Mãn Thiên Tinh

Sau khi Lâm Thanh Diện đến, bước nhanh vào bên trong, anh gọi điện thoại cho Trần Tài Anh, hỏi bọn họ ở đâu.

Trong chốc lát, Lâm Thanh Diện đến một cửa phòng bao, hai người Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đang đứng ở cửa, thấy Lâm Thanh Diện tới, lập tức tiến lên đón.

“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Thanh Diện nhìn hai người hỏi.

Lý Huỳnh Thái cười lên, nói: “Anh Diện, diễm phúc của anh thật không tồi nha, đã có cô nương đến đây tìm anh rồi, anh nói xem chuyện tốt như vậy sao không tới phiên em chứ.”

Lâm Thanh Diện lập tức trợn mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Cậu lại ngứa da?”

Lý Huỳnh Thái le lưỡi, vội vàng lui tới sau lưng Trần Tài Anh.

Lâm Thanh Diện nhìn về phía Trần Tài Anh, Trần Tài Anh giải thích: “Là như vầy, có một cô gái tới chỗ chúng ta uống rượu, một mình muốn một phòng bao, lúc mới bắt đầu cũng không vấn đề gì, sau đó uống nhiều rồi, cô ta bắt đầu nói với người phục vụ tìm Lâm Thanh Diện qua đây, không bảo Lâm Thanh Diện qua đây cô ta sẽ đập đồ.”

“Sau khi tôi tới phát hiện cô gái này là người lần trước cùng cậu, biết Lâm Thanh Diện cô ta muốn tìm chính là cậu, giải thích với cô ta nói cậu không có ở đây, cô ta căn bản không nghe, bảo hôm nay không gặp được cậu, thì phải đập nơi này của chúng ta.”

“Cô ta vẫn còn ở bên trong ầm ĩ đấy, bảo hôm nay không tìm cậu tới, cô ta cũng không đi, còn muốn nói chỗ chúng ta vô lễ với cô ta, tôi hết cách, cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu.”

Gương mặt Trần Tài Anh đầy bất lực, nếu như là người bình thường tới gây chuyện, anh ta đã sớm cho người đuổi cái kẻ ầm ĩ đó ra ngoài, nhưng lần này liên quan đến Lâm Thanh Diện, Trần Tài Anh không dám xử lý, chỉ có thể để Lâm Thanh Diện tự mình tới.

Lâm Thanh Diện đi tới cửa phòng bao, nhìn vào bên trong một cái, phát hiện Lục Thiên Điệp đang một mình cầm chai rượu, lớn tiếng hát tình ca thương tâm.

“Mọi người ở đây chờ, tôi vào xem một chút.” Lâm Thanh Diện mở miệng, đẩy cửa phòng bao ra, đi vào.

Lý Huỳnh Thái nháy mắt về phía Trần Tài Anh, cười nói: “Anh Diện không phải có gia đình rồi sao, anh nói coi anh ấy có bén lửa với cô gái bên trong kia hay không?”

Trần Tài Anh liếc mắt nhìn Lý Huỳnh Thái, nói: “Lời này của cậu nếu để cậu ta biết, tôi bảo đảm cậu còn phải nằm trên giường hai tháng.”

Lý Huỳnh Thái lập tức cười hắc hắc, nói: “Tôi đây không phải chỉ đùa một chút thôi sao, anh cũng đừng nói với anh ấy.”

Lục Thiên Điệp đang cầm micro hát hò, chai rượu trong tay cô đã bị cô uống cạn sạch.

Lúc này cửa phòng bao mở ra, Lục Thiên Điệp lập tức mở miệng kêu: “Tôi muốn Lâm Thanh Diện, các người tìm Lâm Thanh Diện tới cho tôi, nếu không...”

Cô nghiêng đầu nhìn cửa, sau khi phát hiện người tiến vào chính là Lâm Thanh Diện, lập tức ngẩn ra.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là mình xuất hiện ảo giác.

Có điều lúc này cô đã không để ý tới ảo giác hay không gì đó, cô thật sự là quá nhớ Lâm Thanh Diện rồi, cho dù là ảo giác, chỉ cần có thể khiến cô thỏa mãn một chút, cô đều sẽ không để ý.

“Lâm Thanh Diện, tôi rất nhớ anh, để tôi ôm một cái có được không.”

Lục Thiên Điệp ném chai rượu và micro trong tay mình lên bàn, nhào về phía người Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện vội vàng đưa tay ngăn cô lại nói: “Cô uống say rồi, nói tôi biết nhà cô ở đâu, tôi cho người đưa cô về.”

Lục Thiên Điệp sửng sốt, đưa tay chọc vào người Lâm Thanh Diện, không ngờ phát hiện thật sự là anh.

“Lâm Thanh Diện, anh tới thật rồi? Anh không phải ảo giác của tôi sao? Anh mau để cho tôi ôm một cái, để tôi chắc chắn nào.”

Vừa nói, Lục Thiên Điệp lần nữa ôm lấy người Lâm Thanh Diện.

Mặt Lâm Thanh Diện đầy bất lực, anh không có kinh nghiệm ứng phó với phụ nữ say rượu, lúc này cũng không biết nên làm sao để cho Lục Thiên Điệp ngoan ngoãn về nhà.

“Cô nói tôi biết nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.” Lâm Thanh Diện đưa tay bắt lấy bả vai Lục Thiên Điệp, không để cô dựa vào người mình.

“Anh để tôi ôm một cái đi mà, nếu anh chịu tới đây tìm tôi, khẳng định vẫn quan tâm tôi có đúng hay không, tôi biết anh có ý với tôi, chỉ là hơi xấu hổ thôi, không sao cả, tôi không ngại anh nói ra.” Lục Thiên Điệp giống như lâm vào cơn mê.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi đối với cô không có bất kỳ ý gì cả, tôi có thể đứng ở đây, là vì nể mặt Bích Hoài, nếu như cô còn như vậy, tôi đi ngay bây giờ.”

Lục Thiên Điệp lập tức trở nên mất hết ý chí, chu miệng ngồi trên ghế sofa, khóc òa lên.

“Tại sao, tôi muốn có được người tôi thích, khó như vậy sao?” Lục Thiên Điệp nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

“Cô chỉ là nhất thời kích động, tôi không đáng để cô thích.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

“Anh nói bậy, nếu như tôi chỉ là kích động, sao tôi lại đau lòng như vậy? Lâm Thanh Diện, anh cho tôi một cơ hội có được không, tôi làm vợ lẽ của anh, tuyệt đối không tranh sủng với Bích Hoài, có được hay không?” Lục Thiên Điệp cầu khẩn nói.

“Xin lỗi, trong chuyện này, trừ Bích Hoài, tôi sẽ không cho bất kỳ ai cơ hội.” Lâm Thanh Diện nói như đinh đóng cột.

Lục Thiên Điệp mặt đầy tuyệt vọng, sau khi khóc một hồi, cô từ trên ghế sofa đứng dậy, hung ác nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Nếu tôi không có được, vậy tôi cũng sẽ không để người khác có được, Lâm Thanh Diện, anh sẽ hối hận!”

Nói xong, Lục Thiên Điệp rời phòng bao, đập cửa đi.

Lâm Thanh Diện đi ra ngoài, nói với Lý Huỳnh Thái: “Cậu đi theo cô ấy, đưa cô ấy về nhà rồi trở lại.”

Lý Huỳnh Thái lập tức gật đầu, đi theo Lục Thiên Điệp.

Trần Tài Anh cười cười nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Thật ra thì người có bản lĩnh như cậu, tam thê tứ thiếp cũng không thành vấn đề, cô gái kia nhìn không hề kém vợ cậu, không cân nhắc phát triển một chút sao?”

Lâm Thanh Diện trợn mắt nhìn Trần Tài Anh, nói: “Làm sao, chẳng lẽ anh cũng muốn nằm trên giường như Lý Huỳnh Thái?”

“Chỉ đùa thôi, chỉ đùa thôi, tay chân tôi già rồi, không chịu nổi cậu dày vò.” Trần Tài Anh cười nói.

Lâm Thanh Diện cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, hỏi: “Nghe ý này của anh, anh trước kia có tam thê tứ thiếp à?”

Trần Tài Anh lập tức cảm khái nói: “Đương nhiên không có, tôi là người đàn ông chung tình.”

“Vậy sao anh không đưa người trong lòng anh tới đây?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Đôi mắt Trần Tài Anh lập tức híp lại, ánh mắt trở nên thâm thúy hơn nhiều, lẩm bẩm nói: “Nếu có thể đưa cô ấy tới thì tốt rồi, đáng tiếc cô ấy bây giờ chắc là chỉ muốn tiêu diệt tôi.”

Lâm Thanh Diện ngây ra, không nghĩ tới Trần Tài Anh sẽ nói như vậy, có điều anh cũng không hỏi nhiều.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, anh không cần phải đi hỏi Trần Tài Anh những thứ này.

“Đúng rồi, tôi mới vừa lấy được một nhà máy, anh có thời gian dẫn người tới tiếp nhận đi.” Lâm Thanh Diện đưa hợp đồng chuyển nhượng cho Trần Tài Anh.

Trần Tài Anh nhìn chằm chằm phần hợp đồng kia, kinh ngạc nói: “Nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã, đây chính là nhà máy vật liệu lớn nhất Hồng Thành, sao thành của cậu rồi?”

Lâm Thanh Diện cười một tiếng, nói: “Chơi game thắng được.”



Lúc trở về biệt thự, đã là mười một giờ đêm.

Lâm Thanh Diện cho rằng người trong nhà đều ngủ rồi, có điều sau khi vào cửa, phát hiện Tống Huyền Khanh còn ngồi trên ghế sofa, sắc mặt u ám.

“Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Tống Huyền Khanh thấy Lâm Thanh Diện trở về, tức giận mắng to: “Lâm Thanh Diện, tên súc sinh nhà cậu, cậu còn có mặt mũi trở về, sao cậu không chết ở bên ngoài đi?”

Mặt Lâm Thanh Diện ngơ ngác, không biết Tống Huyền Khanh tại sao lại nổi giận như vậy, anh rõ ràng đã theo yêu cầu của bà đi tụ họp với Tống Uy, chẳng lẽ thằng nhóc Tống Uy kia lại nói xấu mình rồi?

“Sao vậy mẹ? Xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trong lòng cậu không biết sao? Còn mặt mũi hỏi tôi? Tôi nói cậu biết, ngày mai cậu nhất định phải ly dị với con gái tôi, chuyện này không cần thương lượng!” Tống Huyền Khanh nổi giận đùng đùng nói.

Sắc mặt Lâm Thanh Diện lập tức trầm xuống, nói: “Tại sao?”

Tống Huyền Khanh đứng lên, chống nạnh chỉ mũi Lâm Thanh Diện mắng: “Bởi vì tên súc sinh cậu đáng chết không xứng với con gái tôi!”

Lâm Thanh Diện bước ra một bước, đến trước mặt Tống Huyền Khanh, lạnh lùng nói: “Nói rõ ràng.”

Tống Huyền Khanh bị dọa sợ, khí thế trên người Lâm Thanh Diện khiến bà cảm thấy hơi bị chèn ép.

“Cậu là thứ không biết xấu hổ, cậu còn hung dữ với tôi, chẳng lẽ cậu tới nơi như Mãn Thiên Tinh đó, còn lý sự được?”

“Lâm Thanh Diện, tôi nói cho cậu biết, từ lúc mới bắt đầu tôi đã biết cậu không phải thứ tốt lành gì, cậu ở nhà chúng tôi ăn chùa uống chùa, cắt đứt tiền đồ của con gái tôi, bây giờ cậu còn tới chỗ như Mãn Thiên Tinh tìm ong bướm, tôi thấy cậu nên bị thiên lôi đánh!”

Tống Huyền Khanh khí thế hung hăng mắng một trận.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, không nghĩ tới Tống Huyền Khanh lại biết anh tới Mãn Thiên Tinh, nhất định là Tống Uy nói, lúc đi anh quên nhắc Tống Uy rồi.

“Mẹ, con tới Mãn Thiên Tinh là tìm bạn, không có tìm ong bướm.” Lâm Thanh Diện giải thích.

“Bớt lượn lẹo ở đây đi, chỗ Mãn Thiên Tinh làm gì tôi còn không biết sao? Tôi nói cậu biết, con gái tôi đã khóc cả đêm, ngày mai cậu phải ly dị, hơn nữa cậu còn phải cầm ba mươi tỷ tới bồi thường, nếu không chúng tôi kiện cậu ra tòa!”

Nghe thấy Hứa Bích Hoài khóc một đêm, trong lòng Lâm Thanh Diện nhíu chặt lại, không nghĩ tới chuyện này lại tổn thương Hứa Bích Hoài nhiều như vậy.

Anh không phản ứng lại với Tống Huyền Khanh, vội vàng lên lầu, đến cửa phòng Hứa Bích Hoài, gõ một cái.

“Bích Hoài, anh tới Mãn Thiên Tinh là tìm bạn xử lý chuyện, anh thật sự không có làm chuyện khác, em đừng đau lòng nữa.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Không có hồi đáp nào.

Lâm Thanh Diện lập tức thấy sốt ruột, với anh, đây chỉ là một hiểu lầm, giải thích rõ thì không có chuyện gì.

Nhưng mà anh không biết, Hứa Bích Hoài đau lòng, không phải là vì Lâm Thanh Diện tới Mãn Thiên Tinh, mà là nhìn thấy tấm hình kia của anh với Lục Thiên Điệp.

“Bích Hoài, anh biết tâm trạng bây giờ của em không tốt, có điều chuyện này anh nhất định sẽ giải thích rõ với em, em bớt giận trước, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh sẽ nói với em.” Lâm Thanh Diện hướng về cửa nói một câu.

Sau đó anh đi xuống lầu.

Tống Huyền Khanh trợn mắt nhìn anh, nói: “Nói cho cậu biết, lần này con gái tôi cùng phe với tôi, nhất định phải ly hôn, hơn nữa cậu phải chuẩn bị xong ba mươi tỷ để bồi thường, biệt thự này và xe đều không có phần của cậu, cậu bồi thường xong, đi ra khỏi nhà tôi.”

Nói xong, Tống Huyền Khanh khí thế hung hăng trở về phòng.

Mặt Lâm Thanh Diện đầy bất lực, không nghĩ tới sẽ xảy ra hiểu lầm như vậy, sớm biết ban đầu đã giải thích rõ ràng với Hứa Bích Hoài rồi.

Lúc Lâm Thanh Diện đang phiền não, trong một quán cà phê ở Hồng Thành.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đang ngồi cùng nhau, vừa uống cà phê, vừa ăn đồ ăn vặt.

“Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài khoảng thời gian này thật đúng là quá kiêu ngạo, nhất là Hứa Bích Hoài, lại dám công khai thách thức ông nội, thật sự cho rằng nhà họ Hứa không có cô ta, thì không xoay chuyển được sao.” Hứa Bích Uyên lẩm bẩm.

“Nói đúng lắm, hai người bọn họ gần đây cố gây chú ý, tên phế vật Lâm Thanh Diện kia cũng không biết được vận cứt chó gì, lại được chủ nhân nhà họ Cổ coi trọng như vậy.” Hứa Trai Hiệp cũng không phục nói.

“Em thấy ông nội không nên để Hứa Bích Hoài làm giám đốc, bây giờ tốt rồi, mạch sống công ty bị Hứa Bích Hoài lấy đi, ông nội muốn đuổi cô ta đi cũng không được.” Hứa Bích Uyên đầy tức giận.

Hứa Trai Hiệp đảo mắt, cười nói: “Thật ra thì cho dù Hứa Bích Hoài làm giám đốc cũng không có việc gì, chỉ cần hạng mục này của cô ta không kinh doanh tiếp được, ông nội sẽ không giữ cô ta lại.”

“Hạng mục của tập đoàn Thiên Dương phát triển tốt như vậy, sao có thể không kinh doanh được.” Hứa Bích Uyên mở miệng.

“Em đây không hiểu rồi, hạng mục này của tập đoàn Thiên Dương, cần số lượng lớn vật liệu xây dựng, chỉ có cung ứng vật liệu xây dựng lên, hạng mục này mới có thể vận hành bình thường, trước mắt hạng mục này đều do nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã cung ứng, đây là nhà máy vật liệu xây dựng lớn nhất Hồng Thành, cũng chỉ có bọn họ có thể cung ứng vật liệu cho hạng mục này.”

“Một khi nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã không cung cấp vật liệu cho Hứa Bích Hoài nữa, chức giám đốc này của Hứa Bích Hoài cũng làm không nổi nữa.”

Hứa Trai Hiệp cười khẩy giải thích.

Hứa Bích Uyên hơi nghi ngờ, hỏi: “Nhưng mà, nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã hẳn sẽ không ngừng cung ứng vật liệu chứ?”

Hứa Trai Hiệp cười đắc ý, nói: “Anh đã nói chuyện với Mã Nghiễm Tài, ông chủ của nhà máy vật liệu xây dựng Giang Mã rồi, ông ta đồng ý hợp tác với tôi, ngừng cung ứng vật liệu xây dựng cho Hứa Bích Hoài, đến lúc đó hạng mục duy trì không nổi, anh lấy vật liệu xây dựng đi tìm ông nội, hạng mục này khẳng định trở thành của anh, mà anh cũng chỉ cần chia lợi nhuận cho Mã Nghiễm Tài là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play