Lâm Thanh Diện lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, theo Hứa Bích Hoài vào phòng.

“Đúng là trúng bùa ngải rồi, Bích Hoài, không phải con định ly hôn với tên phế vật này rồi ư? Sao bây giờ lại về phòng cậu ta nữa?” Tống Huyền Khanh mắng.

“Mẹ, trước kia là con nhất thời bốc đồng, sau này mẹ đừng nhắc lại chuyện này nữa.” Nói xong thì Hứa Bích Hoài bước vào phòng.

Lâm Thanh Diện sợ Tống Huyền Khanh lại ăn không nói có điều gì nên vội vàng vào phòng, đóng cửa lại.

Tống Huyền Khanh ném đũa xuống bàn, vẻ mặt tức giận, kế hoạch đòi Lâm Thanh Diện 30 tỷ của bà ta thế là thất bại.

Trong phòng.

Sau khi Hứa Bích Hoài đặt đồ xuống thì quay lại nhìn Lâm Thanh Diện, vẻ mặt đầy oán hận.

Lâm Thanh Diện cười hỏi Hứa Bích Hoài: “Em thật sự tha thứ cho anh?”

Hứa Bích Hoài lập tức vung nắm đấm về phía Lâm Thanh Diện, tủi thân nói: “Tên khốn nhà anh, anh làm em sợ chết khiếp đi được. Anh có biết là em đã buồn thế nào khi nhìn thấy bức ảnh đó không, anh có biết hai ngày nay em đã khóc cạn nước mắt rồi không hả đồ tồi!”

Hứa Bích Hoài vừa oán trách Lâm Thanh Diện, nước mắt lại trào ra, nhưng lần này không phải là nước mắt đau buồn mà khóc để trút hết nỗi uất ức trong lòng.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài trút giận, vẻ mặt đau lòng, anh không nói gì mà tiến lên, ôm cô vào lòng.

Hứa Bích Hoài lại húc mạnh vào ngực anh vài cái, sau đó ôm chặt lấy Lâm Thanh Diện.

“Hứa với em sau này không được để xảy ra chuyện như này nữa, được không?” Hứa Bích Hoài hỏi.

“Anh hứa với em cả đời này anh sẽ không bao giờ phản bội em, mãi mãi chỉ yêu một mình em.” Lâm Thanh Diện nghiêm túc nói.

Có lời hứa của Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài cũng cảm thấy nhẹ lòng, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cúi đầu, nghiêng người hôn lên môi Hứa Bích Hoài, cô nhắm mắt lại, hai người hôn nhau thắm thiết.

Cảm xúc thăng trầm thế này có thể thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người rất tốt, qua sự việc này, hai người càng thêm thân thiết hơn.

Lâm Thanh Diện bế Hứa Bích Hoài lên giường, định làm cho nốt sự việc nước chảy thành sông.

Hứa Bích Hoài cũng rất mong chờ, cô thầm nghĩ Lâm Thanh Diện đã không còn ngốc như trước nữa.

Nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, suýt nữa đã doạ Lâm Thanh Diện hết hồn.

Hứa Bích Hoài cũng bực bội hét về phía cửa: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

“Mau bảo Lâm Thanh Diện ra đây rửa bát, cậu ta ở nhà chúng ta không đi, chẳng lẽ còn muốn không phải làm gì?” Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Tống Huyền Khanh vang lên.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ nhìn Hứa Bích Hoài rồi đứng dậy khỏi giường.

“Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi rửa bát, chuyện này không vội.” Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Bích Hoài bĩu môi, vẻ mặt đầy tức giận, cho rằng mẹ mình chắc chắn cố ý, lần nào cũng tới gây sự vào thời khắc mấu chốt.

Sau khi Lâm Thanh Diện ra ngoài, Hứa Bích Hoài mới lẩm bẩm một câu: “Sao lại không vội, em sốt ruột chết đi, tức chết được!”

Lâm Thanh Diện rửa bát xong, để trút bỏ sự bất mãn của mình, Tống Huyền Khanh lại bắt anh lau nhà, lau xong lại bắt lau bàn, lau bàn xong lại bắt giặt quần áo.

Sau khi làm xong hết mọi chuyện thì đã mười một giờ.

Khi Lâm Thanh Diện trở lại phòng thì Hứa Bích Hoài đã ngủ say.

Anh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Hứa Bích Hoài, nhìn cô ngủ say, lòng anh không khỏi cảm thấy bình yên.

Cho dù chỉ ngủ cùng giường với Hứa Bích Hoài thôi, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy đây là một loại hạnh phúc.

Sáng hôm sau, Lâm Thanh Diện dậy sớm làm cơm để Hứa Bích Hoài thức dậy là có cái ăn.

Trong bữa ăn, Hứa Bích Hoài nhận được điện thoại của Hứa Trai Hiệp, anh ta thô lỗ yêu cầu cô đến chỗ Hứa Mạn Tranh một chuyến, nói rằng có chuyện muốn nói với cô, nói xong còn cười khẩy vài tiếng.

Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày, biết Hứa Mạn Tranh tìm cô nhất định là muốn nói chuyện về vật liệu xây dựng.

Sau khi Mã Nghiễm Tài rời đi ngày hôm qua, Hứa Bích Hoài đã liên hệ với một số nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng, mặc dù các nhà máy vật liệu xây dựng này sẵn sàng cung cấp nguyên vật liệu cho họ nhưng số lượng quá ít không đủ cho dự án của Tập đoàn Thiên Dương.

Một số nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng tương đối lớn khác đã thông đồng với Mã Nghiễm Tài, thậm chí họ còn không trả lời điện thoại của Hứa Bích Hoài.

Mặc dù bây giờ cô đã hoà giải với Lâm Thanh Diện nhưng chuyện của công ty vẫn khiến cô rất đau đầu.

“Sao vậy?” Lâm Thanh Diện hỏi Hứa Bích Hoài.

Cô kể lại chuyện hôm qua Mã Nghiễm Tài yêu cầu cô tăng giá cho anh.

“Tên Mã Nghiễm Tài này không chỉ rao giá trên trời mà còn… còn…” Nói đến đây, Hứa Bích Hoài không nói được nữa, vẻ tủi thân lập tức xuất hiện trên mặt cô.

“Ông ta còn làm gì nữa?” Lâm Thanh Diện cau mày hỏi.

“Thôi quên đi, không nói nữa, dù sao ông ta cũng không thành công.” Hứa Bích Hoài nói.

“Có phải ông ta chiếm hời của em không?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Hứa Bích Hoài cắn môi, gật đầu.

Lòng Lâm Thanh Diện đột nhiên nổi lên lửa giận, rất rõ ràng tên Mã Nghiễm Tài này đã bị anh cho vào danh sách đen.

“Nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng đó tên là gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã, là nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng lớn nhất ở Hồng Thành.” Hứa Bích Hoài trả lời.

Lâm Thanh Diện sửng sốt, không ngờ đó lại là nhà máy Giang Mã, như vậy xem ra Mã Địch chính là con trai của Mã Nghiễm Tài này.

Bây giờ ông ta vẫn dám dùng vật liệu xây dựng uy hiếp Hứa Bích Hoài, nghĩa là ông ta vẫn chưa biết nhà máy đã bị Mã Địch mất vào tay Lâm Thanh Diện.

Bây giờ nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã là tài sản của Lâm Thanh Diện, hợp đồng chuyển nhượng đã viết rất rõ ràng, cho dù Mã Nghiễm Tài không thừa nhận cũng không được.

Lâm Thanh Diện cười mỉa, thầm nghĩ tên Mã Nghiễm Tài này dám có ý đồ với Hứa Bích Hoài, anh phải cho ông ta biết có ý đồ với người phụ nữ của Lâm Thanh Diện anh sẽ có kết cục thế nào.

“Em không cần lo về chuyện vật liệu xây dựng nữa, anh quen một người bạn có thể cung cấp vật liệu xây dựng cho em, hơn nữa đảm bảo đủ số lượng. Anh đi gặp ông nội cùng em trước, xem xem ông muốn nói gì.” Lâm Thanh Diện nói.

Hứa Bích Hoài rất ngạc nhiên, cô đã hỏi tất cả các nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng ở Hồng Thành nhưng không một nhà máy nào có thể cung cấp cho cô, thật không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói có thể giải quyết được vấn đề này.

Lẽ nào Hồng Thành còn có nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng nào khác mà cô không biết?

Cô cũng không hỏi nhiều, thấy Lâm Thanh Diện muốn đi thì đồng ý để anh đi cùng, hai người ăn xong thì tới biệt thự nhà họ Hứa.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đã thổi gió bên tai Hứa Mạn Tranh từ trước, nói rằng Hứa Bích Hoài đàm phán không thành với nhà cung cấp vật liệu xây dựng của dự án Tập đoàn Thiên Dương, bây giờ toàn bộ dự án không thể tiếp tục thực hiện bình thường.

Ban đầu Hứa Mạn Tranh còn hơi không tin nên đã gọi một vài người đang làm trong dự án của Tập đoàn Thiên Dương ở nhà họ Hứa tới hỏi cho rõ, phát hiện đúng là như vậy.

Đích thân ông chủ của nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã cho biết việc cung cấp vật liệu đã bị dừng lại, số vật liệu còn lại chỉ đủ để dự án hoạt động trong một tuần.

Một tuần sau, dự án sẽ buộc phải dừng lại vì lý do này, đến khi đó cả nhà họ Hứa và Tập đoàn Thiên Dương đều sẽ bị thiệt hại rất lớn.

“Bình thường Bích Hoài làm việc đều rất nghiêm túc, sao lần này lại đàm phán không thành?” Hứa Mạn Tranh cau mày nói.

Hứa Trai Hiệp đảo tròng mắt: “Cháu nghe nói Hứa Bích Hoài muốn hạ giá, giá thấp hơn 10% so với giá ban đầu, người ta không chịu nên mới không thành. Ông nội, Hứa Bích Hoài muốn thu lợi từ việc này.”

Hứa Mạn Tranh lập tức đập bàn, tức giận nói: “Ông biết giá mà nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã đưa ra là giá của thị trường, Hứa Bích Hoài muốn tiền đến phát điên rồi à? Còn muốn hạ giá của người ta xuống?”

“Ông nội, ông quên rồi sao? Lần trước chị ta đã làm trái ý ông, chắc hắn là sợ ông đuổi ra khỏi nhà họ Hứa nên mới nhân cơ hội này kiếm tiền rồi bỏ trốn.” Hứa Trai Hiệp nói.

“Đúng đó ông nội, Hứa Bích Hoài có tham vọng rất lớn với tài sản nhà họ Hứa, hơn nữa chị ấy không muốn nhà họ Hứa phát triển, nếu không sao có thể làm ra chuyện vô đạo đức thế này được?!” Hứa Bích Uyên ở bên cạnh hùa theo.

Những người được Hứa Mạn Tranh gọi đến cũng vội hùa theo, mặc dù họ làm việc dưới quyền Hứa Bích Hoài nhưng tương lai nhà họ Hứa sẽ là của Hứa Trai Hiệp nên chắc chắn họ phải nói giúp Hứa Trai Hiệp rồi.

Hứa Mạn Tranh giận đến mức ngực phập phồng, lạnh lùng nói: “Lá gan của Hứa Bích Hoài đúng là càng ngày càng lớn rồi, nó dựa vào Tập đoàn Thiên Dương coi trọng mình nên ngang nhiên ra mặt đối đầu với tôi. Bây giờ còn muốn phá huỷ sự phát triển của nhà họ Hứa tôi, nhà họ Hứa thật sự không thể tha thứ cho nó được!”

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên thấy Hứa Mạn Tranh tức giận như vậy, trên mặt đều nở nụ cười xấu xa.

Không lâu sau, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng tới biệt thự nhà họ Hứa.

Hai người tới trước Hứa Mạn Tranh, Hứa Bích Hoài nói: “Ông nội, có chuyện gì mà gấp vậy ạ?”

“Đừng gọi tôi là ông nội! Tôi không nhận nổi tiếng ‘ông nội’ của cô, cô sắp trở thành tổ tiên của nhà họ Hứa tôi rồi!” Hứa Mạn Tranh tức giận nói.

Hứa Bích Hoài bất đắc dĩ, cho rằng Hứa Mạn Tranh vẫn còn giận chuyện lần trước, cô không biết rằng đây là kết quả của việc Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên thêm dầu vào lửa bên tai ông.

“Ông nội, ông bớt giận, đừng vì chị ta mà giận dữ không tốt cho sức khoẻ, như vậy không đáng, chúng ta nói chuyện chính trước đi.” Hứa Bích Uyên nói.

Hứa Mạn Tranh bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài: “Vì sao lại hạ giá vật liệu xây dựng của Giang Mã? Người ta đã đưa ra giá thấp nhất thị trường rồi mà cô còn muốn giảm 10% nữa, cô muốn tiền đến phát điên rồi hả?”

Hứa Bích Hoài sửng sốt, sau đó cô nói: “Cháu không hạ giá ông ơi, rõ ràng là giám đốc nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã đã tăng giá, ông ta còn muốn tăng gấp đôi, cháu không đồng ý nên ông ta muốn ngừng cung cấp vật liệu xây dựng.”

“Hứa Bích Hoài, đừng nguỵ biện nữa đi, như những gì chị nói thì người ta là kẻ ngốc chắc, tăng giá gấp đôi? Chị đúng là biết nói dối đấy!” Hứa Trai Hiệp lập tức chế nhạo.

Hứa Bích Hoài nhìn Hứa Trai Hiệp, trong lòng lập tức biết đây là trò quỷ của anh ta, lòng bùng lên một ngọn lửa giận.

Nhưng cô biết nếu càng giải thích, Hứa Mạn Tranh sẽ càng tin lời Hứa Trai Hiệp.

“Giờ mọi người đã ngừng cung cấp vật liệu xây dựng cho chúng ta, dự án không thể tiếp tục, mọi người đều biết chúng ta sẽ thiệt hại nhường nào, cô nói xem phải giải quyết vấn đề này thế nào?!” Hứa Mạn Tranh trầm giọng nói.

Vẻ mặt Hứa Bích Hoài khó xử, không biết phải làm sao.

Lúc này Lâm Thanh Diện bước tới rồi nói: “Nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã sẽ không ngừng cung cấp vật liệu xây dựng, hơn nữa tôi có thể bảo họ giảm giá 10% so với giá thị trường.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play