*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bây giờ ông lão đã mê man, không nhận ra được bất kỳ thứ gì, ông ta cảm thấy có chút hối hận, không nên nghe theo tên đạo sĩ thối kia.
Nhưng bây giờ thực sự không có cách nào, ông ta đi khắp nơi cầu cứu thầy thuốc, hỏi thuốc, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được tai họa này. Lâm Thanh Diện nhìn chiếc cửa sổ đang đóng chặt, rèm cửa xung quanh cũng được che kín, vội vàng nói với Đổng Hoa ở bên kia: “Kéo tất cả rèm cửa lên, mở cửa sổ ra để thông khí” “Nhưng có bác sĩ nói bệnh này không thể gặp gió, hôm nay ba ra ngoài một chuyến, trở về thì thành cái dáng vẻ này, cũng không biết gặp ai, tôi nghĩ bị trúng gió, nếu không cũng sẽ không nghiêm trọng như thế này!”
Đổng Hoa không tìm được cách nói khác, điều mà anh ta có thể giải thích chỉ có ở bên ngoài bị trúng gió, không nghe lời bác sĩ, vì vậy mới thành cái dáng vẻ này, nhưng, anh ta không hề biết ba mình đã làm những gì.
Lâm Thanh Diện khẽ cười một tiếng, nói: “Lúc trước bác sĩ nói không sai, nhưng chỉ là bọn họ đã chuẩn đoán sai mà thôi, bệnh tình mà bọn họ chuẩn đoán không thể trúng gió, nhưng căn bệnh này và căn bệnh mà bọn họ chuẩn đoán hoàn toàn khác nhau”
Nghe Lâm Thanh Diện nói một cách đầu ra đấy, Đổng Hoa ở bên cạnh lắng nghe một cách cẩn thận, mặc dù không hiểu, nhưng vẫn nghe theo lời của Lâm Thanh Diện, kéo hết rèm ra.
Lục Hân nhìn Lâm Thanh Diện với sự sùng bái, cô ta biết Lâm Thanh Diện nhất định có thể làm được, vừa kéo rèm cửa ra, gió ở bên ngoài thổi vào, người bệnh ở trên giường ho hai tiếng, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt của ông ta tê dại, không nhìn rõ thứ gì, nhưng bây giờ mở mắt ra, bị ánh sáng chiếu vào lại cảm thấy vô cùng nhức nhối. Lâm Thanh Diện vận linh khí trong người, sau khi học được nửa phần sau của huyền công, linh khí của anh từ ngón tay dần dần phóng ra.
Linh khí giống như sương mù nuôi dưỡng đôi mắt của ông lão, rất nhanh, ánh mắt trắng mờ mờ chiều xung quanh mắt ông lão, một lúc sau, mắt của ông lão trở lại bình thường, có thể nhìn thấy mọi thứ.
Nhưng khi ông lão nhìn thấy người ngồi bên cạnh là Lâm Thanh Diện, không khỏi cau mày: “Chàng trai, sao cậu lại đến đây? Tôi không có cho người mời cậu đến, ngay cả địa chỉ mà cậu nói tôi cũng không thể nhớ rõ”.
Lâm Thanh Diện không nói gì, quay đầu nói với con trai của ông lão: “Đường quy, đan sâm... mọi người có thể đi chuẩn bị những vị thuốc này.”
“Những vị thuốc này đều là những vị thuốc rất phổ thông, không cần đi mua, ở chỗ tôi đều có” Đổng Hoa nói, sau đó anh ta căn dặn thuộc hạ làm theo những gì Lâm Thanh Diện nói, lấy ra những thứ này.
Lâm Thanh Diện tùy ý nhìn, trong lòng thầm thở dài, thật sự không hổ là Thiên Giới, tùy ý lấy ra cũng là một cây đan sâm ngàn năm!
“Chỉ là những thứ này, thật sự có thể chữa được bệnh cho ba tôi sao?” Đổng Hoa có chút lo lắng, dù sao, nếu như có thể dùng những vị thuộc bình thường này có thể chữa khỏi bệnh cho ba, thì anh ta đã làm từ lâu rồi. “Người khác không được, có lẽ, tôi có thể thành công?”
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói, âm thầm phóng ra thần niệm, người nhỏ màu vàng từ trong đầu dần dần xuất hiện.
Đám người Đồng Hoa sống ở Thiên Giới, cũng không cảm thấy kỳ lạ với việc tu luyện, vì vậy, thấy Lâm Thanh Diện ra chiêu này, bọn họ cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Nhắm mắt lại, Lâm Thanh Diện cảm nhận được đặc tính của từng loại thuốc, sau đó, hai tay của anh bắt đầu di chuyển.
Dưới sự hợp tác của người nhỏ màu vàng, quá trình hòa nhập của Lâm Thanh Diện diễn ra vô cùng nhanh.
Cao cấp, thượng đẳng, hơn nữa còn mang theo dược khí nồng đậm.
Trong lòng Lâm Thanh Diện thầm nghĩ, tùy ý cũng có thể chế tạo ra đan dược cao cấp như vậy, đồ ở Thiên Giới, đúng là thần kỳ.
“Đạn dược này có thể cung cấp tất cả những thứ mà trong cơ thể ông cần, trong khoảng thời gian này cần phải nghỉ ngơi thật tốt, nhớ là không được xem cái gì mà đoán vận mệnh, nếu như những thứ đó có thế, còn cần bác sĩ làm gì?”
Ông lão nghe thấy những lời nói này đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, ông ta biết Lâm Thanh Diện đang nói gì, sau khi uống thứ thuốc gia vào bụng không cảm thấy cơ thể có chuyển biến tốt, ngược lại càng cảm thấy nghiêm trọng hơn. Đợi đến khi ông lão muốn tìm Lâm Thanh Diện đến để cứu người, ông ta đã quên mất địa chỉ của Lâm Thanh Diện rồi, ông trời không đối xử tệ với ông, đã để cho ông gặp được chàng trai trẻ này, điều này mới có thể khiến ông thoát được một kiếp nạn.
Ông lão cảm kích nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: “Tiểu huynh đệ, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho cậu, nhà tôi cái gì cũng thiếu, chỉ có không thiếu tiền, tôi biết các cậu làm bác sĩ cũng không dễ dàng gì, đều là vì sống qua ngày, tôi không thể để cậu thiệt thòi, đúng không?”
Đổng Hoa ở bên cạnh khuôn mặt mơ hồ, lắng nghe, anh ta không hiểu ba mình và Lâm Thanh Diện đang nói cái gì, chỉ cần thoáng qua cũng có thể nhìn ra, trước đó bọn họ đã quen biết nhau.
Lục Hân ở bên cạnh khuôn mặt cũng mờ mịt, nhưng thấy bây giờ bệnh nhân đã có thể nói chuyện một cách vô cùng lưu loát, trong lòng cô ta cũng rất vui, ít nhất có thể có được một số tiền không nhỏ.
“Đạn dược này của tôi cũng không dễ có được, lấy của ông một nghìn kim tệ, còn có chi phí tối đến tận nhà khám bệnh, lấy của ông hai nghìn kim tệ, tổng cộng và ba nghìn kim tệ, ông cảm thấy có thiệt thòi không?”
Lâm Thanh Diện không phải là thương nhân có lòng dạ hiểm độc gì, trực tiếp nói ra giá cả, nếu như không phải bây giờ đang thiếu tiền, anh cũng không cần phải vất vả như vậy.
Nếu như trước đây anh gặp phải, có thể chữa thì sẽ chữa, còn về tiền có thể thu hoặc không thu, nhưng bây giờ không thể không lấy. Dù sao đây cũng là Thiên Giới, tất cả những thứ của anh đều phải làm lại từ đầu.
Ông lão nghe thấy Lâm Thanh Diện nói ra giá cả, lập tức bật cười, Lâm Thanh Diện đúng là không có một chút lòng tham, theo lý mà nói Lâm Thanh Diện nên nhân cơ hội này để bắt chẹt ông ta.
Từng này tuổi rồi, trước đây bản thân cũng từng ngạo mạn, xem thường người khác, cũng từng xem thường Lâm Thanh Diện, bây giờ lại được Lâm Thanh Diện cứu sống, ông lão cảm thấy trả bao nhiêu tiền cũng đáng.
“Giá tiền này, cậu đã cứu tôi một mạng, là cảm thấy mạng của tôi không đáng giá hay là y thuật của cậu không đáng giá?”
Lời nói của ông lão khiển Lâm Thanh Diện cảm thấy mờ mịt, đương nhiên Lâm Thanh Diện không có ý kia, chỉ là cảm thấy mình không nên lấy quá cao.
Như vậy cũng làm trái với ý định ban đầu của mình, ông lão vì muốn tốt cho người khác, ông ta là nhìn bằng mắt và ghi nhớ ở trong lòng, nếu như bình thường không trả một đồng cũng không sao.
Đổng Hoa ở bên cạnh nhìn thấy vậy, vội vàng nói với ông lão: “Lẽ nào, ba quen vị huynh đệ này?”
“Có cơ duyên gặp một lần, ba còn hiểu nhầm cậu ấy, con phải học theo vị tiểu huynh đệ này, sự độ lượng của cậu ấy không phải người bình thường có thể có được”
Lúc ông lão nói chuyện còn mang theo ngữ khí tự trách, nhưng Đồng Hoa nghe xong, rất kinh ngạc, ba anh ta rất ít khi đánh giá cao một người như vậy, hôm nay ba anh ta đánh giá như vậy, nhất định là có điểm đáng để học hỏi.
Thực ra ba của anh ta có chút hiểu nhầm, ngay cả bản thân anh ta cũng hiểu nhầm, Lâm Thanh Diện không biết y thuật, cứu người, chủ yếu là vì Lâm Thanh Diện thực sự quá trẻ, bất kỳ ai đều cũng không tin, một chàng trai trẻ như vậy lại có y thuật tinh vi như vậy. “Ba nói rất đúng, lúc con cho là sức khỏe của ba không được nữa, là anh ấy cứu ba, bây giờ chúng ta bỏ ra một số tiền lớn để cảm ơn vị công tử này, đây là điều đương nhiên” Lục Hân ở bên cạnh kéo tay Lâm Thanh Diện, đây là một cơ hội tốt, muốn bao nhiêu tiền, lúc này chỉ cần lên tiếng, chắc chắn bọn họ chắc chắn sẽ đưa.
Lâm Thanh Diện bất lực nhìn Lục Hân, anh đã nói ra giá của mình, nhiều hơn một đồng cũng không muốn, chỉ cần con số kia.
Lục Hân cảm thấy Lâm Thanh Diện đúng là quá cứng nhắc, tốn công cô ấy phải khổ tâm, đã từng nói kết hôn giả xung hỉ, bây giờ người ta tốt cũng không cần xung hỉ.
Lục Hân đột nhiên có chút hối hận, tìm Lâm Thanh Diện đến nói cái gì mà y thuật của Lâm Thanh Diện tốt, sự xuất hiện của Lâm Thanh Diện ngược lại khiến cô ta kiếm được một số tiền lớn.
Mà thời gian Lâm Thanh Diện ở lại Sơn trang Vong Ưu, còn có vợ của anh đang đợi anh, anh ra khỏi phủ sẽ lập tức trở về, Vong Trần đã nói là muốn đi cùng anh, nên anh người cùng đi.
Vừa đi đến nhà trọ thì nghe thấy trong gương có âm thanh truyền ra, Lâm Thanh Diện lấy gương ra, chỉ nhìn thấy Hứa Bích Hoài đang gọi anh. “Lâm Thanh Diện, anh vẫn khỏe chứ? Anh đừng qua đây, bọn họ đang giảng thiên la địa võng để đợi anh, em cũng vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ!”