*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong sương mù, lông mày của Lâm Thanh Diện cau chặt lại, sức lực của sấm sét ở xung quanh vô cùng lớn, mỗi một lần vang lên tiếng vang đều sẽ làm cho mặt đất có một cái hố cực kỳ lớn.

Chỉ là những tia chớp này thật sự quá nhiều, đồng thời còn ẩn chứa trong đám mây đen nghịt, vô cùng bí mật, không cẩn thận thì sẽ thịt nát xương tan.

Sau khi Thanh Trúc đeo lại mặt nạ, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Anh ta biết rằng trên người của Lâm Thanh Diện có giấu đá Lạc Hồng, chính vì vậy mà sát khí cường đại trong cơ thể của anh ta vẫn còn chưa phóng thích ra ngoài.

Nhưng mà anh ta biết rõ ràng những tia sấm cùng với đám mây đen cũng đủ để đổi phó với Lâm Thanh Diện, để cho anh chết tại chỗ.

“Lâm Thanh Diện, Dược Thần cốc này chính là nơi chôn xác anh”

Thanh Trúc âm tàn lên tiếng, dưới lớp mặt nạ khóe miệng của anh ta hơi cong lên, hiến nhiên là khoái cảm báo thù để cho anh ta vô cùng hưng phấn.

Mắt thấy tia sóng càng ngày càng dày đặc,

Thanh Trúc tin tưởng rằng dựa vào thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện căn bản không có cách nào né tránh được”

Đợi đến lúc làn khói tan hết, Lâm Thanh Diện bị tia sấm đánh xuyên qua người, ngã trên mặt đất, tình cảnh như vậy vừa nghĩ đến đã làm cho người ta cảm thấy hưng phấn.

Đột nhiên trong đám sương mù dày đặc lại xuất hiện một tia sáng.

Thanh Trúc rất là nghỉ hoặc, lúc mà anh ta dự định chuẩn bị đi tìm tòi thực hư, chỉ nhìn thấy tia sáng lại càng lúc càng lớn hơn.

“Điền lão đầu, ông mau nhìn đi, đó là cái gì vậy?”

Trong đại sảnh, Triệu Ất chỉ về phía trước, lên tiếng nói.

Tiếp theo đó trong sương mù dày đặc, ánh sáng vàng càng ngày càng nhiêu hơn, một tiếng rồng gầm thét lên, một con rồng màu vàng cực kỳ to lớn bay lên trên không.

Mà ở trên con rồng khổng lồ này Lâm Thanh Diện cầm trong tay kiếm Trảm Tiên thế mà lại đang cưỡi ở trên nó.

Trong mất của anh mang theo ánh sáng tự tin, mặc dù là quần áo đã bị hủy hoại, nhưng mà khí thế trên người lại càng nông đậm hơn so với lúc trước.

“Chuyện này... sao có thể được chứ?”

Thanh Trúc hoảng sợ nói, tại sao thực lực của cái thằng nhóc này còn mạnh hơn không ít so với lúc nãy?

“Thừa phong thức”

Lâm Thanh Diện hét lớn lên, con rồng khổng lồ ở dưới người đang từ từ bay lên trong đám mây màu đen, trực tiếp gửi gió bay đi.

Ánh sáng màu vàng của kiếm Trảm Tiên ở trong tay Lâm Thanh Diện bản ra bốn phía, trong nháy mắt liền bay đến trước mặt của Thanh Trúc.

Một cơn gió dữ dội bay qua giống như là một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp quét qua mặt của Thanh Trúc,

Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng, bức tường được xây dựng bằng linh khí lại dâng lên ngăn cản ở trước mặt của anh ta một lần nữa.

“Anh sẽ không phá được phòng..."

Vẫn còn chưa dứt lời liền nhìn thấy bức tường này lại bị trực tiếp nứt ra một khe hở.

“Sao lại có thể chứ?” Thanh Trúc hoảng sợ nói.

Khóe miệng của Lâm Thanh Diện mang theo nụ cười lạnh, mũi kiếm đánh đâu thắng đó.

“Ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không cho anh bất cứ một cơ hội nào để chạy thoát”

Dứt lời, có một vạch ánh sáng vàng xuất hiện



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play