*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Tuấn cưỡi trên con ngựa màu hạt dẻ, trên ngực có một đóa hoa hồng lớn màu đỏ, đi theo phía sau không ít hạ nhân phục vụ, trực tiếp đi ra, đi theo suốt đường trải thảm đỏ đến nhà cũ của Triệu gia.

Trên đường đi có rất nhiều tiếng nói huyên náo, rằng cô gái Bạch Tuyết lấy được thành chủ thật sự là có phúc lớn.

Gia thế Triệu Tuấn giàu có, tất cả hài tử ở Tiên Linh Thành đều có quà, đội ngũ trên thảm đỏ như quân đoàn trùng trùng điệp điệp, chỉnh tề, trật tự.

Vốn dĩ bọn họ không muốn làm đám cưới quá linh đình, tính tình Triệu Tuấn cũng không muốn tốn kém, nhưng Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhất trí cảm thấy việc kết hôn lần này phải oanh oanh liệt liệt, Bạch Tuyết đã một lòng đi theo Triệu Tuấn, Triệu Tuấn cũng nên cho nàng một hôn lễ cả đời khó quên.

Ngày đó, đám cưới của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài có thể nói là oanh động bốn phương, ký ức Hứa Bích Hoài không khỏi bồi hồi nhớ lại, thấm thoát thời gian đã trôi qua mấy năm.

Hứa Bích Hoài nắm chặt tay Lâm Thanh Diện, thở dài nói: "Không nghĩ tới, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy. Cuộc hôn nhân của bọn họ khiến em nhớ đến đám cưới của chúng ta."

“Sau này anh muốn tổ chức cho em một đám cưới nữa, em nghĩ thế nào?” Lâm Thanh Diện cười hỏi.

Hứa Bích Hoài nhanh chóng lắc đầu, nói: "Em không muốn. Cả đời một lần là đủ, làm nhiều lần sẽ mất đi thú vị."

Hôn lễ là nghi thức, là nghi thức chung thân cả đời, tổ chức hai lần hôn lễ, trừ khi đó là cưới lần thứ 2. Hứa Bích Hoài nghĩ làm vậy là xui xẻo, nhưng Lâm Thanh Diện không có nói đùa, nếu Hứa Bích Hoài thích thì có thể làm mười lần tám lần, anh cũng có thể làm.

Từng đợt kèn âm thanh vang dội, Bạch Tuyết là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thiên giới ngyaf hôm nay, khi cô bước ra ngoài, đội vương miện phượng hoàng và khăn quàng vai đi tới.

Có một người phụ nữ bên cạnh nâng đỡ cô ấy, bước lên kiệu hoa.

Tầng tầng lễ nghi, phụng bồi tân khách đã đến một nửa đường, Triệu Tuấn liền đưa Bạch Tuyết đi nghỉ ngơi sớm, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ở đó sắp xếp mọi chuyện cho Yến tiệc.

Hai người là người từng trải qua chuyện này, lễ nghi thiên giới cùng Địa Cầu kỳ thật không khác biệt lắm. hai người xử lý mọi chuyện rất thuận lợi.

Trong bữa tối yến tiệc, Vương Phi Dương mang theo Tiền Ngũ tới, kéo Lâm Thanh Diện đi uống rượu.

Anh rất ngạc nhiên khi thấy Tiền Ngũ, phụ thân anh ta cùng Lâm Thanh Diện chỉ là hòa khí bề ngoài, nhưng Tiền Ngũ thì khá hòa đồng.

Mấy người kéo Lâm Thanh Diện đi uống rượu, Hứa Bích Hoài bận bịu ở một bên, việc uống rượu của bọn họ, Hứa Bích Hoài không muốn dính líu.

Lúc này, một cô bé mười hai, mười ba tuổi nhìn Hứa Bích Hoài lễ phép nói: "Lâm phu nhân, bên ngoài có người tìm phu nhân."

Hứa Bích Hoài nhíu mày, ở Tiên Linh Thành không có bao nhiêu người cô quen, cô nhìn cô gái nhỏ cười nhẹ: "Thân phận của người đó như thế nào?"

Cô gái nhỏ chỉ nói là một nữ tử, nhìn hơi giống Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài biết đó là Hồng Linh, liền theo tiểu cô nương kia ra ngoài.

Sau khi cô gái nhỏ lui ra ngoài, Hứa Bích Hoài hỏi Hồng Linh: "Tất cả đều ở đây, nhân một ngày đẹp trời như vậy sao không vào uống một ly rượu cưới?"

" Uống rượu mừng thì không cần, ta có chuyện muốn cùng ngươi bàn bạc."

Hứa Bích Hoài quay người liền trở về, vừa đi vừa nói: " Ta và ngươi không quen biết, có cái gì tốt mà thương lượng, ngươi nếu là không uống rượu mừng liền trở về đi."

Hồng Linh vội vàng bước tới, giữ Hứa Bích Hoài lại, khiêu khích hỏi: "Sao, ngươi sợ ta tổn thương ngươi sao?"

Hứa Bích Hoài khinh thường, nữ nhân trước mặt mình chỉ biết vò đầu bứt tai dụ dỗ nam nhân, cô có gì phải sợ?

Tuy nhiên, Hồng Linh mãnh liệt yêu cầu, cô cũng có thể trò chuyện vui vẻ với Hồng Linh.

Chỉ hai bước sau, có người từ phía sau tiến lên, đánh thẳng vào Hứa Bích Hoài, một kích tuy không nặng, Hứa Bích Hoài hoàn toàn có thể phản kích, nhưng bổng dưng kỳ lạ, cô sớm cảm thấy không thể phát lực, bị một gậy đánh vào đầu ngất đi..

Trong bữa tiệc, mải vui nên Lâm Thanh Diện không để ý đến Hứa Bích Hoài, còn tưởng rằng cô ở đó chắc mệt nên về nghỉ ngơi.

Anh trở lại phòng không thấy Hứa Bích Hoài, mà là nhìn thấy trên bàn trong phòng có một lá thư.

Trong lòng có dự cảm không tốt, anh vội vàng mở thư ra, thư của Tiền Kỳ, chính là Tiền Kỳ đưa Hứa Bích Hoài đi.

Bóp chặt bức thư, nó ngay lập tức biến thành tro.

Đi ra ngoài, Tiền Ngũ đang uống rượu với Vương Phi Dương, Tiền Kỳ coi Tiền Ngũ như mạng sống, nếu là có Tiền Ngũ trong tay, Tiền Kỳ phải ngoan ngoãn giao ra Hứa Bích Hoài.

Với ý nghĩ này, Lâm Thanh Diện lập tức lắc đầu, xua tan ý nghĩ trong đầu.

Tiền Ngũ là Tiền Ngũ, Tiền Kỳ và Tiền Ngũ dù sao cũng không phải một người, không có đạo lý phụ thân phạm sai lầm, đem nhi tử đến gánh chịu.

Lâm Thanh Diện lặng lẽ không một tiếng động hướng về phía Tiền Phủ đi tới...

Vạn Lai đều yên lặng, một vòng linh linh tinh tinh tản ra rất chói mắt, thời tiết âm lãnh, thổi đến lá cây ào ào rung động.

Trên cây cổ thụ ngàn năm ở Tiền Phủ, Lâm Thanh Diện ngồi trên đó, ánh mắt hướng về điểm sáng.

Tiền Kỳ quả nhiên đang đợi anh, nếu không đi, Tiền Kỳ sẽ làm cho chính mình bối rối, Hứa Bích Hoài đối với Tiền Kỳ có chút ích lợi gì chứ?hay là lão chỉ muốn mạng của chính mình?

Lâm Thanh Diện trong đầu suy nghĩ, đang suy nghĩ liền bị một âm thanh xa xa làm gián đoạn, nhìn về phía cửa có mấy người đỡ Tiền Ngũ, loạng choạng đi vào.

Tiền Ngũ về rồi, Tiền Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lão để hạ nhân thu xếp Tiền Ngũ nằm ngủ, tâm tình không tệ, tự nhiên không có hỏi nhiều cái gì.

Tiền Kỳ nhận được tin tức của Hồng Linh, đã đem Hứa Bích Hoài bắt lại, cười không ngậm mồm vào được, quả nhiên, Hồng Linh vẫn là có biện pháp.

Dạng nữ tử thông minh này, giữ ở bên người trăm lợi mà không có một hại, Tiền Kỳ nhưng không nỡ thả cô ta rời đi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trời đã về đêm, nếu ai không để ý,căn bản liền không thấy đã có người tiến vào Tiền Phủ, người kia mặc một thân trang phục màu đen, trực tiếp đẩy cửa đi vào thư phòng Tiền Kỳ.

Lâm Thanh Diện thả người nhảy xuống, cũng nhanh chóng đi theo.

"Gia chủ, thư đã được chuyển đến, tôi dựa theo phân phó của ngài đi gặp Hồng Linh cô nương, người kia nàng an bài rất thỏa đáng, chẳng qua cô ta nói muốn rời khỏi nơi này, muốn tôi mang tin trở về cho gia chủ."

Tiền Kỳ nhíu mày, nói: " Không thể để cho Hồng Linh rời đi, nàng không thể làm việc cho ta, tự nhiên cũng không thể để người khác sử dụng."

Tiền Kỳ làm động tác cắt cổ, tên thuộc hạ trong lòng chợt rét lạnh, Tiền Kỳ cũng quá mức tàn nhẫn. Tên này nhất thời cứng đơ người không biết nên làm gì.

Thời gian

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play