Lâm Thanh Diện nghe thấy Mạc Niệm nói như vậy, mình cũng muốn anh không để ý tới chuyện này, nhưng mà cũng không có cách nào khác, Câu Lân như thế này là do anh đã biến thành mà.
Thật ra thì nó muốn ăn rất nhiều thứ, cứ tiếp tục như vậy, để Câu Lân đói bụng hoài cũng không được, anh nói xin lỗi: “Là do ta không để ý tới, để ta đi cùng với ngươi. Vợ, chúng ta đi với nhau nha, đúng lúc có thể ra ngoài đi dạo.”
Hứa Bích Hoài nhíu mày nhìn Lục Hân câu Lân vội vàng nói: “Không cần đâu, tự tôi đi là được rồi, chủ nhân, ngài cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bình an trở về, sẽ không gây thêm phiền phức cho ngài đâu.”
Nghe thấy Câu Lân nói như vậy, Lâm Thanh Diện không yên lòng cũng không được, Hứa Bích Hoài nhỏ giọng nói ở bên tai Lâm Thanh Diện là mình đã đồng ý với Lục Hân sẽ chuẩn bị hôn lễ cho Lục Hân.
Lục Hân đang ăn cơm ở một bên, sợ lại Hứa Bích Hoài sẽ đi cùng với Lâm Thanh Diện, đến lúc đó ở đây mình không có chị em nào hết, không thể chuẩn bị được.
Huống hồ gì còn cần có Lâm Thanh Diện hỗ trợ, ba của Lục Hân vẫn còn đang ở ngoại ô, cần có Lâm Thanh Diện đến báo tin. Lâm Thanh Diện không đi cũng không có người nào có thể đi, chỉ có Lâm Thanh Diện mới tìm được nơi đó.
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Bích Hoài nói với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nói: “Cái cô nhóc này cũng thật là, hiện tại anh lại trở thành người báo tin cho cô ta, cô ta không cảm thấy ngại khi nói mấy lời này với em hả?”
“Cả một đời phụ nữ chỉ kết hôn có một lần, chồng ơi, người ta gọi em một tiếng chị rồi, có làm như thế nào thì anh cũng phải xem người ta là nửa cô em vợ, có đúng không hả? Anh rể giúp đỡ cho em vợ chuyện này, chắc không có gì kỳ quái đâu, có đúng không?”
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lại cưng chiều nhìn Hứa Bích Hoài: “Cái miệng này của em càng ngày càng biết nói chuyện rồi đó, anh một câu cũng không nói thẳng em, em nói cái gì anh làm cái đó là được rồi.”
Đối với Lâm Thanh Diện mà nói, muốn đi ra ngọai ô rất nhanh, nhưng mà để Lục Hân đến đó thì thời gian không kịp, bọn họ sắp kết hôn rồi, thời gian cũng rất gấp gáp.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng muốn như vậy, kết hôn sớm một chút cũng tốt, thế thì mọi người đều có thể yên tâm.
Đổng Hoa ở bên kia cũng đang sắp xếp, trong Đổng phủ, ông Đổng trở về, Đổng Hoa trực tiếp nói chuyện này cho ông Đổng nghe.
Ông Đổng lạnh mặt nói: “Con đúng là làm càn, chuyện hôn nhân đại sự có thể làm trò đùa được thả, bình thường ba thúc giục con kết hôn nhưng mà cũng không thấy con vội vàng như vậy.”
Đổng Hoa nhíu mày nói: “Ba ơi, chẳng lại là ba không thích Lục Hân hả?”
Ông Đổng nói: “Tính tình của con gái nhà người ta không tệ, ba nhớ Lâm công tử vẫn luôn đề cử Lục Hân cô nương có đúng không?”
Đổng Hoa cười một tiếng, vội vàng nói: “Vâng vâng vâng, ba nói cực kỳ đúng luôn, nếu như không phải Lục Hân thì chắc lúc này ba đã lo được lo mất rồi.”
Ông Đổng gật gật đầu, người bên cạnh Lâm Thanh Diện chắc chắn cũng sẽ không kém cỏi, huống hồ gì đứa con trai của mình vất vả lắm mới nói muốn kết hôn, người làm ba nên vui vẻ mới đúng.
Chuyện duy nhất mình cảm thấy không hài lòng đó chính là anh ta vội vàng muốn kết hôn với con gái nhà người ta như thế, thậm chí là còn chưa thông báo cho gia đình của nhà người ta, có vẻ là như thế này hơi thiếu tôn trọng.
Không biết trong lòng người trẻ tuổi hiện tại đang nghỉ cái gì nữa, người lớn còn chưa gặp mặt nhau, nói muốn kết hôn liền muốn kết hôn.
Ông Đổng hỏi Đổng Hoa: “Bây giờ ba của con bé ấy đang ở đâu, có phải là chúng ta nên gặp nhau một lần không, lễ hỏi cái gì đó có phải nên bàn bạc tốt với nhau không chứ.”
Đổng Hoa cúi đầu xuống, nói: “Gia đình của Hân không phải là rất tốt, mấy cái chuyện như đồ cưới gì đó có lẽ là cũng không quan trọng lắm đâu.”
Ông Đổng nhìn Đổng Hoa một chút, thở dài nói: “Đứa nhỏ này, cưới vợ thì phải cưới người hiền lành, nhà chúng ta cưới vợ sao có thể xem đồ cưới nhà người ta được chứ, ba sợ là bạc đãi con gái của người ta, vội vàng như thế không có chuẩn bị cái gì tốt hết, mối quan hệ của Lâm Thanh Diện với cô gái đó như thế nào?”
Thật ra thì điều mà ông Đổng quan tâm nhất cũng chỉ là mối quan hệ của Lâm Thanh Diện và Lục Hân, Lâm Thanh Diện là một người có tài, ông Đổng cho rằng nếu như Lâm Thanh Diện có thể trở thành người của mình, vậy thì Đổng gia cũng có thể trở thành người nổi tiếng ở Thượng Quận Thiên Đô.
Người Thượng Quận Thiên Đô phân làm ba loại, loại thứ nhất chính là người không có tu vi như bọn họ, mà loại thứ hai là người có tu vi, chia làm tà phái và chính phái.
Nếu ông ta đoán không sai, Lâm Thanh Diện chắc chắn có tu vi không nhỏ, nếu như có thể dựa vào Lâm Thanh Diện, vậy thì gia đình của bọn họ đã có thể từ người bình thường trực tiếp bước lên một bậc thang.
Vượt qua giai cấp này rất khó khăn, Lâm Thanh Diện có tu vi, tâm địa lại thiện lương, chắc chắn là chính phái.
Ông Đổng suy nghĩ trong lòng, Đổng Hoa thì lại một lòng nghĩ có thể thuyết phục ông Đổng cưới Lục Hân, hiện tại ông Đổng đã đồng ý rồi, anh ta cũng đã yên lòng.
Ông Đổng nói hôn nhân không thể chuẩn bị quá vội vàng được, anh ta nói thời gian đã quyết định rồi, người cũng đã mời luôn rồi, hiện tại không thể thay đổi thời gian được, đó là giờ lành.
Đương nhiên là ông Đổng cũng không nói cái gì nữa, lúc Đổng Hoa nói Lâm Thanh Diện xem Lục Hân như là em gái của mình, ông Đổng đã cảm thấy cái gì cũng không đáng kể, chỉ cần có liên quan tới Lâm Thanh Diện là được rồi.
Ông ta muốn mời Lâm Thanh Diện đến nhà mình, Lâm Thanh Diện không đồng ý đến những nơi khác làm việc, vậy không bằng Đổng gia cứ mở phòng khám, có Lâm Thanh Diện ở đó, vậy thì không có chuyện gì là không làm được.
Trong lòng của ông Đổng suy nghĩ như vậy, bề ngoài cũng sắp xếp hôn nhân cho con trai, nói muốn hai người lớn trong gia đình gặp mặt nhau.
Tốc độ của Lâm Thanh Diện cũng rất nhanh, lúc tìm được ba của Lục Hân, nghe thấy Lục Hân sắp lập gia đình, ba của Lục Hân đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Trực tiếp trở về khách sạn, mà người làm của nhà họ Đổng cũng đi đến khách sạn, gặp được bọn người Lâm Thanh Diện, rất cung kính nói với Lâm Thanh Diện: “Công tử chúng tôi nói đón dâu ở khách sạn không thích hợp, đặc biệt chuẩn bị một ngôi nhà, Lục Hân cô nương với Lâm công tử, hai người là nhà mẹ đẻ, hai người ở đó đi.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “Công tử nhà các người cân nhắc rất chu đáo, mời anh đây dẫn đường.”
Mọi người đi theo đám người làm đi về phía ngôi nhà đó, mà Mạc Niệm ở một bên thì nhỏ giọng nói với Lục Hân: “Cô nhìn đi kìa, Đổng công tử người ta đối xử với cô tốt biết bao nhiêu, vẫn còn chưa kết hôn mà đã tặng cho cô một ngôi nhà rồi.”
Ngược lại là Mạc Niệm cảm thấy nếu như có thể gặp được đối tượng như là Đổng Hoa, đây cũng coi như là có may mắn.
Nghe thấy Mạc Niệm nói như vậy, Lục Hân cười một tiếng: “Có nói là cho tôi đâu chứ, với lại tôi cũng không phải coi trọng căn nhà của anh ấy, tôi coi trọng con người của anh ấy.”
Hứa Bích Hoài nhún nhún vai, vô cùng vui vẻ nhìn tất cả những chuyện này, chỉ cần Lục Hân gả đi, bọn họ chính là người một nhà, còn nói cái gì mà nhà của ai nữa.
Lúc đến tòa nhà đó, bên trong bên ngoài tòa nhà đều treo những vật dụng đỏ chói dùng cho tiệc cưới, bên trong đang có không ít người làm chờ hầu hạ.
Vừa mới đi đến cổng liền có mấy nữ giúp việc chờ đợi, nhìn thấy bọn người Lâm Thanh Diện và Lục Hân bước vào, trực tiếp bước lên chào hỏi: “Lục Hân cô nương, Lâm công tử, phòng của mọi người đã được chuẩn bị xong rồi, ở bên trong ấy, mời đi theo tôi.”
Hai cô gái dẫn đường, Lâm Thanh Diện kinh ngạc vô cùng, biết gia nghiệp của nhà họ Đổng rất lớn, nhưng mà không nghĩ tới lại xa xỉ sẽ như vậy, chắc hẳn có địa vị không nhỏ ở Thượng Quận Thiên Đô, anh cũng không hiểu nhiều cho lắm, xem ra phải làm cho rõ ràng mới được...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT