*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thương Nguyên Giới.
Đây là một đại lục tách khỏi địa cầu, tràn ngập linh khí.
Trong cung điện hùng vĩ có một người đang. ngồi rất ngay ngắn, ông ta chính là Từ Bách Tranh, là người thống trị cao nhất của Thương Nguyên Giới, ở hai bên trái phải của ông ta cũng có hai người ngồi rất ngay ngắn.
Hai người này là anh em ruột của ông ta, là Từ Trọng Hiểu và Từ Thúc Nhân:
Trên mặt đất có từng luồng sương trắng đang lăn lộn, nhưng mà dạng sương mù như thế này là do linh khí đã tạo thành.
Ngày hôm nay, ba người bọn họ đều trình diện trong cung điện, chuyện như vậy đã lâu lắm rồi chưa từng xảy ra.
Lông mày của Từ Bách Tranh nhíu chặt lại, ria mép của ông ta đã hơi bạc, nhưng mà trên người của ông ta ăn mặc rất tinh xảo, mỗi một sợi bạc đều được chăm sóc rất tỉ mỹ.
“Khởi bẩm giới chủ”
Một người Thương Nguyên Giới mặc trên người bộ quần áo hoa mỹ cưỡi trên một con voi nhanh chóng chạy tới.
“Nói đi, có phải là có tin tức của Nguyệt Nhi?”
Từ Bách Tranh hỏi.
Người ở phía dưới sau khi bước xuống từ trên lưng con voi, gật đầu nói: “Gần với con đường nối giữa Thương Nguyên Giới của chúng ta cùng với địa cầu, cảm nhận được chút hơi thở của tiểu công chúa, chỉ là»:
“Chỉ là cái gì?”
Nhị trưởng lão Từ Trọng Hiểu tàn khốc hỏi.
Người cúi đầu thấp giọng nói: “Chỉ là hơi thở của nhị công chúa vô cùng yếu ớt, rất có thể đã... thành một tia tàn hồn”
“Nói bậy!”
Từ Trọng Hiểu bóp nát cái chén ngọc ở trong tay, tức giận nói guyệt Nhi chính là tiểu công chúa Thương Nguyên Giới của chúng ta, cảnh giới đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong, chứ đừng nói chỉ là trên người của nó còn có giấu một viên đan dược thần cấp, chỉ dựa vào cái bọn sâu kiến ở địa cầu cũng có thể đả thương nó? Chắc chắn là do cậu đã tính sai rồi”
Nhìn thấy Từ Trọng Hiểu nổi giận, người kia càng vùi đầu sâu hơn nữa, bị dọa đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Anh hai, anh đừng tức giận”
Từ Thúc Nhân trầm giọng nói: “Thanh Trúc đã đi tìm Nguyệt Nhi rồi, có sự trợ giúp của cậu ta, chắc là Tiểu Nguyệt không có chuyện gì đâu”
“Không sai, có Thanh Trúc ở đó, tôi cũng không tin là có người nào có thể làm tổn thương Nguyệt Nhi”
Giới chủ Từ Bách Tranh bình tĩnh nói.
Một Hóa Cảnh đỉnh phong, một là nửa bước thần cảnh, sự tồn tại đó ở địa cầu quả nhiên được xem như là sự tồn tại có thể đi ngang.
“Đúng vậy, giới chủ nói đúng, để tôi chạy trở về lối đi, chuyện này sẽ biết rõ ràng”
Người ở phía dưới nói, lúc chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên ở cách đó không xa truyền đến một tiếng cười như chuông bạc.
“Ba, thật ngại quá, con tới trễ.”
Người chưa tới đâu thì âm thanh đã đi đầu, sau đó một mùi thơm ngát đánh tới, một cô gái ăn mặc rất xinh đẹp xuất hiện trong đại sảnh.
Dung mạo của cô ta và Tiểu Nguyệt cực kỳ tương tự nhau, chỉ là giữa lông mi có mấy phần tàn khốc.
Cô ta chính là chị gái ruột của Tiểu Nguyệt, Từ Tuyết Nhi.
“Tuyết Nhi, trên cung điện cấm cho phụ nữ bước vào đây, con là con gái của ba, nhưng con không thể phá hư quy định được, con đi xuống đi”
Từ Bách Tranh lạnh lùng nói
“Ba”
Từ Tuyết Nhi cười một tiếng, cũng không quan tâm: “Tiểu Nguyệt là em gái của con con, là chị gái quan tâm nó cũng là chuyện đương nhiên thôi”
Dứt lời, cô ta chậm rãi đi đến trước mặt người đang đứng ở phía dưới, nhẹ giọng hỏi: thật sự cảm nhận được xung quanh lối đi là hơi thở của Tiểu Nguyệt à? Lời của cậu nói là thật?”
Người kia ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt tràn đầy sự uy hiếp của Từ Tuyết Nhi.
Người trẻ tuổi lập tức túa mồ hôi lạnh, anh ta biết nếu như mình nói sai một câu thì rất có thể sẽ gặp sự trừng phạt.
“Bấm báo đại công chúa, thuộc hạ... cũng không xác định cho lắm, sau khi trở về xác minh sau thì sẽ đến bẩm báo lại”
Chát!
Một cái tác vang dội vang lên.
Từ Tuyết Nhi ra tay vô cùng quả quyết.
“Cái đồ đáng chết! Chuyện không xác định được mà lại chạy vào cung điện nói lung tung, cậu không biết là thời gian của giới chủ rất quý giá à?”