*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ Hóa Cảnh trung kỳ mà thôi, Lâm Thanh Diện cũng không coi ông ta là cái thá gì cả. “Vậy...
chúng ta thử xem sao”
Dứt lời, một thanh kiếm dài cũng xuất hiện trong tay Dư Thanh Phong. Cao thủ Hóa Cảnh biến ra vũ khí, đây là chuyện hết sức bình thường. Chỉ có điều, chuyện khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy kinh ngạc đó là, Dư Thanh Phong rõ ràng chỉ có thực lực ở mức Hóa Cảnh trung kỳ, vì sao thanh kiếm trong tay ông ta dường như lại có sức mạnh cao cường và tính chất tinh luyện hơn của anh? “Chuyện này là sao?”
Lâm Thanh Diện ngạc nhiên hỏi. Dư Thanh Phong thản nhiên cười nói: “Sao thế? Có phải cảm thây rất kỳ lạ không? Rõ ràng thực lực của người mạnh hơn ta, nhưng vũ khí cậu biến ra lại có vẻ không lợi hại bằng của ta”
“Cũng chỉ là vũ khí mà thôi, có gì ghê gớm đâu chứ!”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói: “Suy cho cùng ông vẫn không đỡ được một kiếm của tôi.
Chính là do thực lực có hạn”
“Tên nhóc này được lắm, quả nhiên rất ngạo mạn! Nhưng mà không biết lát nữa, cậu còn có thể ngạo mạn giống như lúc này hay không”
Nói xong, Dư Thanh Phong lập tức ra đòn trước, ông ta vung thanh kiếm dài trong tay xuống. “Tốc độ này mà cũng dám ngông cuồng trước mặt tôi?”
Lâm Thanh Diện bật cười chế nhạo. Quả thật nếu so sánh giữa Hóa Cảnh trung kỳ và Hóa Cảnh Đỉnh Phong thì tốc độ của Hóa Cảnh trung kỳ quả thật chậm hơn rất nhiều. Lâm Thanh Diện cũng vung kiếm cùng một lúc, nhưng tốc độ lại nhanh hơn của đối phương, sức lực cũng mạnh hơn. Hai thanh kiếm va vào nhau giữa không trung. Vang lên một tiếng “Cạch”
. Nhưng Lâm Thanh Diện lại cảm thấy gan bàn tay mình hơi tê. Mà lực đạo này lại không đến từ Dư Thanh Phong, nó giống lực đạo của thanh kiếm dài trong tay anh hơn! Đây là... Lâm Thanh Diện nhìn lại thanh kiếm dài trong tay mình, nhưng đúng lúc này, đã bị thanh kiếm trong tay đối phương chém đứt. “Ha ha!”
Dư Thanh Phong gác tay sau lưng, toát lên phong thái cao thủ, nói: “Lâm Thanh Diện, giờ thì cậu đã biết, vì sao ta lại muốn bảo vệ Trần Trưởng lão rồi chứ!”
Lúc này, Trần Minh Thu và Linh Trần Tử đã đi đến phía sau Dư Thanh Phong. Trần Minh Thu để lộ ra đôi mắt hình tam giác, âm trâm nói: “Tên nhóc, ta nói rồi, đừng dễ dàng đắc tội với một bậc thầy luyện đan.
Bởi vì cậu mãi mãi không biết chỗ dựa vững chãi phía sau họ là ai đâu!”
Lâm Thanh Diện cau mày, nhìn ba người trước mặt. Lâm Thanh Diện vốn thông minh, rất nhanh anh đã đoán ra ngọn nguồn bên trong. “Tôi hiểu rồi, thanh kiếm dài trong tay mà ông biến ra, sở dĩ nó mạnh như vậy có lẽ là nhờ vào viên đan dược của Trần Minh Thu”
Lâm Thanh Diện nói. “Cậu nói đúng lắm!”
Dư Thanh Phong đáp lại: “Đây là vai trò của bậc thây luyện đan”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT