.
Rất nhanh, nhân viên đã khiêng tảng đá số một bỏ vào máy cắt đá, khi máy cắt đá hạ xuống, tảng đá số một được cắt một mặt.
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung, không ai dám phát ra chút tiếng động nào, giống như sợ bản thân sẽ ảnh hưởng đến việc cắt đá của nhân viên vậy.
Một lúc sau, mặt cắt của tảng đá số một đã được bày ra trước mặt mọi người.
Tiết Vân Quý vốn đang định dùng tiếng hoan hô để bày tỏ tâm trạng hưng phấn của chính mình, nhưng mà khi nhìn thấy mặt cắt trống không kia thì tâm trạng vốn đang hưng phấn lập tức trở nên nguội lạnh.
Cả mặt cắt này chỉ có một góc nhỏ bên cạnh có chút màu xanh lục, còn lại đều là màu vàng đất của những cục đá bình thường.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc hoảng sợ, không ai ngờ được rằng một cục đá có khả năng là nguyên liệu tốt nhất, bên trong lại như vậy.
Trương Nghệ Hâm và Triệu Bảo vốn đang mỉm cười cũng cứng đờ lại, hai người đều không thể tin nổi nhìn tảng đá kia, Trương Nghệ Hâm thậm chí còn muốn bước lên kiểm tra xem có phải nhân viên đã cầm nhầm cục đá khác rồi không.
“Không thể nào!” Trương Nghệ Hâm kinh ngạc hô lên: “Bên trong tảng đá này sao lại thế này được, nó phải cắt ra được nguyên liệu tốt nhất mới đúng, không thể nào không có bất cứ thứ gì được.”
“Thầy... Thầy, có phải thầy đã nhìn lầm rồi không?” Giọng Triệu Bảo cũng run rẩy.
Phùng Diệc Thần thấy cảnh này lập tức cười ha hả, đồng thời dâng cho Lâm Thanh Diện một ánh mắt bội phục.
“Anh Diện, anh quá giỏi, tảng đá này cắt ra thật sự không có thứ gì tốt hết, nếu không nghe lời anh thì không chừng tảng đá này đã rơi vào tay em rồi.” Phùng Diệc Thần hưng phấn nói.
Lâm Thanh Diện chỉ hơi mỉm cười chứ không nói gì, dù sao chuyện này đối với anh cũng chỉ là những việc cơ bản nhất mà thôi.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, lúc đó bọn họ còn cười cợt người ta là tay mơ, bây giờ xem ra Lâm Thanh Diện mới là cao thủ xem đồ ngọc chân chính.
“Đúng là quá giỏi, cái này cũng có thể nhìn ra được, mắt của anh ta làm sao luyện được vậy.”
“Cái này không phải chỉ dựa vào đôi mắt, còn cần có một lượng kiến thức và kinh nghiệm khổng lồ, một người trẻ tuổi như cậu ta có thể làm được đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
“Quan trọng nhất là rất can đảm, một tảng đá có khả năng lớn như thế nói không đấu giá là không đấu giá, đúng là không phải người thường có thể làm được.”
“Chậc chậc, năm trăm bốn mươi tỷ lại chỉ mua được một cục đá bình thường, nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi.”
Mặt Tiết Vân Quý xanh mét, nghe những người xung quanh bàn tán, hận không thể cầm tảng đá kia đập lên đầu mình.
Anh quay đầu qua nhìn Trương Nghệ Hâm, lúc này anh cảm thấy cái tên đại sư Trương này cực kỳ không đáng tin, sau này anh chắc chắn sẽ không tìm Trương Nghệ Hâm nữa.
Trương Nghệ Hâm cũng nghẹn đỏ bừng mặt, chỉ một cục đá mà đã chứng minh được ông ta không tài giỏi bằng Lâm Thanh Diện rồi.
“Ông chủ Tiết, năm trăm bốn mươi tỷ đổ sông đổ biển như thế này đúng là đau lòng thật mà, nhưng cũng không sao, dù sao anh cũng là lần đầu tiên xem đồ ngọc, trả chút tiền học phí cũng là chuyện bình thường thôi, chỉ là phí hơi đắt đỏ một chút.” Phùng Diệc Thần hả hê nói.
Tiết Vân Quý trợn mắt hung dữ nhìn anh nói: “Bây giờ chỉ mới có một cục mà thôi, tôi đấu giá nhiều cục như thế, cuối cùng cũng sẽ có loại cắt ra được nguyên liệu tốt thôi, còn anh thì không giống, anh tốn ba tỷ vào cục đá số ba mươi sáu kia chắc chắn sẽ không cắt ra được thứ gì tốt đâu.”
“Không sai, Lâm Thanh Diện, đừng tưởng rằng như thế thì anh sẽ tài giỏi hơn thầy của tôi, anh còn bỏ ra ba tỷ mua một cục đá vô dụng kìa, đây là thứ có thể chứng minh anh hoàn toàn không hiểu gì về xem đồ ngọc nhất.” Triệu Bảo hùng hổ nhìn Lâm Thanh Diện.
Trương Nghệ Hâm nghe Triệu Bảo nói thế trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
“Cục đá số ba mươi sáu nhất định không thể cắt ra được thứ gì tốt, tên Lâm Thanh Diện kia cũng chỉ đến thế mà thôi, mình cũng đừng tự hạ thấp bản thân.” Trương Nghệ Hâm tự lẩm bẩm một mình.
Trên mặt Lâm Thanh Diện nở một nụ cười hài hước, nghĩ thầm lát nữa khi cắt cục đá số ba mươi sáu ra chắc là các người còn tuyệt vọng hơn nữa.
Nhân viên tiếp tục cắt đá, lúc sau trong số mấy cục đá Tiết Vân Quý đấu giá được cũng cắt được nguyên liệu làm phỉ thúy không tệ, lúc này mới làm tâm trạng buồn bực và tức giận của anh ta đỡ hơn chút.
Mà những cục đá Lâm Thanh Diện kêu Phùng Diệc Thần đấu giá cũng cắt ra được những nguyên liệu tốt, hai bên so ra cũng có thể nói là ngang ngang nhau.
Đương nhiên, nếu tính luôn năm trăm bốn mươi tỷ mà Tiết Vân Quý bị tổn thất thì vẫn là Phùng Diệc Thần kiếm lời hơn.
Không bao lâu sau, trong số những cục đá Tiết Vân Quý đấu giá được cắt ra nguyên liệu phỉ thúy thủy tinh chủng, làm Tiết Vân Quý cực kỳ hưng phấn, bởi vì một cục đá thôi này cũng đã đủ để đè bẹp tất cả những cục đá kia của Phùng Diệc Thần rồi.
Tâm trạng vốn còn đang suy sút vì lỗ mất năm trăm bốn mươi tỷ lập tức biến mất, anh ta lại liếc nhìn Phùng Diệc Thần, vẻ mặt đắc ý.
“Ông đây bị lỗ năm trăm bốn mươi tỷ thì sao chứ, một cục đá này là đã đủ để tôi kiếm về lại, bây giờ anh chỉ còn lại một cục đá số ba mươi sáu kia, cho dù thế nào thì anh cũng không thể thắng nổi tôi.” Tiết Vân Quý cười nói.
Phùng Diệc Thần cắn răng tức giận: “Anh bớt tự đắc đi, cục đá này của tôi còn có thể cắt ra phỉ thúy tốt hơn thủy tinh chủng của anh nhiều.”
Mọi người đều cười vang, hiển nhiên đều cảm thấy cục đá số ba mươi sáu không thể nào cắt ra được phỉ thúy gì tốt cả, càng miễn bàn đến phỉ thúy tốt hơn cả thủy tinh chủng.
“Phùng Diệc Thần, anh đừng có mơ, cục đá số ba mươi sáu kia của anh chỉ là một cục đá vô dụng, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, nếu không anh cũng đừng trông cậy vào nó.” Tiết Vân Quý khinh thường nói.
Trương Nghệ Hâm thấy đã cắt được một thủy tinh chủng, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, lần này ông cuối cùng cũng không bị mất mặt, xem ra lần này Lâm Thanh Diện cũng không thắng nổi ông.
“Thầy, vẫn là thầy giỏi nhất, cái tên Lâm Thanh Diện kia không có tư cách so sánh với thầy, lại cầm một cục đá vô dụng coi như báu vật, làm con cười đau ruột này.” Triệu Bảo trào phúng nói.
“Đừng nói như thế, Lâm Thanh Diện giám định đồ cổ vẫn rất giỏi, chẳng qua cậu ta còn quá trẻ, không thể nào chuyện gì cũng giỏi hơn thầy được, lần này coi như cũng tìm về được chút mặt mũi.” Trương Nghệ Hâm ngoài miệng thì khiêm tốn nhưng trên mặt lại cực kỳ đắc ý.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý đến những ánh mắt xung quanh, mà chỉ bảo người ta khiêng cục đá số ba mươi sáu qua.
“Anh Diện, cục đá này thật sự có thể cắt được phỉ thúy tốt sao?” Phùng Diệc Thần cũng hơi thấp thỏm hỏi thăm Lâm Thanh Diện.
“Cắt ra rồi biết.” Lâm Thanh Diện trả lời.
Nhân viên bỏ cục đá số ba mươi sáu vào trong máy, mọi người lại nín thở tập trung, lần này bọn họ cũng không phải muốn xem phỉ thúy cắt ra được tốt đến cỡ nào, mà là muốn nhìn thử xem cục đá này tệ đến mức nào.
Sau khi dao cắt đá hạ xuống, cục đá số ba mươi sáu lộ ra một mặt cắt, một mảng màu xanh biếc ánh vào mắt tất cả mọi người, khi nhìn thấy màu sắc này thì tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Trương Nghệ Hâm càng trực tiếp nhảy dựng lên kinh ngạc hô to:
“Đế vương lục! Sao có thể chứ!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT