Lục Hân nói xong lời này rồi trực tiếp ném quả tú cầu xuống đất, chạy về phía khách sạn, không phải là cô ta không muốn, mà là trong lòng có quá nhiều cố kỵ.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhìn nhau, không biết đây là có ý gì, Lâm Thanh Diện trực tiếp hỏi Đổng Hoa: “Chẳng lẽ trước đó các người có mâu thuẫn gì hả? Biểu hiện như thế này thật sự không nên đâu nha.”

Dựa theo đạo lý mà nói, Lục Hân có thể luận võ chọn rể, người nào cô ta cũng có thể gả, không có đạo lý đến chỗ Đổng Hoa thì từ chối.

Đổng Hoa cũng chẳng hiểu ra làm sao, cô hiểu lầm mình đã làm sai chỗ nào, làm sai điều gì, đắc tội với cô gái này ở điểm nào.

Đổng Hoa có chút thắc mắc mà nhìn Lâm Thanh Diện, trở nên không tự tin mà hỏi Lâm Thanh Diện: “Có phải là tôi thật sự kém cỏi như vậy không, vậy cho nên mới để cho cô ấy cảm thấy phản cảm như vậy?”

Lâm Thanh Diện xấu hổ ho khan hai tiếng, nói: “Đây đều là chuyện không có, chắc chắn là trong này có hiểu lầm gì đó, nếu như anh thực sự kém cỏi tôi cũng sẽ không cố ý thua anh đâu. Tháo dây chuông cần phải tìm người buộc chuông, tôi nghĩ để có thể làm rõ ràng, đây chính là một mối nhân duyên tốt, không thể nói tản liền tản.”

Hứa Bích Hoài nhíu mày, không hiểu là nơi nào đã xảy ra vấn đề, chẳng lẽ bởi vì Lục Hân thích Lâm Thanh Diện cho nên để Lâm Thanh Diện đánh với mọi người, cố ý làm dáng cho mọi người nhìn?

Bởi vì thật ra trong lòng của Lục Hân biết là không có người nào có thể đánh thắng Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô nhìn chăm chú vào Lâm Thanh Diện: “Có lẽ là vấn đề xuất hiện ở trên người của anh đó, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.”

Đều nói lòng dạ của phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, Lâm Thanh Diện bị mấy chuyện này làm cho mơ hồ, lúc này Mạc Niệm lại bước tới: “Nói những chuyện này thì có được lợi ích gì đâu chứ, tôi cảm thấy phải hỏi trong lòng của Lục Hân nghĩ như thế nào mới đúng kìa.”

Mạc Niệm nói xong thì cũng trực tiếp đi về phía khách sạn, cô ta với Lục Hân ở chung với nhau cũng không phải là ngày một ngày hai, Lục Hân không phải là người như thế, chắc chắn là trong đó có hiểu lầm gì rồi.

Lâm Thanh Diện đưa tay nắm lấy tay của Hứa Bích Hoài: “Mặc kệ người khác như thế nào, chúng ta không cần bị người khác ảnh hưởng đến tình cảm hai vợ chồng chúng ta là được rồi, nếu như người khác ảnh hưởng tới chúng ta, vậy thì không bù được mất, em biết ý của anh chứ?”

Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm, cô bất đắc dĩ nói: “Có đôi khi em tình nguyện anh là Lâm Thanh Diện cửa trước kia, không có người nào tranh giành với em, anh chính là của một mình em, mọi thứ tốt hơn rồi, những người phụ nữ kia sẽ chỉ coi thường anh, không có người nào ở lại bên cạnh anh.”

Lâm Thanh Diện chạm vào mũi của Hứa Bích Hoài một cái: “Anh không thích nghe lời nói này của em đâu, anh không chỉ nói qua một lần rằng trong lòng của anh chỉ có một mình em, là vợ của anh, em nên tin tưởng anh, nếu như giữa vợ chồng ngay cả niềm tin cơ bản nhất mà cũng không có, vậy thì khoảng thời gian này phải sống như thế nào đây?”

Vợ chồng đã sống với nhau nhiều năm như vậy, thật ra hai người đều biết nghi ngờ chính là sự tối kỵ giữa vợ chồng.

Chỉ là trong lúc nhất thời Hứa Bích Hoài nhịn không được mà nói ra khỏi miệng, nói ra rồi thì mới cảm thấy hối hận vội vàng trêu đùa: “Anh cũng không cần phải để ý quá đâu, em chỉ nói đùa một chút mà thôi, một lát nữa để em đi hỏi Lục Hân cho.”

Phụ nữ và phụ nữ dễ nói chuyện với nhau nhất, nếu như trong lòng Lục Hân không phải có Lâm Thanh Diện, vậy thì Lục Hân chắc chắn sẽ mở lòng mình nói chuyện đàng hoàng.

Nhưng mà nếu như trong lòng của Lục Hân có Lâm Thanh Diện, vậy thì chẳng những không nói chuyện với mình, ngược lại còn có thể cảnh giác với mình. Hứa Bích Hoài muốn đi, như thế này cũng đúng lúc có thể giải được mối nghi hoặc trong lòng của Hứa Bích Hoài, rốt cuộc là Lục Hân suy nghĩ như thế nào?

Lâm Thanh Diện gật đầu biểu thị đồng ý, Đổng Hoa đứng gãi đầu ở bên cạnh, cũng không biết bây giờ mình nên làm cái gì.

“Vậy bây giờ tôi về nhà chờ hay là làm sao đây?” Đổng Hoa dứt khoát khỏi Lâm Thanh Diện.

Anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện là người đã kết hôn, đối với loại chuyện này chắc là hiểu rất, rõ học hỏi kinh nghiệm từ người đã từng trải, kiểu gì cũng sẽ không sai.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện vẫn không nói gì, Hứa Bích Hoài lại trực tiếp từ chối: “Tôi cảm thấy bây giờ anh vẫn nên trở về mới tốt hơn, chúng tôi cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện rồi anh lại đến, nếu không sẽ chỉ làm cho tâm trạng của Lục Hân trở nên kích động thêm.”

Hứa Bích Hoài thật lòng muốn cuộc hôn nhân này trở thành sự thật, đương nhiên không thể từ bỏ được.

Thời gian trôi qua hơn nửa ngày, mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiều mang theo ánh sáng yếu ớt chiếu rọi xuống mặt đất. Ở trong khách sạn, Mạc Niệm và Lục Hân ở cùng một chỗ.

Lúc Mạc Niệm nhìn thấy Hứa Bích Hoài đi vào, cô ta nói là có việc muốn đi ra ngoài, Hứa Bích Hoài đến đây tất nhiên là muốn hỏi suy nghĩ của Lục Hân, Mạc Niệm cũng biết mình ở đây không thích hợp.

Hứa Bích Hoài gật đầu, sau khi Mạc Niệm đi ra ngoài, Hứa Bích Hoài dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Lục Hân.

“Thật ra thì Đổng Hoa căn bản đánh không lại chồng của tôi, chuyện này là do hai vợ chồng chúng tôi hết sức thúc đẩy, chỉ là nhìn thấy hai người rất xứng đôi cho nên mới làm như vậy, nhưng mà nếu như cô trách tội thì tôi cũng không thể nói gì hơn.”

Hứa Bích Hoài nói thẳng kế hoạch của bọn họ, Lục Hân không phải là người ngu ngốc, hiện tại mọi người cần nhất đó chính là đối xử thẳng thắn với nhau.

Lục Hân quay đầu lại nhìn Hứa Bích Hoài, cô ta không ngờ tới Hứa Bích Hoài sẽ nói với mình nhiều như thế, cái này khiến cho cô ta cảm thấy được yêu mà sợ.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lục Hân không ghét bỏ mình rồi mới hỏi tiếp: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế, cô tình nguyện ở cùng một chỗ với người xa lạ, vậy mà cô với Đổng Hoa đã từng gặp nhau, hai người hẳn nên hiểu rõ nhau, tại sao cô lại không muốn?”

Lục Hân hít một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ lên, nói: “Thật ra thì tôi biết Đổng Hoa rất tốt, nhưng mà hai chúng tôi không thích hợp, bàn từ gia thế thì đã không thích hợp rồi.”

Lời nói này làm Hứa Bích Hoài không khỏi cười một tiếng, năm đó Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ở bên nhau, người khác cũng cảm thấy không thích hợp, ngay cả bản thân Hứa Bích Hoài cũng cảm thấy không thích hợp.

Gia đình của Lâm Thanh Diện sa sút, mà nhà của Hứa Bích Hoài thì lại là nhân vật nổi tiếng ở vùng đó, nhưng mà hai người ở cùng nhau lâu dài, không thích hợp thì cũng trở nên thích hợp.

Huống hồ gì sau đó Lâm Thanh Diện lại có bản lĩnh như thế, thật ra cho dù Lâm Thanh Diện không có bản lĩnh thì Hứa Bích Hoài cũng sẽ ở bên cạnh anh cả một đời mà không có tâm tư gì khác, bởi vì ở trong mắt của Hứa Bích Hoài kết hôn chính là người một nhà đồng tâm hiệp lực.

Hứa Bích Hoài nói cho Lục Hân nghe những chuyện mà cô và Lâm Thanh Diện đã từng trải qua, Lục Hân nghe thấy, đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại thở dài: “Người và người không có giống nhau, tôi không thể đảm bảo tôi có thể sống tốt trong cuộc hôn nhân này.”

“Chỉ cần hai người ở vui vẻ ở bên nhau, cảm thấy không mệt mỏi, tôi thấy như vậy là tốt rồi, mà tình cảm của hai người, hai người từ từ gây dựng, không có liên quan quá lớn đối với gia thế đâu.” Hứa Bích Hoài ngồi ở một bên truyền kinh nghiệm của mình.

“Hiện tại Đổng Hoa sẽ không nói cái gì, nhưng mà tôi sợ là sau khi chúng tôi ở bên nhau anh ta sẽ cảm thấy tôi bởi vì tiền của gia đình anh ta mà lựa chọn kết hôn với anh ta, không có tình cảm thật gì hết, vậy thì đương nhiên cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu, những lo lắng ấy của tôi cũng không phải là không có đạo lý.”

Hôn nhân nhất định phải vô cùng cẩn thận, đây là điều mà ba đã nói cho Lục Hân nghe từ khi còn nhỏ.

Tâm lý của Lục Hân cũng rất lo lắng, nếu như mình với Đổng Hoa thật sự ở bên nhau, có khi nào sẽ để cho người ta hiểu lầm trên thực tế mình chính là một người phụ nữ ham giàu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play