*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Lâm Thanh Diện đưa tay chém xuống, chuẩn bị chém đứt tính mạng của Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt trên mặt đất bỗng nhiên lại cử động, lập tức đôi môi khế mở ra.
“Nước, nước...
Sắc mặt của cô ta bỗng nhiên trở nên rất khó coi, trong lúc đó sắc mặt cũng rất khẩn trương.
“Ba ơi...
chị ơi...
mọi người đừng đuổi con đi mà, Nguyệt Nhi không đi đâu, Nguyệt Nhi muốn ở lại cái nhà này..."
Lập tức có một giọt nước mắt rơi xuống từ trong khóe mắt của Tiểu Nguyệt.
Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu chặt lại, nhìn Tiểu Nguyệt đang hôn mê mà có chút thất thần.
Chắc chẳn là người phụ nữ này cũng giống như.
mình, hồi lúc nấy là đang nằm mơ.
Chỉ là nhìn cô ta có vẻ như khá nhiều lời khó nói, thậm chí Lâm Thanh Diện còn hơi cảm nhận được.
thân thế của Tiểu Nguyệt rất giống với mình.
Nằm đó bởi vì ba mất tích, mẹ của mình lại đuổi mình ra khỏi nhà họ Lâm, đi ở rể ba năm, khoảng thời gian đó phải chịu những lời nhục nhã và châm biếm.
Lâm Thanh Diện chậm rãi bỏ kiếm Trảm Tiên ở trong tay xuống, lập tức đứng dậy lạnh lùng nhìn Tiểu Nguyệt năm trên mặt đất.
Mỗi một người đều có lòng trắc ẩn, Lâm Thanh Diện cũng không ngoại lệ.
Nhất là dung mạo của Tiểu Nguyệt lại khuynh quốc khuynh thành, một thiếu nữ có bộ dáng giống như cô ta, người bình thường căn bản không thể xuống tay được.
Nhưng mà sau đó trên mặt của Lâm Thanh Diện lại mang theo nụ cười khổ.
Thù mới hận cũ, những chuyện ác độc mà Thương Nguyên Giới gây ra cho thế giới này thật sự quá nhiều.
Càng quan trọng hơn chính là nếu như ngày hôm nay thả Tiểu Nguyệt đi, thế thì sau này sẽ không thể tưởng tượng được.
Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với mình! Nghĩ đến đây, biểu cảm của Lâm Thanh Diện dần dần kiên định hơn.
Nếu như là Ma Thần Tu La của năm đó chỉ sợ là không hề do dự mà giết chết cô ta rồi.
Lâm Thanh Diện tự hỏi ở trong lòng, đây là điều mà anh vừa mới hiểu được, so sánh khoảng cách của mình cùng Ma Thần Tu La năm đó một mình đối kháng với Thương Nguyên Giới, còn có một đoạn đường dài cần phải đi.
“Nơi này có thể được gọi là mộ địa của linh thú, cô đã xem thường những linh thú này rồi, thế thì an nghĩ làm bạn với bọn chúng luôn đi”
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói, trong mắt lóe lên sát ý.
Ánh sáng lóe lên, kiếm Trảm Tiên bỗng chốc thoát ra khỏi vỏ đâm thẳng vào trong tim của đối phương.
Trên gương mặt của Tiểu Nguyệt lộ ra biểu cảm đau đớn, cô ta tỉnh lại trong hôn mê bởi vì cơn đau dữ đội.
Cô ta mở to hai mắt vừa vặn đối diện với biểu cảm quyết đoán của Lâm Thanh Diện.
'Yết hầu nghẹn lại, có vẻ là cô ta muốn nói cái gì đó nhưng mà rốt cuộc cũng không thể nói được rồi.
Lâm Thanh Diện biết rõ một kiếm này của mình, đối phương tuyệt đối không còn có cơ hội để sống sót, hơi thở của Tiểu Nguyệt cũng giống như trong dự đoán, đang không ngừng trở nên yếu ớt.
Làm xong hết tất cả, Lâm Thanh Diện cất kiếm Trảm Tiên vào.
Ánh mắt của anh thâm thúy nhìn bầu trời ở trên đầu, có thể giết chết Tiểu Nguyệt trước khi Thương Nguyên Giới biết được tin tức linh nguyên đó chính là một chuyện đáng để ăn mừng.
Trong lúc Lâm Thanh Diện đang chuẩn bị thăm dò vực sâu.
Đột nhiên ở trên người của Tiểu Nguyệt bị ngã trên mặt đất có một sợi tàn hồn dâng lên.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng bắt sợi tàn hồn này, ánh mắt ngưng trọng.
“Không hay rồi, tàn hồn muốn chạy trốn" Lâm Thanh Diện nghiêm giọng nói.
Lúc trước mình và Thanh Trúc chiến đấu với nhau Thanh Trúc cùng đã dùng chiêu này, móc tàn hồn từ trong thân thể của Trương Lôi ra, lúc đó mới có thể may mắn trốn thoát.
Ngày hôm nay xem ra là Tiểu Nguyệt cũng xài lại kêu cũ.
Lâm Thanh Diện nào có ý định bỏ qua cho tàn hồn, bước nhanh đuổi theo.
Chỉ là thể lực của mình đã đạt đến cực hạn, mà sợi tàn hồn này giống như ngọn gió thổi bay đi với tốc độ nhanh chóng.
Lâm Thanh Diện đuổi theo không kịp, chỉ nhìn thấy tàn hồn càng ngày bay càng cao hơn, cuối cùng đã biến mất trong đêm tối mênh mông.
“Chết tiệt!”