“Ai đó?”

Lâm Thanh Diện ngồi trong phòng gọi.

Nhưng bên ngoài không có ai trả lời, vẫn như cũ khẽ gõ nhẹ lên cửa phòng.

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa.

Sau khi nhìn thấy Phùng Nhược Hi, Lâm Thanh Diện theo bản năng nhìn đối phương bằng ánh mắt đề phòng.

“Khuya thế này rồi, cô đến đây làm gì? Có phải tìm nhầm phòng không?” Lâm Thanh Diện nói.

Phùng Nhược Hi mặc một cái áo thun đen bó sát, bên dưới là một cái quần jean bó chặt mông, dáng người khá là nóng bỏng, ánh mắt của cô như chất chứa ngàn vạn lời nói.

Nhưng Lâm Thanh Diện cũng không dừng ánh mắt trên người cô quá lâu, Phùng Nhược Hi cũng không để ý đến.

Tên này rõ ràng là thích cô, nhưng cứ cố ý giả bộ như phong độ lịch thiệp lắm, đạo đức giả!

Phùng Nhược Hi nghĩ thầm trong lòng, phả ra hơi thở như hương lan: “Tôi không đi nhầm phòng, tối nay đến đây là để thăm anh”

“Thăm tôi?”

Lâm Thanh Diện nổi lên lòng nghỉ ngờ, bình tĩnh nói: “Giờ này không phải cô nên ở trong phòng của anh họ cô sao, đến phòng tôi làm gì”

“Haizz, đừng nhắc đến anh họ tôi nữa”

Trong mắt Phùng Nhược Hi lóe lên vẻ buồn bả, không còn vẻ ngang ngược như lúc trước.

Cô gái này đổi tính à?

Lâm Thanh Diện không tin.

“Anh cũng nhìn thấy rõ biểu hiện của anh họ tôi ngày hôm nay rồi, anh ấy có mới nới cũ, rõ ràng là thích cô con gái Vân Tịch Dao của điện chủ rồi” Phùng Nhược Hi vừa nói, vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lâm Thanh Diện.

Nhưng thật đáng tiếc, Lâm Thanh Diện thờ ơ.

“Ồ” Lâm Thanh Diện chỉ lạnh nhạt trả lời. Mời quay lại đọc tại T amlinh2 47

Phùng Nhược Hi vẫn chưa bỏ cuộc, cố ý nói: “So với anh ta thì bây giờ tôi lại cảm thấy anh mới là người đàn ông thật sự, những lời anh từng nói ở đại điện, mới là lời mà một người đàn ông chân chính phải nói!”

Lâm Thanh Diện không quan tâm cười cười: “Tôi chỉ nói lên suy nghĩ của tôi mà thôi, không có gì to tát cả”

“Ai nói!"

Phùng Nhược Hi tận dụng kẽ hở: “Tối hôm nay tôi cãi nhau với anh họ của tôi, cẩn thận ngẫm lại, lúc trước tôi đối xử với anh như thế nhưng anh vẫn đối xử tốt với tôi, ngược lại là tôi không đúng”

“Khoan đã!”

Lâm Thanh Diện ngắt lời cô nói: “Tôi đối xử tốt với cô? Tôi đối xử tốt với cô ở chỗ nào? Sao tôi lại không biết?”

“Ai nói, không lẽ anh đã quên, lúc trước ở Long Đàm anh đã cứu tôi hai lần, sau đó lúc ở trên đại điện, anh còn... anh còn kéo người ta vào lòng anh nữa”

Nói xong, trên mặt Phùng Nhược Hi dân dân ửng hồng.

Lâm Thanh Diện nghe xong, lại nhìn vẻ mặt này của đối phương, cuối cũng cũng hiểu.

Thì ra người phụ nữ này đến đây vào lúc đêm hôm khuya khoäc như thế, là để báo ân sao?

“Cô nghĩ nhiều rồi, đó chỉ là động tác theo bản năng của tôi mà thôi, cũng không phải là đối xử tốt với cô” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, sau đó lập tức đóng cửa phòng lại: “Trời tối rồi, tôi muốn đi ngủ”

“Khoan đã!”

Phùng Nhược Hi giơ tay chặn cửa lại, hơi vội vàng nói: “Mọi người thường hay nói hành động theo bản năng là thứ thể hiện nội tâm của một người rõ ràng nhất, lúc trước anh theo bản năng bảo vệ tôi, không phải cũng có nghĩa là anh... rất thích tôi hay sao?”

Lâm Thanh Diện lập tức hóa đá, có thể nói, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phùng Nhược Hi, anh chưa bao giờ có tí hảo cảm nào đối với một người phụ nữ ngang ngược tùy hứng này cả.

Người phụ nữ này lấy đâu ra tự tin, hay là còn có dụng ý gì khác?”

Lâm Thanh Diện không có nghĩ nhiều, chỉ lạnh lùng nói lại lần nữa: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi nhắc lại lần nữa, tôi không có cảm giác gì với cô”

“Anh...”

Trong mắt Phùng Nhược Hi toát ra chút tức giận, cô vốn nghĩ dựa vào việc Lâm Thanh Diện thích cô, sau đó cố ý tiếp cận đối phương, rồi tìm cơ hội bỏ viên độc dược kia vào trong nước để anh uống

vào.

Nhưng cô đứng ở cửa suốt mười phút, nhưng còn chưa bước qua được cửa phòng.

“Tôi biết anh chắc chắn đang rất lo lắng về vợ của anh, nhưng anh yên tâm, chúng ta đang ở ngoài, tôi cũng sẽ không nói chuyện tối nay cho cô ấy biết, tôi đã nghĩ rất rõ, so với anh họ, anh mới là một người đàn ông chân chính, cho dù là tài năng hay tu vi thì cũng đều cao hơn anh họ của tôi rất nhiều”

Lâm Thanh Diện cười khẩy, cái tên Dư Thụ Tùng có tài đức gì để so sánh cùng anh chứ?

Tối này tôi cũng không có yêu cầu gì khác, nếu anh họ đã thay lòng đổi dạ, tôi chỉ muốn trôi qua một đêm tốt đẹp cùng anh, cho dù tối nay anh chỉ ngồi tâm sự cùng tôi, tôi cũng đã hài lòng”  Phùng Nhược Hi sốt ruột nói.

“Tâm sự với cô? Xin lỗi, tôi muốn ngủ”

Nói xong, Lâm Thanh Diện lại đóng cửa mạnh hơn.

“Cái tên này..."

“Biến!”

“Lâm Thanh Diện không thể nhịn được nửa, mở miệng mắng, sau đó lập tức đóng chặt của lại.

Phùng Nhược Hi ở bên ngoài mặt mày ngơ ngác, cô hoàn toàn không ngờ rắng không chỉ cô, mà cả Dư Thụ Tùng cũng thế, cả hai đều đã đoán sai về Lâm Thanh Diện rồi.

Người ta hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì với cô, thậm chí từ cách nói năng và hành động của anh vào tối nay là có thể thấy được anh cực kỳ ghét cô, lười đến nói chuyện cùng cô.

“Đáng chết, mình đang làm gì thế này!”

Mắt Phùng Nhược Hi bốc lửa, vì muốn “kế hoạch” tối nay thành công, cô còn cố ý đi thay một bộ quần áo nóng bỏng, nhưng xem ra mọi thứ đều cực kỳ buồn cười.

Cái tên này chắc chắn đang nằm trên giường cười nhạo cô.

Phùng Nhược Hi nghĩ thầm trong lòng, trong tay nắm chặt viên độc dược màu đỏ sậm, thầm thề, cuộc thi đấu ngày mai nhất định phải dạy cho Lâm Thanh Diện một bài học!

Mà rõ ràng lần này cô cũng suy nghĩ nhiều rồi, Lâm Thanh Diện nằm trong phòng hoàn toàn không hề nghĩ quá nhiều về việc Phùng Nhược Hi dụ dỗ anh tối đêm nay.

Lúc này anh đang nẵm trên giường, tay cầm ảnh của Bích Hoài và Nặc Nặc, trong đầu toàn là hình bóng của hai mẹ con

Khoảng hơn một tiếng sao, bây giờ đã rất khuya rồi.

Lâm Thanh Diện chỉ cảm thấy cơn bưồn ngủ đang dần ập đến, đang chuẩn bị thay quần áo đi ngủ, đột nhiên có một tiếng đàn du dương vang lên trong buổi tối yên tĩnh.

Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, tiếng đàn này làm cơn buồn ngủ anh vừa ấp ủ bay đi mất.

“Người phụ nữ này còn chưa chịu thôi nữa!”

Lâm Thanh Diện còn tưởng là cô Phùng Nhược Hi kia phá rối, vừa mới chuẩn bị mở cửa phòng ra hỏi cô ta định làm gì, nhưng mới đi được vài bước thì anh lại ngừng lại.

Lúc này Lâm Thanh Diện đã bị tiếng đàn du dương kia hấp dẫn, trong tiếng đàn này hình như còn mang theo chút ý ai oán.

Lâm Thanh Diện mở cửa sổ ra, cẩn thận lắng nghe, từ tiếng đàn ai oán này, anh đã đoán được người đang đàn chắc chẳn không phải là người phụ nữ như Phùng Nhược Hi

Vậy là ai?

Lâm Thanh Diện tò mò, dù sao bây giờ cũng không ngủ được, dứt khoát đi ra ngoài tìm hiểu cho rõ.

Ra khỏi phòng, lần theo hướng tiếng đàn, Lâm Thanh Diện nhanh chóng đi đến một cái lầu các ba tầng.

Anh ngước mắt nhìn về phía trước, Lâm Thanh Diện nương theo ánh đèn tối tăm trên lầu ba, có thể nhìn thấy lúc này đang có một cô gái đứng ở bên cửa sổ, cửa sổ mở ra, đang diễn tấu nhạc khúc này.

Mà thông qua bóng người này, Lâm Thanh Diện nhanh chóng đoán ra được người đang diễn tấu chính là con gái của Vân Hạc, Vân Tịch Dao!

Đúng lúc này, ở đằng xa truyền đến tiếng bước chân.

Lâm Thanh Diện nghiêng người trốn vào một góc cây một cạnh, thì ra là binh lính trong tòa cung điện này đang tuần tra ban đêm

Đợi nhóm binh lính này đi rồi, Lâm Thanh Diện lại bước ra lần nữa.

Tiếng nhạc khúc vẫn cứ vang lên từng đoạn, Lâm Thanh Diện đã am hiểu cầm kỳ thư họa từ khi còn bé, đương nhiên cũng có thể nghe ra được tình cảm chất chứa trong âm nhạc của Vân Tịch Dao, bất tri bất giác, anh lại hơi ngẩn ngơ.

Đúng lúc Lâm Thanh Diện đang đắm chìm trong nó, tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Trên lầu các, Vân Tịch Dao duỗi người ra ngoài chuẩn bị đóng cửa sổ lại.

Đột nhiên, cô nhìn thấy hình như có một người đàn ông đang ngồi bên dưới, tuy buổi tối không thấy rõ lắm, nhưng Vân Tịch Dao vẫn có thể thông qua quần áo mà đoán được, người đàn ông này chắc. chắn không phải là binh lính tuần tra trong cung điện.

“Ai, ai ở bên dưới?”

Vân Tịch Dao hơi căng thẳng hô to.

Lâm Thanh Diện ngước mắt lên xem, hai người vừa khéo chạm phải ánh mắt của nhau.

“Là anh?” Đôi gò má trắng nõn của Vân Tịch Dao lập tức hiện lên vẻ đỏ ửng.

Lâm Thanh Diện nghe tiếng đàn của người ta, lại bị người ta phát hiện, anh đứng dậy trầm giọng nói: “Xin lỗi, bị tiếng đàn của cô hấp dẫn đến nơi này, nếu như có quấy rầy thì xin hãy thứ lỗi”

Vân Tịch Dao nhìn Lâm Thanh Diện, cũng không nói gì, đóng cửa sổ lại. Lâm Thanh Diện nhún vai, không quá để ý chuyện này.

Nhưng lúc anh chuẩn bị rời khỏi nơi này, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Tịch Dao vốn đang ở trên lầu các đã đi xuống, hơn nữa vẻ mặt của cô rất hoảng loạn, trông có vẻ rất căng thẳng.

“Anh lại đây!”

Vân Tịch Dao vẫy tay với Lâm Thanh Diện, bất giác nhìn ngó hai bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play