Hứa Trai Hiệp nhìn Hứa Mạn Tranh mặt mũi đầy kinh ngạc, trong miệng lầm bầm ba chữ "Trần Tài Anh" sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cơ thể lập tức cứng đờ.

"Vì sao vua của thế giới ngầm ở Hồng Thành lại giúp Hứa Bích Hoài..." Hứa Trai Hiệp không thể nào chấp nhận được kết quả này.

Lúc đầu anh ta cho rằng hôm nay mình có niềm tin tuyệt đối, anh ta sẽ có thể đuổi được Hứa Bích Hoài ra khỏi công ty sau đó anh sẽ tiếp nhận dự án với tập đoàn Thiên Dương, cuối cùng Hứa Bích Hoài sẽ không có đủ tư cách để đấu với anh ta.

Mã Nghiễm Tài cũng đã đồng ý với anh ta là chắc chắn sẽ không giảm giá cho Hứa Bích Hoài rồi, nhưng hết lần này tới lần khác chính là ở thời điểm này, nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã lại đổi chủ sang Trần Tài Anh.

Chẳng lẽ chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Hứa Trai Hiệp nhớ lại mấy lần trước đó mình đối đầu với Hứa Bích Hoài nhưng lại không có lần nào thật sự khiến cho Hứa Bích Hoài phải chịu thiệt thòi, ngược lại mỗi lần người xui xẻo đều là anh ta.

Trước kia anh ta chỉ cảm thấy là Hứa Bích Hoài may mắn nhưng mấy lần đều như vậy khiến chính bản thân anh ta cũng không thể không nghi ngờ, có phải anh ta hoàn toàn không đủ vốn liếng để đấu với Hứa Bích Hoài hay không?

Nhưng trước đây Hứa Bích Hoài cũng chỉ có năng lực làm việc mạnh một chút mà thôi, Hứa Trai Hiệp tự nhận là mình cũng không kém hơn cô bao nhiêu, hơn nữa người của anh ta rất đông đảo, muốn đối phó với Hứa Bích Hoài là chuyện dễ như trở bàn tay.

Sao bây giờ anh ta lại nhiều lần phải chịu thiệt trước mặt Hứa Bích Hoài như vậy?

Chẳng lẽ là có người ở sau lưng giúp đỡ Hứa Bích Hoài ư?

Ánh mắt Hứa Trai Hiệp rơi vào trên người Lâm Thanh Diện, nếu như quả thật có người nào đó đang giúp đỡ Hứa Bích Hoài vậy chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Thanh Diện mà thôi.

Nhưng rõ ràng Lâm Thanh Diện chỉ là một tên bỏ đi, chẳng lẽ mình lại không bằng một tên bỏ đi hay sao?

Hứa Trai Hiệp cắn răng, oán hận trong lòng biến thành sát khí, thậm chí bây giờ anh ta còn có cả ý định muốn giết chết Hứa Bích Hoài để dọn sạch chướng ngại ngăn cản mình kế thừa sản nghiệp của nhà họ Hứa.

Đám người nhà họ Hứa thấy Hứa Mạn Tranh nổi trận lôi đình với Hứa Trai Hiệp, trong lúc nhất thời đều cảm thấy biểu hiện của Hứa Trai Hiệp cũng hơi kém một chút.

"Thời gian gần đây biểu hiện của Trai Hiệp quả thực là không được tốt, từ lúc ông cụ tổ chức triển lãm đồ cổ là bắt đầu không để cho ông cụ được yên tâm."

"Nói rất đúng, trước kia cậu ta tới phương nam rèn luyện tôi còn tưởng rằng cậu ta sẽ trở nên lợi hại hơn nhưng càng về sau tôi lại phát hiện ra khí chất của cậu ta vậy mà lại giống như tên ăn mày ở trên đường vậy, khiến cho tôi cực kỳ khó hiểu."

"Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao Trai Hiệp có thể kế thừa sản nghiệp của nhà họ Hứa được, chắc chắn ông cụ cũng không yên lòng giao lại nhà họ Hứa vào tay cậu ta được."

...

Nghe mọi người bàn tán như vậy thật sâu trong lòng Hứa Trai Hiệp sinh ra cảm giác bị thất bại, anh ta nhìn thoáng qua về phía Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, luôn cảm thấy dường như hai người kia đang giễu cợt mình.

"Sau này Trai Hiệp không cần tham gia vào công việc của công ty nữa, cháu vẫn còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị để tiếp nhận công ty này, trước khi cháu làm tốt công tác chuẩn bị thì công việc của công ty đều giao cho Bích Hoài xử lý." Hứa Mạn Tranh mở miệng.

"Ông nội..." Hứa Trai Hiệp lập tức muốn phản bác.

Hứa Mạn Tranh trừng mắt liếc anh ta, nói: "Chuyện này không thể thương lượng được, trở về chú ý tự xem xét lại vấn đề của bản thân cháu đi, cháu cũng đã lớn như vậy rồi thì cũng nên hiểu rõ mình nên làm cái gì."

Hứa Trai Hiệp cắn răng nhìn về phía Hứa Mạn Tranh, trong ánh mắt có nhiều hơn một tia hung tàn.

"Tiếp theo hôm nay tôi muốn tuyên bố chuyện thứ hai này." Hứa Mạn Tranh điều chỉnh tâm trạng của mình một chút.

Đám người đều dựng hết lỗ tai lên, lúc trước bọn họ cũng đã biết chuyện thứ hai mà Hứa Mạn Tranh muốn nói có liên quan đến nhà họ Lâm ở Kinh Đô cho nên đều vô cùng tò mò.

"Tôi đã nhận được tin tức là cuối tuần này nhà họ Lâm ở Kinh Đô sẽ phái người đến nhà họ Hứa của chúng ta tuyên bố một việc, nếu như không ngoài dự đoán thì chắc là tới nói chuyện tặng quà lần trước, lần trước nhà họ Lâm cho người tới nói là con gái của nhà họ Hứa chúng tôi xứng với nhà họ Lâm, lần này chắc là đến để cầu hôn."

Nhìn qua Hứa Mạn Tranh cũng hơi hưng phấn, bất mãn lúc trước đã được quét sạch sành sanh, tuy nói đây chỉ là suy đoán của ông ta nhưng ông ta không nghĩ ra người của nhà họ Lâm tới đây còn có thể có chuyện gì khác được nữa.

Sau khi đám người ở trong phòng khách nghe thấy Hứa Mạn Tranh nói như vậy mặt mũi cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ lâu như vậy rồi cuối cùng bên phía nhà họ Lâm kia cũng có tin tức.

Trong đó người hưng phấn nhất đương nhiên chính là Hứa Bích Uyên, sau khi cô ta nghe thấy Hứa Mạn Tranh nói như vậy thì nhảy cẫng lên.

"Ông nội, ông nói thật không? Nhà họ Hứa thật sự muốn tới cầu hôn à?" Hứa Bích Uyên mở to mắt mong đợi nói.

Hứa Mạn Tranh cười cười, nói: "Nếu như ông đoán không sai thì chắc là đến vì chuyện này, Bích Uyên, đến lúc đó cháu cần phải chuẩn bị cẩn thận, không thể để mất mặt nhà họ Hứa được."

"Ông nội yên tâm đi, hôm đó cháu nhất định sẽ ăn mặc thật xinh đẹp, chắc chắn sẽ dùng trạng thái tốt nhất để gặp người của nhà họ Lâm." Hứa Bích Uyên chân thành nói.

Tất cả mọi người đều nhìn Hứa Bích Uyên với vẻ cực kỳ hâm mộ, nếu như nhà họ Lâm thật sự đến để cầu hôn vậy thì Hứa Bích Uyên kia thật sự bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng rồi.

"Số phận của Bích Uyên thật sự là tốt mà, lại được người nhà họ Lâm coi trọng, sau ngày không chừng chúng ta cũng có thể dính được chút hào quang của nhà họ Lâm đấy."

"Nói rất đúng, như Bích Uyên mới gọi là thật sự tốt số, không giống Bích Hoài gả cho một tên bỏ đi như Lâm Thanh Diện, ngoại trừ liên lụy tới Bích Hoài ra thì chả làm được cái gì cả."

"Đương nhiên loại rác rưởi như Lâm Thanh Diện kia không thể nào so được với người nhà họ Lâm rồi, cùng là họ Lâm nhưng sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ."

...

"Lần này người nhà họ Lâm tới chúng ta nhất định phải tiếp đón trang trọng một chút, để cho người ta biết thành ý của nhà họ Hứa chúng ta, chuyện này giao cho Bích Hoài làm, lát nữa cô tới công ty lấy tiền chuẩn bị việc này cẩn thận một chút cho tôi." Hứa Mạn Tranh mở miệng.

"Vâng, ông nội." Hứa Bích Hoài đáp.

Hứa Bích Uyên thấy thế, lập tức phản bác: "Ông nội, chuyện này không thể giao cho Hứa Bích Hoài làm được."

Hứa Mạn Tranh nhìn về phía Hứa Bích Uyên, hỏi: "Vì sao?"

Mặc dù việc này tương đương với Hứa Bích Uyên đang chống đối lại ông ta nhưng ông ta cũng không hề tức giận, dù sao nhà họ Lâm rất có thể sẽ đến cầu hôn nên sau này Hứa Bích Uyên sẽ thành mợ chủ của nhà họ Lâm, nếu vậy cho dù là ông ta thì sau này cũng phải cung kinh với Hứa Bích Uyển rồi.

"Ông nội, chuyện này có liên quan đến việc đại sự cả đời của cháu, từ trước đến nay Hứa Bích Hoài và cháu luôn luôn bất hòa chuyện này ông cũng biết rất rõ ràng, nếu để cho chị ấy đi chuẩn bị việc này chẳng may chị ấy ghen tị với cháu chơi xấu cháu vậy chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của nhà họ Hứa chúng ta sao." Hứa Bích Uyên mở miệng.

Hứa Bích Hoài nghe thấy Hứa Bích Uyên nói như vậy lập tức không phục nói: "Hứa Bích Uyên, em cho rằng lòng dạ của chị cũng giống như em à? Em bớt ngậm máu phun người đi! "

"Ông nội, ông nhìn chị ấy đi, bây giờ đã bắt đầu mắng cháu rồi, còn không phải bởi vì ghen tị với cháu được gả tới nhà họ Lâm hay sao, chính chị ấy không có bản lĩnh gả cho một tên bỏ đi nên bây giờ cũng không thể trách cháu được chứ." Hứa Bích Uyên châm chọc khiêu khích nói.

Hứa Bích Hoài tức giận tới mức ngực phập phồng một trận, nắm đấm cũng siết chặt lại.

Lâm Thanh Diện đưa tay đỡ bờ vai của cô, nói: "Đừng tức giận với cô ta làm gì, cô ta đắc ý không được bao lâu nữa đâu."

"Làm sao anh biết?" Hứa Bích Hoài kỳ lạ hỏi.

Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Nhà họ Lâm cũng sẽ không coi trọng loại người giống như cô ta đâu, hơn nữa lần này người của nhà họ Lâm tới đây chỉ sợ cũng không phải vì cầu hôn đâu, đến lúc đó em sẽ biết."

"Bích Hoài, cô cũng thế, nhường nhịn em gái cô một chút đi, nếu lần này nhà họ Lâm thật sự đến cầu hôn thì sau này cô còn cần nó giúp đỡ nhiều đấy, đừng nói chuyện với nó như thế." Hứa Mạn Tranh cũng bất mãn nhìn Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài thở dài, nói: "Vâng thưa ông nội."

Mặt mũi Hứa Bích Uyên đầy đắc ý, sau đó nói với Hứa Mạn Tranh: "Ông nội, chuyện lần này nên giao cho anh Trai Hiệp làm đi, anh ấy là người thừa kế của nhà họ Hứa, chuyện quan trọng như vậy đương nhiên phải do anh ấy chủ trì rồi."

Hứa Trai Hiệp thấy Hứa Bích Uyên muốn để cho mình đi làm chuyện này, trên mặt lập tức lộ ra sự cảm kích.

Hứa Mạn Tranh nhìn Hứa Trai Hiệp, rõ ràng còn đang xoắn xuýt vì chuyện của nhà máy vật liệu xây dựng.

Hứa Bích Uyên nhìn ra lo lắng của Hứa Mạn Tranh, nói: "Ông nội, ông đừng hiểu lầm anh Trai Hiệp vì chuyện vừa rồi nữa, lúc đầu anh Trai Hiệp cũng đã đàm phán xong xuôi rồi nhưng do nhà máy vật liệu xây dựng đột nhiên đổi chủ nên chuyện này là ai khác thì cũng phải bó tay thôi."

"Hơn nữa ông không cảm thấy Hứa Bích Hoài có thể ký hợp đồng mua thấp hơn giá thị trường mười phần trăm là rất kỳ lạ sao, Trần Tài Anh là vua của thế giới ngầm ở Hồng Thành, vì sao lại giúp Hứa Bích Hoài như vậy?"

Hứa Mạn Tranh híp mắt lại, trong lòng cũng dâng lên một tia nghi ngờ, quả thực ông ta cũng không biết vì sao Trần Tài Anh lại giúp Hứa Bích Hoài nữa.

Đám người cũng đều suy đoán theo.

"Quả thực năng lực của Hứa Bích Hoài rất khá nhưng cũng không thể mạnh đến mức có thể nhờ vua của thế giới ngầm ở Hồng Thành giúp đỡ được, chẳng lẽ là, cô ta đã dùng những biện pháp khác?"

"Ưu thế chính của Hứa Bích Hoài chính là vẻ bề ngoài và dáng người, chẳng lẽ cô ta..."

"Chậc chậc, quả thực là rất có khả năng này, không ngờ Hứa Bích Hoài vì muốn được ông cụ khen ngợi lại làm ra loại chuyện như vậy."

...

Hứa Bích Hoài nghe được lời của mọi người lập tức cảm thấy tức giận, không ngờ lòng dạ của những người này lại dơ bẩn như thế.

"Đừng lo lắng, sớm muộn cũng có một ngày bọn họ sẽ phải hối hận vì những lời mình đã từng nói ra." Lâm Thanh Diện An an ủi nói.

Hứa Bích Hoài khẽ gật đầu, cây ngay không sợ chết đứng, cô không làm chuyện đó nên cũng không sợ người khác dị nghị.

"Cho nên ông nội, chuyện này không thể giao cho Hứa Bích Hoài làm được, nếu không nhà họ Lâm sẽ nghi ngờ nhân phẩm của nhà họ Hứa chúng ta." Hứa Bích Uyên mở miệng.

Hứa Mạn Tranh khẽ gật đầu, nói: "Nói cũng đúng, nếu đã như vậy thì để Trai Hiệp đến làm chuyện này đi."

Hứa Trai Hiệp lập tức vui vẻ nói: "Ông nội yên tâm đi, chuyện này nhất định cháu sẽ khiến cho tất cả mọi người hài lòng."

Hứa Bích Uyên đảo đảo tròng mắt, cũng không định buông tha cho Hứa Bích Hoài như vậy.

"Ông nội, hơn nữa cháu cảm thấy lúc nãy ông nói đem công việc của công ty giao cho Hứa Bích Hoài xử lý cũng hơi không ổn." Hứa Bích Uyên tiếp tục mở miệng.

"Ồ? Có gì mà không ổn?" Hứa Mạn Tranh mở miệng hỏi.

"Ông thử nghĩ xem, lần này người nhà họ Lâm tới đây chắc chắn là muốn khảo sát toàn diện đối với nhà chúng ta nên đương nhiên người ta cũng sẽ quan tâm tới tình hình của công ty nữa, nếu để cho bọn họ biết công ty có một người phụ nữ không đứng đắn làm quản lý thì ông cảm thấy người ta sẽ nghĩ như thế nào?" Hứa Bích Uyên nói.

"Hứa Bích Uyên, em đừng có mà quá đáng!" Hứa Bích Hoài sắp tức giận tới mức nổ tung rồi.

"Được được được, lui một bước cũng được, chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa, nhưng chồng của Hứa Bích Hoài là Lâm Thanh Diện mà Lâm Thanh Diện thì lại nổi tiếng là tên bỏ đi ở Hồng Thành này, chắc chắn người của nhà họ Lâm cũng sẽ được nghe nói một chút, quan trọng nhất là Lâm Thanh Diện cũng họ Lâm, chuyện này chắc chắn là bôi xấu nhà họ Lâm người ta, để người ta biết công ty chúng ta do vợ của Lâm Thanh Diện quản lý thì không chừng người ta sẽ cảm thấy công ty chúng ta đang vũ nhục nhà họ Lâm ấy chứ, đến lúc đó họ tức giận không cưới nữa vậy chẳng phải xong đời rồi ư." Hứa Bích Uyên nói tiếp.

Hứa Mạn Tranh nghe vậy, cũng có điều suy nghĩ gật đầu.

Đám người nhà họ Hứa nhao nhao gật đầu, cảm thấy lời nói của Hứa Bích Uyên vô cùng có lý.

"Không sai, Bích Uyên nói rất đúng, danh tiếng của tên bỏ đi Lâm Thanh Diện kia sẽ làm ảnh hưởng tới cái nhìn của nhà họ Lâm đối chúng ta, cho dù danh tiếng của Bích Hoài không kém như Lâm Thanh Diện nhưng dù thế nào hai người bọn họ cũng là vợ chồng, cho nên vẫn phải tránh hiềm nghi."

"Đúng vậy, không thể để cho danh tiếng của tên bỏ đi Lâm Thanh Diện này phá hỏng chuyện lớn của gia tộc chúng ta được, tôi thấy thời gian này tạm thời đừng để Hứa Bích Hoài quản lý công ty vội."

"Tôi đồng ý, quả thực là không thể để cho Lâm Thanh Diện một con sâu làm rầu nồi canh như vậy được, theo tôi thấy ngày mà người của nhà họ Lâm tới đây cũng không thể để Lâm Thanh Diện xuất hiện được."

...

"Bích Uyên nói rất có lý, nếu đã như vậy thì thời gian này Bích Hoài tự cho mình nghỉ phép đi, chuyện của công ty cô cũng đừng quan tâm tới nữa, bàn giao lại cho Trai Hiệp đi, mặc dù lần này Trai Hiệp làm không tốt lắm nhưng năng lực của nó như thế nào tôi cũng rất rõ ràng, không chênh lệch với cô bao nhiêu đâu." Hứa Mạn Tranh mở miệng.

Hứa Bích Hoài nhíu mày nói: "Nhưng thưa ông nội, bên phía tập đoàn Thiên Dương kia..."

"Chị bị ngốc à, chỉ cần chị không nói với phía tập đoàn Thiên Dương thì bọn họ cũng sẽ không biết chị đã để anh Trai Hiệp tiếp nhận dự án này, trừ phi chị không muốn thấy công ty làm ăn tốt cố ý nói chuyện này cho tập đoàn Thiên Dương." Hứa Bích Uyên lập tức mở miệng.

Một câu nói kia của cô ta gần như đã hoàn toàn ngăn chặn ưu thế của Hứa Bích Hoài.

Đôi mắt Hứa Mạn Tranh lập tức sáng lên, lúc trước sao ông ta lại không nghĩ ra biện pháp này nhỉ.

"Được, cứ làm theo lời Bích Uyên nói đi, Trai Hiệp, bắt đầu từ ngày mai cháu tới tiếp nhận công việc của công ty đi, còn Bích Hoài thì cứ nghỉ ngơi trước một thời gian đã, chờ người nhà họ Lâm đi về rồi sẽ bàn chuyện của dự án sau." Hứa Mạn Tranh đưa ra quyết định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play