Tôn Nhị trước đó còn khí thế hung hăng, đột nhiên quỳ xuống khấu đầu, tình hình đảo ngược này làm bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
“Cái này...... Đây là tình huống gì thế?” Tống Quốc Lương trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm quỳ trên mặt đất Tôn Nhị, nói một câu.“Không biết, sao ra ngoài một chuyến, lại biến thành người khác.” Triệu Liên mặt cũng đầy nghi ngờ hỏi.Hứa Bích Hoài nhìn Tôn Nhị đang dập đầu với mình, cũng giật nảy mình, cô không biết có chuyện gì, nghĩ đến vừa rồi dáng vẻ Tống Uy luôn bình tĩnh, còn khẳng định sẽ không có việc gì, cảm thấy anh ta khẳng định biết đây là có chuyện gì, quay đầu nhìn Tống Uy.
“Đây là có chuyện gì?”
Tống Uy đắc ý đưa điện thoại di động của mình cho Hứa Bích Hoài, để Hứa Bích Hoài nhìn lịch sử anh ta và Lâm Thanh Diện nói chuyện.
Sau khi xem xong, Hứa Bích Hoài hiểu rõ đây là có chuyện gì, vừa rồi Tôn Nhị ra ngoài, khẳng định là nhìn thấy Lâm Thanh Diện, cho nên sau này trở về mới có chuyển biến lớn như vậy.
“Không thể không nói, anh rể của tôi thật lợi hại, đều đến huyện Ngọc Điền của chúng ta, lại còn có thể có bản lãnh lớn như vậy, để Tôn Nhị dập đầu xin lỗi mình.” Tống Uy cười nói.
Đường Vân Xuyên vốn còn tưởng rằng Tôn Nhị sẽ nổi điên lên, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, trên mặt lập tức lộ ra một tia nghi ngờ.
Anh ta nhìn chằm chằm Tôn Nhị nhìn thoáng qua, thăm dò hỏi: “Anh không phải mới vừa nãy còn phách lối à, sao ngược lại bây giờ quỳ xuống dập đầu?”
Tôn Nhị tranh thủ thời gian quay đầu nhìn về phía Đường Vân Xuyên, xin lỗi nói: “Anh bạn nhỏ, là tôi có mắt không tròng, vừa rồi đánh cậu, tôi đây xem như là đền tội.”
Anh ta cũng không biết Lâm Thanh Diện để tâm, chỉ là Hứa Bích Hoài, bởi vì Hứa Bích Hoài và những người này ăn cơm chung với nhau, anh ta coi là những người này đều là bạn bè của Phùng gia, cho nên một người cũng không dám đắc tội.
Đường Vân Xuyên thấy Tôn Nhị vậy mà cũng đòi đền tội thật, hỏi: “Anh vừa rồi ra ngoài, nhìn thấy Phùng gia?”
Tôn Nhị lập tức gật đầu, nói: “Thấy, Phùng gia cùng bằng hữu của ngài ấy, tôi thật không biết các người lại là bạn của Phùng gia, nhất là cô gái này, tôi thật biết sai, cô tha thứ tôi đi.”
Tôn Nhị mặt mũi đầy thành khẩn nhìn Hứa Bích Hoài.
Đường Vân Xuyên căn bản không nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Tôn Nhị, chỉ nghe được Phùng gia tới, trong lòng lập tức nhận định Phùng gia là bởi vì mình mới đến giáo huấn Tôn Nhị.
Hứa Bích Hoài nhìn chằm chằm Tôn Nhị, cũng may hôm nay không có xảy ra chuyện gì, Hứa Bích Hoài cũng không làm gì Tôn Nhị, nói một câu với Tôn Nhị: “Đi, anh đi đi, sau này đừng có lại làm loại chuyện này này là được rồi.”
Tôn Nhị lập tức gật đầu, sau đó lại dập đầu với Hứa Bích Hoài một cái nữa, tranh thủ thời gian đưa người rời khỏi phòng.
Đường Vân Xuyên sắc mặt lập tức trở nên khó coi, anh ta cảm thấy Tôn Nhị là bởi vì anh ta mới có thể trở nên khách khí như vậy, bây giờ Hứa Bích Hoài một bộ cao cao tại thượng, để Tôn Nhị rời đi, không thể nghi ngờ là đoạt danh tiếng của anh ta.
“Ha ha, Bích Hoài, người thân trong nhà cô cũng thật những này thân thích thật đúng là cùng một nhà, Tôn Nhị rõ ràng là nể tình tôi, đến nói xin lỗi cô, tôi còn chưa lên tiếng, cô vậy mà để Tôn Nhị đi, đây có phải là quá đề cao bản thân không vậy.” Giọng nói Đường Vân Xuyên lạnh lùng.
Sau khi Hứa Bích Hoài nghe được Đường Vân Xuyên nói, lập tức mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Ý của anh là, Phùng gia vì anh, mới tới xử lý Tôn Nhị?”
“Nếu không thì sao, chẳng lẽ lại là mấy người đang ngồi đây, còn ai có quan hệ với Phùng gia?” Đường Vân Xuyên mở miệng.
“Nhưng mà, lúc ấy không phải anh không gọi điện thoại của Phùng gia?” Hứa Bích Hoài hơi nghi ngờ hỏi.
Đường Vân Xuyên lập tức hơi xấu hổ, anh ta cũng không biết sao Phùng gia lại biết anh ta ở đây, nhưng anh ta thấy, Phùng gia sẽ chỉ vì anh ta mới có thể tới xử lý Tôn Nhị, ngoại trừ anh ta, người ở đây căn bản không có ai biết Phùng gia.
“Nhất định là người của Phùng gia lúc ấy nhìn thấy tôi đến, bây giờ Tôn Nhị đến đây gây chuyện, bị Phùng gia biết, Phùng gia đến hỗ trợ giải quyết.” Đường Vân Xuyên tự tìm một lý do hợp lý.
Tống Lộ Tử sau khi nghe cảm thấy cũng có lý, quay đầu nhìn về phía Hứa Bích Hoài, nói: “Có vài người thật tự cho là mình đúng, đứng dưới hào quang của người khác, lại còn ở đây ra vẻ là mình đang giải quyết mọi chuyện, thật sự là buồn cười.”
Triệu Liên cùng Tống Quốc Lương hai người cũng đều cảm thấy Phùng gia đến giải quyết chuyện này, là nể mặt Đường Vân Xuyên, đều khinh bỉ nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài.
“Bích Hoài, cô nói cô cũng thật là, lần trước cô cùng Lâm Thanh Diện dựa hơi Vân Xuyên, mới không bị Phùng gia truy cứu, lần này cô lại dựa hơi Vân Xuyên, cô lại còn thay Vân Xuyên làm chủ, lần này cô không cảm ơn Vân Xuyên sao?” Triệu Liên cũng nói một câu.
Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày, đầu tiên không nói cuối cùng là ai đang dựa hơi ai, chuyện này vốn là không có quan hệ gì với cô, nói đến cuối cùng cô vẫn là người bị hại, Triệu Liên lại còn muốn để cô xin lỗi Đường Vân Xuyên, thực sự hơi quá đáng.“Ai nói lần này là dựa hơi anh ta, các người vừa rồi không nghe thấy người kia nói chính là bạn bè của Phùng gia à, chẳng lẽ lại là bạn bè của Phùng gia cũng sẽ chạy tới giúp anh ta giải quyết công bằng?” Tống Uy bất mãn nói một câu.
Bạn bè của Phùng gia lại như thế nào, chẳng lẽ bạn của Phùng gia tôi không thể quen biết? Cậu ngược lại giải thích một chút, người bạn này của Phùng gia tại sao lại muốn tới giúp chúng ta?” Đường Vân Xuyên cười lạnh nhìn Tống Uy nói.
Tống Uy nhếch miệng, nói: “Anh không nhìn thấy vừa rồi người kia quỳ lạy chị Bích Hoài à, hơn nữa anh ta còn nhắc đến chị Bích Hoài, cho nên chuyện lấy lại công bằng này, khẳng định là anh rể của tôi.”
Người đang ngồi nghe được Tống Uy nói, đều sửng sốt một chút, lập tức cười nhạo.
Tống Lộ Tử nhìn Tống Uy như nhìn một kẻ ngốc, nói: “Tống Uy, cậu sẽ không phải là bị tên phế vật Lâm Thanh Diện kia tẩy não đấy chứ, cậu bây giờ sao cứ nghĩ đến nói đỡ cho anh ta vậy, hơn nữa cậu cũng không nghĩ một chút, tên phế vật kia có tư cách gì mà làm bạn của Phùng gia, cậu cũng đừng ở đây cãi chày cãi cối.”
Tống Quốc Lương cùng Triệu Liên cũng hơi bất mãn nhìn Tống Uy một chút, trước kia hai nhà bọn họ đều xem thường người nhà Tống Huyền Khanh, bây giờ sau khi Tống Uy đi Hồng Thành một chuyến, vậy mà bắt đầu nói giúp đỡ Lâm Thanh Diện Uy, đây là đối tốt mù quáng với người ngoài.
“Tống Uy, cậu làm sao vậy, Lâm Thanh Diện có bao nhiêu vô dụng đều rõ như ban ngày, cậu nếu như muốn giúp anh ta nói chuyện, cũng không cần đẩy chuyện này về hướng anh ta, anh ta để Phùng gia giải quyết chuyện này? Cậu không cảm thấy buốn cười sao?” Triệu Liên khó hiểu nói.
Tống Quốc Lương cũng nói: “Đúng vậy, chuyện này rõ ràng chính nể mặt Vân Xuyên mà xử lý, các người thừa nhận Vân Xuyên ưu tú, khó lắm hả?”
Tống Uy lập tức vừa trừng mắt, nghĩ thầm những người đây nhận định Đường Vân Xuyên ưu tú, cũng thật sự là không có ai.
Ba mẹ Tống Uy thấy Tống Uy nói như vậy, tranh thủ thời gian trừng anh ta hai mắt, để anh ta đừng nói giúp Lâm Thanh Diện.
Tống Uy không chút phật lòng, Lâm Thanh Diện cường đại anh ta rõ ràng, những người này không nhìn thấy, chỉ là bọn họ quá ngu xuẩn thôi.
“Thôi thôi, không muốn nói tiếng cám ơn coi như xong, Bích Hoài, tôi thấy nhà các người sau này vẫn là ít cùng loại này lui tới đi, đều là đồ vô ơn, coi như cô giúp bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cảm kích cô.” Đường Vân Xuyên lạnh lùng nói.Tống Huyền Khanh thật sự là nhìn không được, hướng về phía Đường Vân Xuyên rống lên một câu: “Cậu nói ai là đồ vô ơn vậy, người ta chính là xin lỗi con gái tôi, nếu thật là nể mặt cậu, sao không dập đầu với cậu, có thể giúp con gái tôi xử lý chuyện này, tại sao không thể là Lâm Thanh Diện, nói cho các người biết, Lâm Thanh Diện bây giờ lợi hại rồi.”
Hứa Bích Hoài sững sờ, cô không nghĩ tới Tống Huyền Khanh sẽ nói giúp Lâm Thanh Diện, mặt đầy kinh ngạc.
Tống Huyền Khanh cũng là cảm thấy Đường Vân Xuyên người nhà Triệu Liên nói chuyện quá khó nghe, cho nên mới nói như vậy, nếu không bình thường bà ta đương nhiên sẽ không nói giúp Lâm Thanh Diện.
“Hừ, thật không biết xấu hổ, mạnh mẽ nói tốt cho đồ vô dụng như thế, thật không biết các người nghĩ như thế nào.” Triệu Liên nhỏ giọng thầm thì một câu.
Hứa Quốc Hoa cau mày, hô:”Đủ rồi, đừng nói chuyện này nữa được không vậy, chúng ta cón ăn cơm hay không?”
Tất cả mọi người trầm mặc, một hồi lâu, Đường Vân Xuyên mới gọi phục vụ tới, gọi món, ba gia đình kết thúc bữa ăn trong không khí im lặng và khó xử
Ban đêm về đến nhà, Tống Huyền Khanh cũng không có cùng Triệu Liên nói chuyện, rửa mặt xong trở về phòng của mình.
Triệu Liên cùng Tống Quốc Lương hai người đều mắng người nhà Tống Huyền Khanh không biết xấu hổ, ở nhà họ, lại còn dám có khí thế lớn như thế.
Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên hai người cơm nước xong xuôi thì tản bộ dưới lầu, xem ra đều là khá là khó chịu.
“Quan hệ nhà các cô thật thân thiết quá đi, không nói câu cảm ơn vậy thì thôi, lại còn nói là dồ vô dụng kia giải quyết chuyện ngày hôm nay, thật là khiến người ta im lặng.” Đường Vân Xuyên mặt đầy khinh thường nói.
“Ôi dào, chồng ơi, anh cũng đừng so đo với bọn họ, bọn họ một nhà cứ như vậy, tại Hồng Thành bị khinh bỉ đã quen, về đến nhà, phát tiết với chúng ta.” Tống Lộ Tử mở miệng.
“Em là nói, bọn họ tại Hồng Thành bị khinh bỉ? Nhà bọn họ không phải đều ở biệt thự à?” Đường Vân Xuyên hỏi.
“Gớm, biệt thự cái gì, ai biết Tống Uy làm ra ảnh chụp từ đâu, thật giả cũng không biết đâu. Một nhà bọn họ ở Hồng Thành, căn bản không có tí địa vị, Hứa Bích Hoài còn gả cho Lâm Thanh Diện tên phế vật này, nghe nói ông cụ bên kia, rất xem thường nhà bọn họ, bọn họ nếu có thể ở lại biệt thự cũng thật lạ đấy.” Tống Lộ Tử nói.
Đường Vân Xuyên hừ lạnh một tiếng, nói: “Dạng này mà còn dám khiêu chiến với anh, thật sự là có bệnh, khi dễ Đường Vân Xuyên này quá?”
“Đúng vậy, em cũng cảm thấy bọn họ quá đáng, rõ ràng sống không tốt, còn nhất định phải giả trang ra một dáng vẻ sinh hoạt vô cùng an nhàn, chiếc xe kia không chừng cũng là thuê.” Tống Lộ Tử quát phụ.
Lúc này Tống Lộ Tử láo liên, nói:”Chồng ơi, em có cách nghiệm chứng một chút xem nhà bọn họ sống như thế nào.”
“Cách gì?” Đường Vân Xuyên hỏi.
“Muốn biết nhà họ sống có tốt hay không, đi theo đám bọn họ tới trung tâm thương mại đi một vòng chẳng phải sẽ biết, ngày mai em gọi Hứa Bích Hoài Lâm Thanh Diện đi, chúng ta đi cửa hàng dạo một vòng, đến lúc đó anh mua cho em túi xách, v..v, xem Lâm Thanh Diện có bỏ tiền mua cho Hứa Bích Hoài hay không, nếu là không nỡ, bọn họ đây nhất định là giả vờ.” Tống Lộ Tử mở miệng.
Đường Vân Xuyên gật đầu cười, nói: “Biện pháp này được đấy, vậy chúng ta ngày mai đi trung tâm thương mại.”
“Nhưng như vậy phải để chồng tốn kém một chút.” Tống Lộ Tử làm nũng nói.
Đường Vân Xuyên lập tức nở nụ cười, nói: “Chuyện này đáng là gì, chỉ cần có thể bọn họ biết, bọn họ căn bản không có cách nào so với anh, coi như tiêu tốn mấy tỷ, anh cũng không đau lòng.”
Tống Lộ Tử nhanh chóng hôn lên mặt Đường Vân Xuyên.
“Hơn nữa hôm nay Hứa Bích Hoài dám cướp danh tiếng của anh, còn không nói cảm ơn, thật sự là tức chết anh rồi, chuyện này, anh tuyệt đối không thể nhịn.” Đường Vân Xuyên mở miệng.
“Không sai. Em có biết hay không Sói đen?” Đường Vân Xuyên híp mắt nói.
Mắt Tống Lộ Tử lập tức trừng lớn, nói: “Sói đen là đại ca nổi danh ở huyện Ngọc Điền chúng ta, anh muốn tìm sói đen đối phó Hứa Bích Hoài? Như vậy không tốt lắm đâu, mặc dù bọn họ rất ghê tởm, nhưng cũng không cần thiết đem bọn họ cho......”
Đường Vân Xuyên cười cười, nói: “Em đừng quá lo lắng, anh biết bọn họ là họ hàng của em, không thể làm quá tuyệt tình, hơn nữa anh cũng không mời nổi sói đen, anh biết mấy tay đàn em dưới trướng anh ta, anh lúc ấy đã liên hệ bọn họ, đợi ngày mai bọn họ sẽ gây chút phiền phức với Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, nhiều lắm cũng là trêu đùa Hứa Bích Hoài một chút, đánh Lâm Thanh Diện mà thôi.”
Tống Lộ Tử lúc này mới thở dài một hơi, cười nói: “Cái này có thể, cũng nên bọn họ ăn chút thiệt thòi, thanh tỉnh một chút.”
Đường Vân Xuyên cười ôm eo Hứa Bích Hoài, một cái tay không ngừng sờ soạng.
“Buổi tối hôm nay em đừng về, đi thuê phòng với anh.”