Lâm Thanh Diện biết là chuyện này có chút không ổn, anh cau mày đi đến bên cạnh Triệu Tuấn, nói: “Cậu đã từng nhìn thấy tình huống này chưa?”
“Chưa bao giờ nhìn thấy, đã từng nhìn thấy trong sách miêu tả qua, chỉ có điều là loại tình huống này nó không có khả năng xảy ra.” Triệu Tuấn nói rồi lại thở dài một hơi: “Nếu thật sự là như vậy, thế thì Thượng Quận Thiên Đô sẽ lâm vào một vùng trời tăm tối.”
Hiện tại thực lực của chính phái và tà phái chênh lệch với nhau rất lớn, nếu như tà phái thống lĩnh toàn bộ thế giới thì sẽ bắt đầu từ Thượng Quận Thiên Đô, cắm người của tà phái vào mỗi một ngóc ngách.
Tà phái là đại diện cho hắc ám, khi đó tất cả chính phái sẽ phải lâm vào lỗ thủng, không có cách nào xoay người, tất cả người chính phái đều sẽ trở thành nô lệ cho người tà phái, Nặc Nặc không còn mạng để ra ngoài.
Lâm Thanh Diện không hiểu nhiều chuyện như vậy, anh chỉ biết chắc chắn phải cứu Nặc Nặc ra, lời của Triệu Tuấn nói làm cho trong lòng của Lâm Thanh Diện trở nên hơi khẩn trương.
Anh hỏi Triệu Tuấn: “Lời nói này bắt đầu từ đâu vậy?”
“Một lời khó mà nói hết, tôi chưa từng nhìn thấy, cũng không hi vọng là sẽ nhìn thấy.”
Lúc nãy Triệu Tuấn đã đi thử cái nút bấm đó, không biết là cái nút này do ai đã thiết kế, rõ ràng không hợp lý, nó chỉ được trang trí ở đó, dưới sự so sánh nút bấm đó của tà phái sương mù dày đặc, so với chính phái lại càng hợp lý hơn nhiều, chỉ cần là người tà phái đều có thể vào được nếu như người chính phái mà muốn đi vào, vậy thì phải có tu vi rất lớn.
Sự khác biệt giữa chính phái và tà phái không phải là một điểm hay nửa điểm, giữa chính phái và tà phái nếu như hiện tại xảy ra một trận chiến, vậy thì người chiến thắng chắc chắn là tà phái.
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào cổng chính phái, hi vọng là bọn người Vong Trần có thể nhanh chóng đi ra.
Trong thành đã xảy ra sự thay đổi kịch liệt, bọn người Lâm Thanh Diện ở bên ngoài căn bản cũng không biết.
Giữa tà phái và chính phái có một con sông dài làm điểm giới hạn, nước sông ở bên phía tà phái biến thành màu đen, đục ngầu, diện tích cũng lớn hơn so với phía chính phái. Ở bên phía chính phái rất trong trẻo, có thể nhìn thấy đáy, trong nước có cá có tôm, dòng nước êm đềm yên ả hơi chuyển động, bên bờ sông còn có bách tính đang rửa rau, giặt quần áo.
Chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với hiểm nguy trong thời bình luôn là một lời lẽ chí lý, nhưng mà không ai ngờ tới, cũng không ai chú ý tới nước sông đục ngầu ấy đã chậm rãi chậm rãi ăn mòn tôm cá trong dòng sông trong lành.
Những con cá đã bắt đầu nổi lình phình trên mặt nước, cái bụng ngửa lên, thoi thóp, miệng mở ra khép lại hô hấp, tất cả những biến cố này đều xảy ra sau khi Dao Trì rời khỏi tà phái.
Tất cả những chuyện trong tà phái đều được tiến hành ngay ngắn trật tự, chỉ cần vượt qua con sông đó, bọn họ đã có thể nắm chính phái ở trong tay, hiện tại chính phái là một đống cát rồi.
Người trong chính phái cũng không trung thực, bọn họ một lòng muốn lợi dụng cô gái trong sơn động để có thể đối phó với tà phái, chỉ cần cô gái đó rơi vào trong tay của chính phái, thế thì sự chênh lệch giữa hai phái tà chính sẽ được rút ngắn, chỉ cần Nặc Nặc tiến hành tu luyện, có danh sư chỉ đạo, vậy thì chắc chắn sẽ có thể vượt qua tà phái.
Điều này không khỏi làm cho tà phái cảm thấy khủng hoảng, trong sơn động có nhốt Nặc Nặc, người tà phái chia thành hai hàng lần lượt đi đến sơn động.
Nặc Nặc mông lung nhìn những binh lính này, rốt cuộc là bọn họ muốn làm cái gì vậy?
Nặc Nặc không biết nhiều như thế, có điều là biết chắc chắn không có chuyện gì tốt xảy ra, từng người không ngừng đi vào trong sơn động, như là không có điểm cuối cùng.
Nặc Nặc cuộn tròn thân thể trong một nơi nhỏ hẹp, im lặng nhìn tất cả những chuyện này, cô bé chỉ hi vọng là ba mẹ có thể nhanh chóng đến cứu cô bé ra ngoài, ở trong này thật sự rất khó chịu.
Bầu không khí trong sơn động càng ngày càng nặng nề, sơn động bỗng nhiên bắt đầu run lên, cát bụi với đá rơi loạn xạ, có một cánh cửa chậm rãi mở ra từ đằng sau chiếc lồng sắt của Nặc Nặc, trông giống như là một cái tường bị bịt kín, không ngờ tới là còn có một cánh cửa.
Một luồng hơi lạnh đánh tới, cơn gió lạnh trực tiếp thổi vào trong, Nặc Nặc không ngừng phát run nhìn về phía cánh cửa.
Trong cánh cửa ngầm có cơn gió lạnh thổi nhè nhẹ, đầu Nặc Nặc chôn chặt vào giữa hai gối, hàm răng run lên.
Không nhìn thấy cái gì ở bên trong, hai hàng binh sĩ từ từ đi vào, vừa bước qua cánh cửa đá ấy có một ngọn đuốc bốc cháy ở bên trong.
Nặc Nặc lớn tiếng hỏi: “Các người muốn làm gì?”
Dù cho Nặc Nặc có nói lớn tiếng như thế nào vẫn không có người nào quan tâm lời nói của Nặc Nặc, lúc đầu còn rất kiên cường, thấy không có ai phản ứng, không có được bất cứ niềm hi vọng nào, nước mắt không khỏi đảo quanh trong hốc mắt.
Khóc rồi, quả nhiên là Dao Trì đã nói đúng.
Sau khi Dao Trì rời khỏi, những ấm ức mà Nặc Nặc chịu đựng còn nhiều hơn trước đó, bọn họ căn bản không xem Nặc Nặc là con người.
Lúc này, có một người mặc áo choàng màu đen đi ra, che khuất hết cả gương mặt, chỉ còn chừa lại có đôi mắt, bước từng bước đi đến trước cái lồng sắt, đi đến gần một bước Nặc Nặc liền khẩn trương thêm một phần.
Đi đến trước mặt cái lồng sắt rồi trực tiếp ngồi xổm người xuống, tròng mắt của hắn ta đen nhánh, có một làn sương mù dày đặc, Nặc Nặc lau nước mắt, dây xích lắc lư theo động tác ở trên tay.
Nặc Nặc hỏi: “Chú là ai, chú muốn làm gì tôi?”
Ánh mắt nhìn người áo đen không hề có ý e ngại, cô bé là con gái của Lâm Thanh Diện, không thể sợ được.
Khóc là bởi vì cô đơn, nhớ ba mẹ.
Người áo đen đó nở một nụ cười xấu xa, trong ánh mắt thâm thúy không thấy đáy, âm thanh lại giống như phát ra từ trong cổ họng, trống rỗng lại lạnh lẽo làm cho sau lưng người ta phát lạnh: “Cô bé nhỏ, nhóc không cần phải sợ hãi đâu, nhóc sẽ có thể gặp ba mẹ của mình rất nhanh thôi.”
Nặc Nặc nghe thấy lời nói này thì hai mắt sáng rực, sau đó lại dò xét nhìn người áo đen này một chút, nói: “Chú là người tốt hay người xấu?”
“Nhóc cảm thấy ta là người tốt hay là người xấu?” Người áo đen hỏi.
“Tôi không biết nữa, có điều chú có thể để tôi gặp mặt ba mẹ mình, vậy thì chú chính là người tốt, tôi không hy vọng bọn họ sẽ lo lắng.”
Lúc Nặc Nặc nói chuyện thì vẫn có chút sợ hãi, cô bé không biết thân phận của người này là ai, có đều nghe anh ta nói có thể để mình gặp ba mẹ, trong lòng không khỏi chờ đợi.
Ánh mắt ngây thơ thuần khiết của Nặc Nặc là thứ mà lâu rồi người áo đen chưa từng nhìn thấy, bây giờ lại cảm thấy hơi hiếm lạ.
Con nít trên đời này đều ngây thơ như vậy, hiếm khi nói thêm vài câu: “Nhóc là người đầu tiên cảm thấy ta là người tốt, chỉ là..."
Người áo đen đứng dậy, còn chưa nói hết lời thì đã vọt thẳng về phía cánh cửa đá đang mở ra, Nặc Nặc nhíu mày, người này là cùng một phe với tà phái hả? Tại sao người đó trắng trợn như thế, nhưng lại không có ai ngăn cản?
Lúc bóng lưng của người kia biến mất, Nặc Nặc rống họng hỏi: “Chú nói là có thể để tôi gặp ba mẹ của tôi lúc nào vậy?”
Người áo đen không trả lời, ánh mắt của Nặc Nặc cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng biến mất của anh ta, trong lòng rất bực bội.
Sơn động rung lắc không ngừng, một hàng người tiếp tục đi sâu vào sơn động, Nặc Nặc ở trong lồng sắt không có người nào hỏi thăm.
Dường như sự tồn tại của Nặc Nặc chính là không khí, cô bé nhìn xung quanh, sơn động có xu hướng bị sụp đổ, trong lòng sợ hãi, suy nghĩ nếu như mình bị chôn vùi ở chỗ này thế thì sẽ không có cách nào gặp được ba mẹ.
Sơn động rung lắc sắp đổ bỗng nhiên lại không rung nữa, hai hàng binh sĩ cũng không còn tiếp tục đi theo người ta, có một con chó ở phía sau trực tiếp chạy tới bên cạnh lồng sắt của Nặc Nặc...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT