Cổ Diệc Thành bị giật mình kêu lên, vốn là đang hứng phấn trong nháy mắt liền ỉu xìu, có lẽ về phương diện nào đó sau này sẽ gặp phải chút trở ngại.
"Con mẹ nó, ai vậy, dám làm phiền việc tốt của ông đây, dọa chết khiếp ông đây rồi!”
Cổ Diệc Thành lớn tiếng quát lên một câu, sau đó liền quay người nhìn ra đằng sau, sau khi thấy Man Ngưu thoi thóp ngã trên mặt đất, lập tức liền ngây ngẩn cả người.
Man Ngưu nhìn về phía Cổ Diệc Thành một cái, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, y còn muốn nói gì đó nhưng đáng tiếc trên người đã không còn chút sức lực nào.
Sau vài lần giãy dụa, y trực tiếp nhắm mắt lại.
Cổ Diệc Thành nuốt một ngụm nước bọt, không ngờ vệ sĩ lợi hại nhất bên cạnh hắn ta lại bị đánh đến mức này, người ra tay rốt cuộc là lợi hại đến mức nào.
"Là... Là ai?" Cổ Diệc Thành mở miệng nói một câu.
Lâm Thanh Diện từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt lạnh như băng nhìn Cổ Diệc Thành một cái.
Cổ Diệc Thành lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng khó tin, làm thế nào cũng không ngờ người đi tới lại là Lâm Thanh Diện.
"Chuyện này... Chuyện này sao có thể! Bên ngoài tôi sắp xếp nhiều người như vậy, làm sao anh có thể xông vào! Man Ngưu... Cũng là anh đánh sao?" Cổ Diệc Thành hoảng sợ nói.
Lâm Thanh Diện nhìn trên Hứa Bích Hoài ghế salon một chút, sau khi thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đi thẳng về phía ghế salon, cũng không thèm quan tâm đến Cổ Diệc Thành.
Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện đến, sự sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt một chút, Lâm Thanh Diện đưa tay kéo cô đứng dậy từ trên ghế salon, kéo vào trong lồng ngực của mình.
"Có anh ở đây, không ai có thể tổn thương đến em."
Sau đó anh quay người, một cước đá vào bụng Cổ Diệc Thành, Cổ Diệc Thành ngã phịch xuống dưới đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Mày muốn chết đúng không?”
Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói một câu, một tay tóm lấy tóc Cổ Diệc Thành, một tay khác ôm Hứa Bích Hoài, đi ra ngoài phòng khách.
Cổ Diệc Thành bị Lâm Thanh Diện đạp một cước đạp nên mất hết sức lực, hoàn toàn không có cách nào phản kháng được.
Ba người đi đến hành lang, Cổ Diệc Thành nhìn thấy khắp hành lang nằm đầy người, tất cả đều là người mà hắn ta sắp xếp để đối phó với Lâm Thanh Diện.
Hứa Bích Hoài cũng vô cùng giật mình nhìn hành lang, nhiều người như vậy tất cả đều ngã xuống, gậy gộc rơi đầy đất, cảnh tượng thật sự có chút chấn động.
Cổ Diệc Thành vô cùng khó tin, làm thế nào cũng không muốn tin rằng những người này đều bị Lâm Thanh Diện xử lí, dù sao Lâm Thanh Diện cũng chỉ là một tên phế vật.
Chẳng lẽ có người nào đó có sức mạnh cao cường đến giúp anh ta?
Nhưng ai lại đến giúp một tên phế vật?
Trong lúc nhất thời, Cổ Diệc Thành cảm thấy vô cùng nghi ngờ, nếu không có người đến giúp Lâm Thanh Diện, vậy tất cả những người này đều là do Lâm Thanh Diện một mình giải quyết.
Nghĩ như vậy, Cổ Diệc Thành rùng mình một cái, nếu thật sự như vậy, thế thì Lâm Thanh Diện cũng quá khủng khiếp đi.
Lâm Thanh Diện kéo Cổ Diệc Thành đến đại sảnh bên trong quán bar, những người ở đây không biết chuyện xảy ra ở hành lang, tất cả mọi người đang nhìn người đàn ông đang khiêu vũ trên bàn kia.
Lúc này trên người của người đàn ông kia đã không còn quần áo, anh ta đứng trên mặt bàn mặt mũi vô cùng say mê, lúc ấy các cô gái cũng quay trở lại đại sảnh, đang cười trộm và nhìn về phía người đàn ông trên mặt bàn kia.
Cổ Diệc Thành thấy cảnh này, sắc mặt lại càng thêm khó coi, trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng: "Mấy người còn nhìn cái gì! Nhanh đến đây cứu tôi.”
Mọi người đều bị giọng nói của Cổ Diệc Thành làm cho giật mình, nhao nhao quay đầu nhìn sáng, thấy hắn ta bị Lâm Thanh Diện túm tóc kéo tới, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Lâm Thanh Diện để Hứa Bích Hoài ngồi xuống một bên trước, sau đó lặng lẽ nhìn về phía đám người đang ở trong quán bar, giọng nói lạnh lùng: “Ai muốn cứu hắn ta, cứ việc tới.”
Tất cả mọi người không ngờ một tên phế vật như Lâm Thanh Diện cũng dám nói chuyện với bọn họ như vậy, trong lúc nhất thời vẻ mặt bọn họ vô cùng khó chịu.
Đương nhiên, nếu như bọn họ biết những chuyện xảy ra ở hành lang lúc ấy, chỉ sợ cũng không dám khó chịu điều gì.
"Lâm Thanh Diện, anh bị điên rồi sao, anh mau thả cậu Cổ ra, anh ta là cậu chủ nhà họ Cổ, anh dám làm thế với anh ta, sẽ liên lụy đến nhà họ Hứa chúng ta.” Hứa Trai Hiệp vô cùng gấp gáp nói.
Mọi người nghe những lời Hứa Trai Hiệp nói, lập tức cùng nhau chỉ trích Lâm Thanh Diện.
"Anh chỉ là một tên phế vật mà cũng dám túm tóc cậu Cổ, anh không muốn sống rồi sao?”
"Cậu Cổ là người thừa kế tương lai của nhà họ Cổ, anh dám như vậy với anh ta, thật sự là tự hủy hoại bản thân!”
"Tên phế vật này thật sự không có đầu óc, cũng dám đối xử với cậu Cổ như vậy, tôi thấy không chỉ anh ta, những người có liên quan đến anh ta cũng sẽ bị liên lụy!”
...
Hứa Trai Hiệp sợ Lâm Thanh Diện làm điều gì quá đáng, đến lúc đó nhà họ Hứa vì anh mà bị liên lụy, vậy thì sẽ gặp rắc rối, nên vội vàng kêu gọi đám người: "Chúng ta cùng nhau đi lên cứu cậu Cổ, tên phế vật này chỉ có sức mạnh một chút mà thôi.”
Nghe Hứa Trai Hiệp nói như vậy, tất cả mọi người đều khinh bỉ nhìn anh ta một cái, lúc ấy Cổ Diệc Thành cũng vì một câu nói của anh ta mà bị đòn.
Nhưng bọn họ có nhiều người, nếu thật sự cùng lên, Lâm Thanh Diện chắc chắn không có cách nào tát mỗi người một cái.
"Mẹ nó, chúng ta sao có thể để một tên phế vật như vậy bắt nạt cậu Cổ, cùng nhau đi lên, nện nó!”
Một đám người lập tức đi về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhịn bọn họ, nói: “Nếu các người đã muốn chết, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Hứa Trai Hiệp lạnh giọng nói: "Lâm Thanh Diện, anh bớt giả vờ đi, nói cho anh biết, hôm nay nếu như anh dám đụng vào một sợi tóc của chúng tôi, trở về tôi sẽ để ông nội đuổi anh ra khỏi nhà họ Hứa.”
Lâm Thanh Diện nắm lấy tay Cổ Diệc Thành trực tiếp dùng lực, một chòm tóc trên đầu Cổ Diệc Thành liền bị kéo xuống.
Cổ Diệc Thành hét lên đau đớn, hắn ta trừng mắt nhìn Hứa Trai Hiệp, mở miệng quát: "Con mẹ nó nếu mày còn tiếp tục nhiều chuyện, ông đây sẽ khâu miệng mày lại.”
Hứa Trai Hiệp vội vàng bị miệng mình lại, anh ta sao có thể biết Lâm Thanh Diện sẽ thật sự túm tóc Cổ Diệc Thành.
Một đám người khí thế hùng hổ đi về phía Lâm Thanh Diện và bao vây anh lại, nhìn giống như muốn dạy cho Lâm Thanh Diện một bài học.
Ngay lúc này, một người đột nhiên chạy về phía bên này, nhìn thấy Cổ Diệc Thành bị Lâm Thanh Diện túm tóc ngồi dưới đất, lập tức sững sờ.
"Cậu chủ, ông chủ tới.” Người kia nói.
Cổ Diệc Thành nghe nói như vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng hỏi: "Ông ấy đến một mình sao? Mấy người vệ sĩ của ông ấy có tới không?”
"Đều đi theo ông chủ tới!” Người kia trả lời.
Cổ Diệc Thành lập tức yên tâm, sau đó ngẩng đầu hung tợn lườm Lâm Thanh Diện một cái, nói: "Đồ ngu, ba tôi tới, mấy người vệ sĩ đi theo ông ấy lợi hại hơn rất nhiều so với Man Ngưu, anh dám đối xử với tôi như vậy, chờ chết đi!"
Lâm Thanh Diện mặt không biểu cảm, giống như cho dù ông nội Cổ Diệc Thành có tới, anh cũng không hề dao động.
Sau khi mọi người nghe thấy những lời của người kia, cũng có chút ngạc nhiên, lập tức nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.
"Tên nhóc, còn không mau thả cậu Cổ ra, ông cụ Cổ tới, chẳng lẽ anh không biết điều này có nghĩa là gì sao?”
"Tên ngốc này, có lẽ không ngờ ông cụ Cổ sẽ đến đây, lần này anh ta hối hận cũng không được, nếu ông cụ Cổ nhìn thấy cậu Cổ bị bắt nạt như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
"Chậc chậc, ngày tận thế của tên này đã tới, ông cụ Cổ thương yêu cậu Cổ nhất, nếu ông ấy biết cậu Cổ bị đối xử như vậy, chắc chắn sẽ lột da tên này!”
...
Hứa Trai Hiệp nghe thấy ông cụ Cổ tới thì càng thêm bối rối, dù thế nào thì Lâm Thanh Diện cũng có chút quan hệ với nhà họ Hứa, nếu như vì chuyện này, nhà họ Cổ bắt đầu nhằm vào nhà họ Hứa, vậy sau này nhà họ Hứa sẽ không bao giờ có cơ hội ngẩng đầu lên được.
Anh ta đi nhanh đến trước mặt Lâm Thanh Diện, quát lớn: "Con mẹ nó anh bị điếc à? Mau buông cậu Cổ ra, anh muốn chết cũng đừng kéo nhà họ Hứa theo!”
"Ha ha, bây giờ anh thấy sợ rồi sao? Tại sao lúc trào phúng tôi, cũng không thấy anh lưu tình?” Lâm Thanh Diện cười nói.
Hứa Trai Hiệp hận không thể dậm chân, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện nói: "Ông cụ Cổ vô cùng yêu quý cậu Cổ, phàm là người chọc vào cậu Cổ, cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp, tôi là muốn tốt cho anh, anh mau thả cậu Cổ ra!”
Lâm Thanh Diện nhún vai, cũng không có ý định buông Cổ Diệc Thành ra.
Hứa Bích Hoài cũng đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện, khuyên nhủ: "Lâm Thanh Diện, hay là quên đi, chúng ta không thể chọc vào nhà họ Cổ, đến lúc đó gia chủ nhà họ Cổ nổi giận, chúng ta thật sự không thể chống đỡ được.”
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Cho dù bây giờ anh thả hắn ta, cậu cho rằng nhà họ Cổ sẽ không nhằm vào chúng ta sao? Hơn nữa cậu có thể yên tâm, lão già Cổ Thanh Triết kia cũng không dám làm gì tôi!”
Cổ Diệc Thành lập tức chửi ầm lên: "Con mẹ nó, mày tưởng mày là ai, vậy mà cảm thấy ba tao không dám làm gì mày sao, con mẹ nó, mày nằm mơ quá nhiều rồi đấy!”
"Tao nói cho mày biết, nếu mày không thả tao ra, tao không chỉ muốn xử lí mày, còn muốn ba tao nhằm vào nhà họ Hứa, đến lúc đó toàn bộ nhà họ Hứa sẽ bị hủy hoại vì một mình mày, để xem lúc nó Hứa Bích Hoài còn theo mày hay không!”
Sắc mặt Hứa Trai Hiệp đại biến, hận không thể cho quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện và cầu xin anh thả Cổ Diệc Thành ra.
Nhưng Lâm Thanh Diện lại mang vẻ mặt vô cùng thờ ơ, giống như không hề lo lắng nhà họ Cổ sẽ nhằm vào nhà họ Hứa.
Ngay sau đó, bên ngoài quán bar truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là một đám người tiến vào trong quán bar, người dẫn đầu nhóm người này chính là Cổ Thanh Triết.
Ông ta nghe nói hôm nay Cổ Diệc Thành tổ chức tiệc rượu ở đây nên muốn tới xem.
Phía sau Cổ Thanh Triết là mấy người đàn ông mặc âu phục, đeo kính râm, những người này đứng thẳng tắp, chỉ cần đứng đó cũng khiến cho người ta cảm thấy có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Sau khi Cổ Thanh Triết đi vào, nhìn thấy tất cả mọi người đang tụ tập xung quanh thành một đoàn, ông ta lập tức nhíu mày.
Cổ Diệc Thành thấy Cổ Thanh Triết tới, lập tức không còn sợ hãi nữa, trức tiếp thoát khỏi tay Lâm Thanh Diện, chạy tới trước mặt Cổ Thanh Triết.
"Diệc Thành, đây là có chuyện gì? Con không phải đang tổ chức tiệc rượu ở đây sao?”
Cổ Diệc Thành lập tức tố cáo với ba hắn: “Ba, tiệc rượu của con đã bị một tên ngu ngốc phá hỏng, nếu ba tới chậm, có lẽ con trai của ba đã bị hắn ta đánh chết rồi!”
Cổ Thanh Triết lập tức trừng mắt, giọng nói lạnh lùng: "Kẻ nào không có mắt, lại dám đánh con của ta!”
Hứa Trai Hiệp thấy Cổ Thanh Triết nổi giận, trong lòng thầm mắng Lâm Thanh Diện ngu xuẩn, vì muốn phủi sạch quan hệ với Lâm Thanh Diện, Hứa Trai Hiệp vội vàng tiến lên phía trước, nói: “Ông Cổ, người đánh cậu chủ tên là Lâm Thanh Diện, là tên phế vật nổi tiếng Hồng Thành, mặc dù anh ta có chút quan hệ với nhà họ Hứa, nhưng chuyện đánh cậu chủ là tự anh ta làm, không hề liên quan đến nhà họ Hứa!”
Cổ Thanh Triết hừ lạnh một tiếng, nói: "Người kia ở đâu?"
Cổ Diệc Thành đưa tay chỉ về phía Lâm Thanh Diện, tất cả mọi người đang đứng trước mặt Lâm Thanh Diện lập tức tránh ra, để Cổ Thanh Triết có thể nhìn thấy dáng dấp của Lâm Diện.
Ngay lúc ánh mắt Cổ Thanh Triết rơi trên người Lâm Thanh Diện, thân thể ông ta đột nhiên cứng đờ một chút.
Đây không phải vị thiếu gia hôm qua Lạc Tâm dẫn ông đi ta đi gặp sao!
Khí thế vốn còn đang hung hăng của Cổ Thanh Triết lập tức thu liễm lại, đổi thành một khuôn mặt tươi cười, hướng Lâm Thanh Diện nói: "Cậu..."
Nói vẫn chưa ra miệng, Lâm Thanh Diện liền trừng mắt liếc ông ta một cái, Cổ Thanh Triết nhớ Lạc Tâm đã nói, không thể để lộ thân phận của Lâm Thanh Diện, vậy nên vội vàng thay đổi lời nói.
"Người anh em này, không biết là có chuyện gì xảy ra, có phải con trai tôi đã chọc đến cậu rồi không?”
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, nói: "Con của ông mượn danh nghĩa tổ chức tiệc rượu, muốn giở trò khiếm nhã với vợ tôi, nếu không phải tôi kịp thời ngăn cản anh ta, nhà họ Cổ của các người chỉ sợ tất cả đều phải bồi tội!”
Sắc mặt Cổ Thanh Triết biến đổi, ông ta biết rất rõ tính cách của con trai mình, từ trước đến nay chỉ có hắn ta tìm người khác gây rắc rối, không có ai vô duyên vô vớ gây chuyện với hắn ta.
Vậy nên những lời của Lâm Thanh Diện tám chín phần là thật.
Lúc này ông ta quay người, trợn mắt nhìn về phía Cổ Diệc Thành, hỏi: "Người ta nói đúng sự thật không?”
Tất cả mọi người đều không ngờ, vì sao đường đường là gia chủ nhà họ Cố, tại sao sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, đột nhiên lại thay đổi thái độ.
Cổ Diệc Thành cũng sững sờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nghĩ ba mình chắc chắn sẽ đứng về phía mình, liền nhẹ gật đầu, nói: “Mặc dù anh ta không sai, nhưng con vẫn còn chưa đụng vào vợ anh ta, hơn nữa anh ta còn đánh con, ba, ba nhất định phải…”
Cổ Diệc Thành vẫn chưa nói xong, Cổ Thanh Triết đã giơ tay tát vào mặt hắn ta.
Bốp một tiếng.
Cổ Diệc Thành ngã xuống đất lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT